Kinh Vụ chở Vương gia và Vương phi đi trước, Nghê Quang thong thả theo sau.
Lòng bàn tay Diêu Hoàng dần rịn mồ hôi, vì hai tay Huệ Vương vẫn luôn ôm ngang eo nàng.
Nàng biết Vương gia phải vịn vào đâu đó để giữ thăng bằng nhưng nàng đâu phải khúc gỗ. Giữa ban ngày ban mặt, thân mật thế này quả thật khiến người ta đỏ mặt, chỉ sợ bị hạ nhân trông thấy.
Tiếng vó ngựa gõ đều đặn trên con đường lát đá, eo nàng cũng khẽ lắc lư theo nhịp. Huệ Vương có lẽ sợ nàng ngượng ngùng nên không ôm quá chặt, hai tay từ từ trượt xuống dọc theo eo.
Vườn rau cải thìa bên tay phải bỗng trở thành cứu tinh. Diêu Hoàng giả vờ như không có chuyện gì, hỏi: "Vương gia từng ăn bánh bao nhân cải thìa bao giờ chưa?"
Triệu Tụy liếc nhìn mấy luống rau trơ trụi, đáp: "Chưa từng."
Trong cung, trong phủ, bánh bao dâng lên đa phần là nhân thịt. Nếu là nhân chay cũng là tam tiên chay* hoặc loại khác, nhân cải thìa thuần túy thì quá đỗi bình thường, trừ phi chủ tử đặc biệt gọi món này, còn không thì đầu bếp hoàng gia đều xem thường.
*Một món ăn chay nổi tiếng của Trung Quốc, thường gồm nấm, măng, đậu phụ hoặc các loại rau củ khác kết hợp, tượng trưng cho ba vị tươi ngon.
Nhận thấy tay Vương gia đã dời lên trên, Diêu Hoàng thả lỏng đôi chút: "Đợi cải thìa trong ruộng chúng ta lớn rồi, thiếp sẽ trổ tài cho Vương gia xem. Thiếp giống mẫu thân, đều thích ăn và làm các món từ bột mì."
Triệu Tụy: "Được."
Đi thêm một đoạn nữa, Triệu Tụy bảo nàng xuống ngựa.
Diêu Hoàng biết, Vương gia cũng không muốn người khác nhìn thấy cảnh hai phu thê cùng cưỡi chung một con ngựa.
Đi dạo đến vòng thứ hai, lần nữa đi ngang qua bờ hồ, Diêu Hoàng mời: "Vương gia, lát nữa thiếp muốn ngồi thuyền du ngoạn trên hồ, người có đi cùng không?"
Nàng là một con vịt cạn chính hiệu, càng không biết bơi lại càng thích nước. Hàng năm, mỗi khi tiết trời đẹp đều cùng người nhà thuê thuyền du ngoạn trên sông. Chỉ có điều, nàng đi du ngoạn thì người khác cũng đi, thuyền nhỏ trên sông chen chúc nhau, thỉnh thoảng còn bắt gặp mấy đứa bé trai bảy tám tuổi đứng ngay đầu thuyền mà tè thẳng xuống sông, bị người ta nhìn thấy cũng chẳng biết xấu hổ!
Bây giờ thì tốt rồi, cả một vùng hồ nước rộng lớn này trong Vương phủ đều là của nàng và Vương gia, cảnh đẹp lại yên tĩnh, ngồi thuyền cũng không cần xếp hàng tốn tiền.
Triệu Tụy nhìn ra mặt hồ, điều hắn nghĩ đến là sự bất tiện của bản thân khi lên xuống thuyền.
Ngồi vững vàng trên xe lăn còn giữ được vài phần thể diện, mỗi lần bị người khác bế lên đặt xuống đều phơi bày sự bất lực của hắn. Nếu không cần thiết, Triệu Tụy không muốn Vương phi hay bất kỳ ai nhìn thấy hắn trong tình cảnh đó.
"Thôi, nàng dẫn theo nha hoàn đi đi, bảo Tào công công sắp xếp hai thái giám biết bơi túc trực trên bờ."
