Đêm qua, thị vệ mang tới chăn gối nhưng nàng vẫn cảm thấy lạnh, chân cứ lạnh toát mãi đến sáng. Mới quá thu một chút mà thôi, sao nàng đã lạnh như rơi vào trận mưa tuyết?
Nửa đêm, nàng tỉnh lại vài lần, mở mắt đã thấy cao cao ngoài song sắt là ánh trăng sáng đang nhô cao. Từ nhỏ nàng đã thích trăng tròn, cảm thấy đó là ngày đẹp tuyệt vời nhưng lúc này, ánh trăng lại khiến nàng có cảm giác thật thê lương. Lòng người cũng như ngọn lửa, nếu trái tim lạnh lùng thì lửa cũng tắt. Nàng thấy lạnh có lẽ là vì ngọn lửa trong lòng sắp tắt chăng?
Nam kính vương phủ cũng như phủ đệ của các vương tước đều có địa lao nhưng ít ra nơi này còn có giường có chăn, còn có thể thấy được ánh trăng bên ngoài, còn có người quét dọn sạch sẽ, thị vệ đưa đồ ăn tới đúng giờ.
Xem ra Mục Triển là một vương gia nhân từ, đối với phạm nhân coi như cũng không tệ.
Nàng vẫn hy vọng hắn đến.
Hy vọng hắn tới nghe nàng giải thích, cho dù hắn không tin, cũng nên cho nàng một cơ hội giải thích.
Nhưng mà, suốt nửa tháng, hắn dường như đã quên mất nàng.
Mỗi lần nàng nghe tiếng bước chân đều vội đứng dậy nhìn ra ngoài, nhưng mỗi lần nàng đều chỉ nhìn thấy thị vệ đưa cơm.
Tô Di không biết người đã từng cùng mình âu yếm đó sẽ xử trí nàng ra sao. Nửa tháng này với nàng tựa như mười năm đã trôi qua
Lạch cạch!!!!
Đang trong lúc trầm tư bỗng nhiên nghe được tiếng mở cửa phòng
Nàng lui vào chăn, cũng chẳng còn sức mà đứng dậy
Hắn sẽ không phải là hắn? Thật ra nàng nhận ra được tiếng bước chân của hắn. Lúc trước nhầm thị vệ đưa cơm thành hắn vốn chỉ là tự huyễn mà thôi.
Lúc này nàng cũng chẳng buồn ngẩng đầu lên.
Nhưng cũng chính lúc này nàng phát hiện, người tới không phải là thị vệ
- Tỷ tỷ. Tô Âm cười khanh khách bước vào, tay cầm theo một cái lồng.
- Ngươi? Nàng nghe tiếng muội muội gọi, lần đầu tiên nàng thờ ơ trả lời Tô Âm như thế.
Muội muội ngây thơ, đáng yêu của nàng đã chết. Đứng trước mặt nàng là thể xác đã bị yêu mị chiếm mất linh hồn… Hoặc có lẽ, nàng chưa bao giờ có một muội muội đáng yêu cả, từ khi sinh ra nó đã là yêu mị
- Tỷ tỷ, muội mang thức ăn tới cho tỷ.
Mở cặp lồng ra, la liệt những đĩa thịt bò thịt gà, nhìn không khiến người ta thấy vui mà ngược lại còn có cảm giác ghê người
Nghe nói phạm nhân trước lúc bị hành hình sẽ được ăn thật no, mâm cơm phong phú này có ý nghĩa gì?
- Ngươi tới đây làm gì? Tô Di lạnh lùng hỏi.
Nàng không muốn lại tranh cãi vòng vo cùng đối phương, có chuyện gì cứ nói thẳng là được.
- Tỷ tỷ sao lại lãnh đạm như vậy? Muội muội làm tiệc tiễn biệt cho tỷ đó!
Tô Âm nhếch miệng:
- Hôm nay hình bộ phái người đến đón tỷ tỷ, chắc là từ nay về sau chúng ta cũng chẳng còn cơ hội gặp mặt nữa, một bữa cơm coi như ly biệt không được sao?
- Cảm ơn ngươi đã quan tâm. Tô Di quay đầu đi: – Ta không đói, cất những thứ này đi
- Tỷ tỷ, mỗi người một mệnh. Tỷ có ngày hôm nay cũng không thể trách ta. Nếu lúc trước ta ngã xuống núi bị chết ta cũng nhận. Đáng tiếc vận ta chưa hết, ta đã sống trở về, muốn trách thì trách lúc trước ngươi không thể hạ độc thủ được. Tô Âm tới gần, cười trào phúng.
- Ngươi nghĩ rằng ta cũng vô lương tâm như ngươi? Tô Di cãi lại
- Được rồi được rồi. Đều là sai lầm của muội. Dù sao tỷ cũng đã là kẻ thua, cho mắng một hai câu cũng chẳng là gì. Tô Âm hào phóng phất tay, lấy một chiếc bình từ trong lòng ra: – Đúng rồi, Vương gia sai ta đem cho ngươi, dặn ngươi sau khi ăn cơm xong thì ăn.
- Đây là cái gì? Nàng ngẩn ra.
- Vương gia sợ ngươi đến Hình bộ chịu khổ nên cố ý sai người làm ra thuốc này, cho ngươi được thoải mái một chút
- Cái gì? Đây…. Đây là… Tô Di trừng mắt.
- Đúng vậy, đây là kịch độc vô sắc vô vị, uống vào rồi sẽ khiến người miệng ngát hương, sắc mặt hồng nhuận mà chết
- Nói dối! Nói dối. Nàng lắc đầu: – Ta không tin Mục Triển sẽ làm như vậy…
Cho dù nàng chết chưa hết tội nhưng còn tình cảm ngày trước nữa, hắn sẽ không làm như thế. Sẽ không đâu!
- Tỷ tỷ nghĩ thuốc này là ta tự tiện mang tới?
Tô Âm vỗ vỗ miệng cười nói:
- Tỷ tỷ, A Âm dù gan lớn như trời cũng không gánh nổi tội danh mưu sát đâu. Người trong phủ đều thấy ta vào địa lao, nếu ta đi rồi ngươi chết thì chẳng phải là do ta làm sao? Sao ta ngu như vậy được
- Ta không tin. Ta muốn gặp hắn!
Tô Di bỗng nhiên cướp lấy bình thuốc rồi tông cửa xông ra. Nàng nghe thấy Tô Âm hét lớn ở phía sau nhưng nàng đã bất chấp tất cả, chỉ muốn tìm kẻ ngoan tuyệt kia mà hỏi hết tất cả.
Đám ngục tốt vì có người tới cho nên tạm thời mở khóa, nàng có thể xông ra ngoài, chạy thẳng đến đình viện. Nửa tháng không ra nắng, nàng cảm giác mình như đã biến thành một con quỷ, hai mắt bị ánh mặt trời chiếu vào mà đau đớn, áo trắng mỏng, tóc dài xõa, chạy như điên về phía trước.
Hắn ở đâu? Giờ phút này đang ở đâu?
Cho dù phải chết nàng cũng muốn gặp hắn, hỏi hắn một câu, chỉ một câu mà thôi…
Dựa vào trực giác, nàng chạy vội đến thư phòng hắn, chắc hẳn hắn đang ở đây rồi.
- Mục Triển…
Nàng gọi tên hắn, hai tay mở cửa ra, rốt cục cũng đã nhìn thấy gương mặt hắn.
Hắn đứng trước giá sách, ánh mặt trời khuất lấp che đi khuôn mặt tuấn tú của hắn
Nàng chