Dạ Nguyệt Sắc nhất thời kích động, nhìn bộ dáng quyến rũ mị hoặc đến tan hồn lạc phách của Nguyệt Vô Thương, trái tim nhỏ run lên một cái , bất quá nàng là người có nguyên tắc có được hay không. Chuẩn bị"Cọ" một cái ngồi dậy, nào ngờ Nguyệt Vô Thương ôm nàng khẽ xoay người , hai người liền bình bình ổn ổn nằm ở trên giường.
Dạ Nguyệt Sắc bị Nguyệt Vô Thương ôm vào trong ngực, đầu ở lồng ngực Nguyệt Vô Thương không an phận cọ tới cọ lui, Nguyệt Vô Thương đè đầu Dạ Nguyệt Sắc lại, đè ép cổ họng nói: "Ngô ~ Sắc Sắc, đừng lộn xộn, người ta mệt chết rồi, để cho người ta nghỉ ngơi một chút!"
Nhìn đi, nhìn đi, đó là lời nói gì vậy chứ, lại còn hợp với giọng nói kia, nói giống như là đang nói với người nào vẫn chưa thỏa mãn dục vọng vậy. Dạ Nguyệt Sắc bất đắc dĩ trợn trắng mắt, bất quá nghe ra trong giọng nói của Nguyệt Vô Thương đầy mệt mỏi, ngoan ngoãn nằm ở trong ngực hắn.
Nguyệt Vô Thương tối hôm qua sau khi chữa trị, bị Bắc Đường hành hạ một buổi tối, hiện tại mười đầu ngón tay đều là lỗ kim, đổ máu đến độ sắp thiếu máu rồi, chẳng qua là kềm chế độc tính, nếu muốn chân chính giải độc. . . . . . Nguyệt Vô Thương ôm sát người thơm mềm trong ngực, khóe miệng cong cong, ngược lại hắn không đành lòng!
Dạ Nguyệt Sắc nghe hô hấp của Nguyệt Vô Thương dần dần vững vàng, đột nhiên cũng cảm thấy buồn ngủ, dần dần liền cùng Chu công hẹn hò.
Mặt trời ngã về tây, Nguyệt Vô Thương nhìn tướng ngủ thảm thiết của người nào đó, giống như bạch tuộc dán sát vào trên người của hắn, ngủ được cực kỳ ngọt ngào. Khóe miệng Nguyệt Vô Thương cong lên độ cong đẹp mắt, từ sau ót Dạ Nguyệt Sắc rút tay ra, chạm nhẹ vào huyệt ngủ của nàng, ưu nhã đứng dậy, sửa sang lại áo, đi ra ngoài cửa.
Ngoài cửa đứng bốn người rất cung kính, một là Đông Ly của Tô Mạc Già, một là Nam Uyên của Tuyền Cơ các, một là Bắc Đường hôm đó, còn có một cô gái thanh nhã lạnh lùng, thấy Nguyệt Vô Thương ra ngoài, cũng cung kính kêu một tiếng: "Chủ nhân!"
"Tất cả giải tán ! Tìm phương pháp khác đi!" Nguyệt Vô Thương vén vén tóc trên vai, nhìn người nào đó ở trong phòng một chút, hướng về phía bốn người canh giữ ở cửa mặt nặng nề nói: " Vật trên đời đều là tương sanh tương khắc, chắc chắn sẽ có giải pháp!"
"Nhưng đây là phương pháp đã hơn mười năm mới tìm được!" Bắc Đường cau mày vội vàng nói: "Hơn nữa, thân thể của người nếu như không kịp thời thanh trừ toàn bộ độc tố, cho dù có cải tử hồi sanh đan, vậy. . . . . ."
"Được rồi, truyền nhân của thần y cốc, ta tin tưởng ngươi!" Nguyệt Vô Thương không chút khó chịu nhìn Bắc Đường nói, nhẹ nhàng giọng nói kia, tựa hồ đang nói người khác, mà không phải hắn.
"Nhưng. . . . . ." Nam Uyên liếc mắt nhìn Nguyệt Vô Thương, cuối cùng ngừng nói, nhìn người trong nhà một chút, lắc đầu một cái, mạng lưới tin tức của Tuyền Cơ các trải rộng các góc, chắc chắn sẽ có biện pháp.