Diêu Hoàng lộ vẻ tiếc nuối nhưng trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm. Nếu Vương gia đi cùng, nàng chắc chắn sẽ chăm sóc hắn chu đáo. Nhưng đối mặt với một vị phu quân kiệm lời ít nói thế này, Diêu Hoàng vắt óc tìm chuyện thực ra khá mệt mỏi, vừa phải cẩn thận tránh phạm điều kiêng kỵ của hoàng gia hoặc của Vương gia, lại không thể để Vương gia cảm thấy nàng đang cố tìm chuyện để nói. Những chuyện nhà cửa bình thường thì lại sợ Vương gia thấy phiền.
Tính đi tính lại, Diêu Hoàng chợt nhận ra Vương gia ban đêm ngược lại dễ gần nhất. Dù không có gì để nói, nàng ôm hắn một cái cũng đủ thể hiện sự thân mật của mình dành cho hắn. Nếu Vương gia có hứng thú, nàng chỉ cần dùng thân thể phối hợp là được, nhiều nhất là khóc lóc kêu than một chút, trong đầu chẳng cần phải suy nghĩ gì.
Ban ngày tổn hao tâm trí, ban đêm tổn hao thân xác, nếu bắt buộc phải chọn một, Diêu Hoàng thà chọn vế sau.
Bụng dạ mình có bao nhiêu chữ nghĩa, tự mình biết rõ nhất. Bảo Diêu Hoàng cùng các thẩm thẩm hàng xóm nói chuyện nhà cửa, nàng có thể nói cả ngày. Bảo nàng cùng A Cát bàn luận tiểu thuyết thoại bản, nàng có thể thức đến nửa đêm. Bảo nàng trò chuyện tao nhã cùng Vương gia, Diêu Hoàng thật sự không làm được!
Buổi sáng du hồ, buổi chiều dạo vườn, tiện thể chọn mấy chỗ để đặt xích đu. Bởi vì hoa viên đủ lớn, cảnh sắc vẫn còn mới mẻ, một ngày lại trôi qua trong nháy mắt.
Hoàng hôn vừa buông, Huệ Vương gia đúng giờ đến Minh An Đường. Tim Diêu Hoàng cũng bắt đầu đập thình thịch từ lúc ngồi xuống bên cạnh hắn. Ban ngày nghĩ đến chuyện ban đêm thật dễ dàng nhưng khi đêm thật sự đến nàng lại sợ hãi những con sóng dồn dập không cho nàng kịp thở kia.
Nhìn chằm chằm vào thức ăn trước mặt, Diêu Hoàng thầm cổ vũ bản thân, gắng qua đêm nay, tiếp theo sẽ là bốn ngày đêm thư thả không cần phải giao tiếp gì với Vương gia!
Sau bữa cơm, Triệu Tụy phải đợi lang trung đến xoa bóp cho mình. Diêu Hoàng không biết nội tình, cũng không tò mò đi hỏi thăm, mọi việc chỉ làm theo lời dặn của Vương gia.
Diêu Hoàng lần đầu xuất giá nhưng ở ngõ Trường Thọ nàng đã nghe quá nhiều chuyện phu thê nhà người khác. Nam tử đa phần đều ra ngoài làm quan hoặc làm việc kiếm tiền nuôi gia đình, thê tử ở nhà giặt giũ nấu cơm quán xuyến việc nhà. Có những nam nhân cậy mình kiếm tiền, về đến nhà thì sai khiến thê tử như trâu ngựa, món ăn có chút không vừa miệng là chửi mắng thậm tệ.
Vương gia của nàng tuy không còn làm quan nhưng một năm chỉ riêng bổng lộc tước vị đã có thể nhận năm nghìn lượng bạc trắng, còn nhiều hơn cả bổng lộc của Tể tướng nhất phẩm. Nhà cao cửa rộng, lại nói bạc cứ tùy ý nàng tiêu, tính tình cũng tốt, không cần nàng ngày ngày hầu hạ bên cạnh. Gặp được mối hôn sự tốt đẹp thế này, Diêu Hoàng thật sự không còn mong cầu gì hơn. Với những chuyện nhỏ nhặt không quan trọng, Vương gia sắp xếp thế nào nàng cứ làm theo thế ấy.
Đi dạo trong sân cho tiêu cơm, sau đó đến tây sương tắm rửa. Căn phòng này rộng rãi như gian chính phía đông, chuyên dùng để chủ tử tắm rửa. Phía bắc, đối diện vị trí giường ngủ ở đông sương, đặt một chiếc sập nhỏ, chủ tử có thể ngồi thay y phục trên sập trước và sau khi tắm.
Phía trước bên trái sập nhỏ, gần cửa hơn một chút, đặt một thùng tắm lớn bằng gỗ bách hương chạm trổ hoa văn. Diêu Hoàng đã một mình ngâm mình trong đó vài lần, hai tay gác lên thành thùng, duỗi thẳng chân ra, hơi dùng sức một chút là cả nửa thân trên cùng với chân có thể nổi theo làn nước.
Phía trước bên phải sập nhỏ có đào một cái hồ tròn, từ đáy hồ lên đến thành hồ đều được lát gạch đá xanh, viền hồ được mài tròn nhẵn như ngọc.
Hồ này còn lớn hơn cả thùng tắm, người biết bơi có thể bơi vòng quanh trong đó.
Giữa hồ và thùng tắm đặt một tấm bình phong gấm thêu tám tấm, hơi nước mờ mịt, khắp nơi toát lên vẻ tao nhã.
Diêu Hoàng tạm thời chưa dùng đến hồ, nghĩ bụng vài ngày nữa hãy hưởng thụ một phen. Nếu vừa mới gả vào đã dùng, sẽ khiến người ta thấy nàng vội vàng muốn hưởng thụ xa hoa. Nàng dạo chơi trong hoa viên cũng là một loại hưởng thụ, nhưng việc đó không cần hạ nhân phải vất vả hầu hạ nhiều. Còn các bà tử ở phòng đun nước muốn đổ đầy cái hồ này, ít nhất cũng phải xách hơn chục thùng nước, thậm chí nhiều hơn nữa?
Diêu Hoàng ngồi trong thùng tắm quay mặt về phía bình phong, vừa để A Cát và Bách Linh lau tay lau chân cho mình, vừa mơ màng nghĩ về những ngày tốt đẹp sau này.
A Cát đã quen nhìn thấy thân thể Vương phi, chuyên tâm làm việc của mình. Bách Linh mới là lần thứ hai, khi khăn lau di chuyển đến nách Vương phi, mặt nàng đã đỏ bừng, ánh mắt lảng đi không biết nên nhìn vào đâu.
Bị A Cát phát hiện, A Cát cười nàng: "Sao ngươi lại xấu hổ? Bản thân ngươi chẳng phải cũng có sao?"
Bách Linh ấp úng không biết giải thích thế nào.
Diêu Hoàng liếc nhìn Bách Linh, phần nào có thể hiểu được. Không phải cô nương mười bảy mười tám tuổi nào cũng đầy đặn được như nàng, mà nàng hoàn toàn giống mẫu thân. A Cát từ nhỏ ăn uống gần giống nàng, nhưng lại không được như nàng.
Diêu Hoàng cũng không biết rốt cuộc thế nào mới tốt hơn. Lúc nhỏ nàng múa thương luyện quyền nhẹ nhàng thoải mái. Qua mười ba tuổi, nàng muốn luyện võ lại phải quấn thêm một lớp vải mềm quanh ngực, nếu không lúc vận động sẽ rất khó chịu. Cũng từ lúc đó, Lý Đình Vọng mỗi khi gặp nàng đều liếc nhìn người nàng một cái. Khi bị nàng phát hiện, Lý Đình Vọng liền cười nhạo nàng béo!
Lần này Diêu Hoàng bảo A Cát đổ ít tinh dầu hoa hơn một chút. Khi bước ra khỏi thùng tắm, từng sợi tóc của nàng đều mang theo hương quế thoang thoảng.
Mái tóc dài đã vắt khô sờ vào vẫn còn ẩm ướt, Diêu Hoàng sai người mang ghế ra sân, ngồi hong tóc dưới làn gió đêm mát rượi.