Mọi người thấy trên mặt của Nguyệt Vô Thương dâng lên vẻ mệt mỏi, cuối cùng yên lặng không tiếng động biến mất ở trước Tiểu Lâu.
Nguyệt Vô Thương chỉ đứng ở bên cạnh Lan can Tiểu Lâu , tinh thần có chút phiêu du, gió thổi nhẹ cánh hoa đào bay bay, rơi xuống, hoa rơi rực rỡ, những đóa hoa bừng bừng sức sống, lúc này đều được hòa hợp cùng vơi người này, hoa so với gương mặt yêu nghiệt của ai kia, hình dáng giữa hai lông mày, độ cong giữa răng môi, giấu giếm sự sắc sảo, tài hoa phong nhã vô hạn.
Lúc Dạ Nguyệt Sắc mơ mơ màng màng thức dậy thấy chính là tình cảnh này, hoa đào bay tán loạn, tuôn rơi xuống. Gương mặt nghiêng nghiêng xinh đẹp của người nào đó khiến nàng thế nhưng dừng lại bước chân, không đành lòng quấy rầy hắn lúc này.
Nguyệt Vô Thương hơi cong cong môi, chuyển đôi mắt ôn nhu lạ nhìn Dạ Nguyệt Sắc, môi đỏ mọng khẽ mở, thanh âm mềm mại nghe cảm động đến tận xương: "Sắc Sắc, nàng đã tỉnh!"
Cảnh tượng ôn nhu, phối hợp với hoa đào, lại nảy ra ảo giác đã trải qua cuộc đời nhiều biến đổi, đã là lão phu thê, đứng đây ngắm hoa đào.
Dạ Nguyệt Sắc mất tự nhiên ngẩn người, ngay sau đó thay đổi sắc mặt nở nụ cười thật tươi, kéo dài thanh âm hô: "Nguyệt Nguyệt ~"
Nguyệt Vô Thương nhìn bộ dáng Dạ Nguyệt Sắc chỉ còn thiếu cảnh ngoắt ngoắt cái đuôi, hơi cong môi một cái, tròng mắt lưu chuyển, con mắt chứa ý cười nhìn Dạ Nguyệt Sắc, không nói lời nào.
Dạ Nguyệt Sắc nhìn vẻ mặt kia của Nguyệt Vô Thương cười giả lả hai tiếng, chạy chậm tới bên người Nguyệt Vô Thương, kéo tay áo hắn, lắc lắc, "Cái đó, Nguyệt Nguyệt a, ngươi xem lần này có phải nên bớt mười triệu lượng hay không. . . . . ."
Mỗ nữ hai mắt sáng lên nhìn Nguyệt Vô Thương, mặt đầy mong đợi.
Nụ cười nơi khóe miệng Nguyệt Vô Thương sâu hơn, gật đầu một cái, một bộ rất đồng ý câu nói kia của Dạ Nguyệt Sắc, suy tư chỉ chốc lát sau, thanh âm thở khẽ: "Ừ, là nên giảm bớt một chút. . . . . .Nhưng. . . . . . Mười triệu lượng. . . . . ."
"Không sao, không được nhiều như vậy cũng không sao!" Dạ Nguyệt Sắc vội vàng nhận lấy lời nói , năm triệu lượng cũng có thể.
Nụ cười trong mắt Nguyệt Vô Thương càng sáng lạn, đưa tay sờ sờ đỉnh đầu Dạ Nguyệt Sắc, làm như có thật nói: "Ừ, ta xem khoảng một lượng bạc là được!"
"Cái gì!" Dạ Nguyệt Sắc kích động, một lượng bạc? ! Dù sao nàng cũng là loại người gặp người thích hoa gặp hoa nở, bồi ngủ chỉ trị giá một lượng bạc.
"Nguyệt Nguyệt, câu đùa này tuyệt đối không buồn cười!" Dạ Nguyệt Sắc ngượng ngùng nhìn Nguyệt Vô Thương, nhưng mà trong nội tâm lại đang răng nghiến lợi, ô ô, quả nhiên không phải là đối thủ của Sói xám mà.
"Trên người nàng không có mấy lượng thịt, ôm vào cấn tay. . . . . ." Nói xong vẫn không quên hướng trên người của Dạ Nguyệt Sắc quét mấy lần, Dạ Nguyệt Sắc vội vàng che ngực, mặt bi phẫn nhìn Nguyệt Vô Thương, trong lòng cắn răng nghiến lợi, nhìn chỗ nào vậy!