Vừa tắm xong, Diêu Hoàng mặc y phục chỉnh tề, chân không đi tất nữa, thoải mái gác lên một chiếc ghế khác.
Tay nàng mũm mĩm, mu bàn chân cũng thấy đầy đặn. Mỗi lần A Cát giúp nàng rửa chân, ngón tay có thể ấn vào mu bàn chân nàng thành một vết lõm nhỏ. Còn mu bàn chân của A Cát ấn vào thì như chỉ có một lớp da.
Trước kia Diêu Hoàng nhiều nhất chỉ dùng nước hoa để nhuộm móng tay. Trước khi thành thân, trong cung cử ma ma đến trang điểm kỹ lưỡng cho nàng một phen, ngay cả mười đầu ngón chân cũng được sơn màu đỏ son. Rửa chân mấy lần rồi cũng không thấy bong tróc chút nào. Nhưng một đôi chân trông tròn trịa đáng yêu như vậy, Diêu Hoàng rất thích, quyết định sẽ tiếp tục dùng màu sơn này.
Ngày càng dài ra, tóc Diêu Hoàng vẫn chưa khô hẳn, ráng chiều phía tây chưa chuyển sang màu xanh sẫm. Theo tiếng bánh xe gỗ lăn đều đều, bóng dáng Thanh Ải đẩy xe lăn xuất hiện trên hành lang phía tây.
Diêu Hoàng đã sớm chuẩn bị tinh thần, nghe thấy tiếng động liền buông chân xuống, giấu vào trong vạt váy, sau đó không còn hoảng hốt nữa. Những ngày tháng sau này còn dài, Diêu Hoàng phải chủ động làm quen với sự có mặt của Thanh Ải, Phi Tuyền hay các tiểu công công khác ở gần mình, cứ trốn tránh mãi chỉ tự tìm phiền phức.
"Vương gia đến rồi." Diêu Hoàng không đứng dậy, ngồi trên ghế nở một nụ cười rạng rỡ với Huệ Vương, để Vương gia biết nàng rất mong hắn đến. "Thiếp đang hong tóc, vẫn chưa khô hẳn."
Những lời chào hỏi không mấy ý nghĩa thế này Triệu Tụy thường không đáp lại. Sân viện buổi chiều tối rất thích hợp để hóng mát, Triệu Tụy ra hiệu cho Thanh Ải đẩy xe lăn đến bên cạnh ghế của Vương phi, rồi cho Thanh Ải lui ra. Về phía các nha hoàn, biết Vương gia không thích đông người, bốn người Họa Mi cũng tự động lui đi, chỉ để lại A Cát phải trực đêm nay, tự mình lui vào trong nhà chính.
Diêu Hoàng không ngờ Huệ Vương gia lại muốn cùng nàng đợi tóc khô. Thấy Vương gia nhìn đôi hài thêu của nàng đặt bên cạnh, Diêu Hoàng lặng lẽ co bàn chân dưới váy lại, giải thích: "Ngồi thế này không thoải mái, gác chân lên ghế lại sợ làm bẩn ghế, nên thiếp cởi hài ra, tiện thể để chân thoáng khí một chút."
Triệu Tụy nhìn chiếc ghế thái sư của nàng, hỏi: "Có ghế dựa dài chuyên để hóng mát, sao không dùng?"
Diêu Hoàng: "Thiếp mới gả đến, ghế dựa dài còn để trong kho, thiếp bảo các nàng ngày mai chuyển qua, hôm nay lười bày vẽ."
Triệu Tụy gật đầu, dựa vào lưng ghế của mình, ngẩng đầu nhìn trời.
Diêu Hoàng nhân cơ hội này, lặng lẽ thò một chân ra để xỏ vào chiếc hài thêu bên cạnh.
Xỏ xong cả hai chiếc, thấy Vương gia không chú ý, lòng Diêu Hoàng mới yên tâm. Nàng thỉnh thoảng sờ sờ tóc, đợi tóc khô hoàn toàn mới hỏi: "Vương gia tiếp tục ngồi ngoài này hay vào trong nghỉ ngơi?"
Triệu Tụy: "Vào trong đi."
Diêu Hoàng tự mình đến đẩy hắn. Mấy lớp cửa đều không có ngưỡng cửa, xe lăn đi một mạch vào nội thất êm ái. Nàng học theo cách của Thanh Ải, đẩy xe lăn đến sát mép giường.
Triệu Tụy chống tay ngồi lên mép giường, nghiêng người, đưa chân trái lên giường trước, rồi đến chân phải. Cánh tay hắn rất khỏe, động tác này cũng đã làm quen rồi, trông nhẹ nhàng đơn giản, không hề tốn sức.
Diêu Hoàng: "Thiếp đi tắt đèn nhé?"
Triệu Tụy: "Không vội, ta muốn đọc sách một lát. Nàng bảo A Cát qua tiền viện lấy, Thanh Ải biết ta muốn cuốn nào."
Diêu Hoàng liền ra ngoài dặn dò A Cát.
Lúc quay vào, nàng thấy Vương gia đang dựa lưng vào đầu giường, chăn đắp đến ngang hông, xe lăn để trống.
Diêu Hoàng đi đến bên bàn, tự rót cho mình một bát nước ấm.
Rất nhanh, A Cát mang sách về. Diêu Hoàng đưa cho Vương gia, bỗng không biết mình nên lên giường nằm hay ngồi ở dưới đợi tắt đèn.
Triệu Tụy vỗ vỗ vào chỗ trống bên cạnh: "Lên đây đi."
Diêu Hoàng đành phải cởi hài trèo lên giường.
Chui vào trong chăn, Diêu Hoàng giữ khoảng cách, liếc nhìn gò má nghiêng của Vương gia đang chăm chú đọc sách, không dám tùy tiện mở lời làm phiền.
Lật qua một trang, Triệu Tụy dường như cảm nhận được ánh mắt của Vương phi, liếc nhìn Diêu Hoàng. Hắn đặt sách xuống, đồng thời nói: "Xoay người qua."
Diêu Hoàng làm theo, nghe thấy tiếng hắn đặt sách sang một bên, nghe thấy tiếng hắn dịch chuyển chân, cởi quần.
Tim Diêu Hoàng thót lại. Vương phủ giàu có, chỉ riêng nội thất đã thắp mấy ngọn đèn ở các nơi, trong phòng dù không sáng như ban ngày thì ít nhất cũng sánh ngang với ánh sáng hoàng hôn bên ngoài, sáng rõ hơn nhiều so với ánh nến đỏ đêm tân hôn.
Nàng quay lưng về phía Vương gia, chống nửa người dậy, vừa vén chăn lên vừa nói: "Thiếp đi tắt đèn."
Một bàn tay ấn lên vai nàng: "Không cần."
Diêu Hoàng nằm nghiêng, gấp đến muốn khóc: "Sáng quá, thiếp không ngủ được."
Triệu Tụy nhìn gương mặt ửng hồng, hàng mi khẽ run của nàng, tay trái chống giường, tay phải xoay người nàng lại cho ngay ngắn, chậm rãi thong thả giúp nàng cởi trung y.
Nếu chân hắn không có vấn đề, dù hắn là Vương gia, Diêu Hoàng cũng sẽ không nằm im thế này, ít nhất cũng phải né tránh một chút.
Nhưng Vương gia bị tật ở chân, Diêu Hoàng chỉ có thể đưa hai tay che mặt, run rẩy mặc kệ hắn.
Đến lượt cởi quần, Triệu Tụy lấy gối của Diêu Hoàng ra, bảo nàng nằm dịch lên trên. Giữa gối và thành giường vẫn còn khoảng cách hơn một thước, nếu đầu Diêu Hoàng chạm vào thành giường, Triệu Tụy sẽ dễ dàng giúp nàng hơn.
Giọng nói run rẩy của Diêu Hoàng lọt qua kẽ tay: "Để thiếp tự làm được không?"
Nữ y đã nói, nàng phải hầu hạ Vương gia, chứ không phải Vương gia hầu hạ nàng!
Giọng điệu Huệ Vương đáp lại rất ôn hòa: "Không cần, nghe lời."
Edited by Tuế Nguyệt An Nhiên.