Nguyệt Vô Thương thu hồi vẻ ranh mãnh, hai tròng mắt đầy tình tứ, thỏ nóng nảy còn muốn cắn người, huống chi còn đây lại là Con sói nhỏ, miễn cưỡng nói: "Sắc trời không còn sớm. . . . . ."Nào ngờ Dạ Nguyệt Sắc mặt bi phẫn nhìn hắn, đôi tay dùng sức che trước ngực, mặt phòng bị, "Ngươi muốn làm gì?"
"Ha ha. . . . . ." Nguyệt Vô Thương khẽ cười, nhìn thấy được tâm tình hắn rất là sung sướng, mặt tà khí tiến tới trước mặt Dạ Nguyệt Sắc, thanh âm biếng nhác mị hoặc, "Sắc trời không còn sớm thì người ta thường muốn làm gì?"
"Ngươi, ngươi, ngươi đừng tới làm loạn. . . . . ." Dạ Nguyệt Sắc che trước ngực, ánh mắt nhìn lướt qua ở hạ thân Nguyệt Vô Thương, tựa hồ đang suy nghĩ lúc này sử dụng tuyệt kỹ phòng sói tỷ lệ thành công là bao nhiêu.
"Làm loạn sao?" Nguyệt Vô Thương tâm tình rất tốt tiến lên một bước, Dạ Nguyệt Sắc không đề phòng, lảo đảo ngã xuống về phía sau, Nguyệt Vô Thương thở dài, cánh tay dài duỗi một cái, đem lấy nàng ôm vào trong lòng, sâu kín nói: "Người ta nghĩ sắc trời không còn sớm, Dạ tướng gia sẽ thập phần lo lắng, muốn đưa Sắc Sắc trở về phủ !"
Trở về phủ, Dạ Nguyệt Sắc bộ mặt không tin, đưa nàng về nhà cũng có thể nói chuyện làm cho người ta mơ tưởng viễn vong như vậy sao, đây là người nào a!
"Éc. . . . . . Trở về phủ, trở về phủ!" Dạ Nguyệt Sắc từ trong ngực Nguyệt Vô Thương động đậy thân thể, ngượng ngùng đi về phía trước, trong lòng thầm mắng, yêu nghiệt a yêu nghiệt!
Khóe miệng Nguyệt Vô Thương cong lên rất cao, tâm tình vui sướng bảo người chuẩn bị ngựa xe, đưa Dạ Nguyệt Sắc về nhà!
Xe ngựa không nhanh không chậm khởi hành, khuôn mặt nhỏ nhắn của Dạ Nguyệt Sắc hồng hồng , nụ cười trên mặt Nguyệt Vô Thương cũng không từng ngừng lại, cứ như vậy một đỏ mặt, một cười, đi đến tướng phủ.
Trước cửa, một trường sam màu trắng, đừng sừng sừng trước gió, chỉ đứng đó mà thôi, nhưng khí chất bao quanh thân Phong Hồi Tuyết, làm người ta kông thể dời mắt, Dạ tướng gia đứng ở một bên.
"Hiền chất à, Sắc Sắc bị ta làm hư rồi. . . . . . Không bằng chúng ta vào phủ ăn cơm tối trước đi." Giữa lông mày Dạ tướng gia tràn đầy cưng chìu, giọng nói đương nhiên cũng không thể cứng rắn được chỗ nào
"Trở về, ta đương nhiên sẽ dạy dỗ con bé này một trận mới được!"
"Cũng được ạ!" Phong Hồi Tuyết mỉm cười gật đầu, chuẩn bị cùng Dạ Thiên vào nhà, lúc này tiếng xe ngựa lộc cộc vang lên, rồi dừng lại, Dạ Nguyệt Sắc từ trên xe ngựa nhảy xuống, thấy hai người ngoài cửa, "Cha, mỹ nhân ca ca. . . . . ." Vừa nói liền chạy về hướng Tướng phủ.
Mỹ nhân ca ca? ! Nguyệt Vô Thương khẽ nhíu mày, có đẹp hơn hắn sao? Cứ trần trụi bỏ rơi hắn như vậy!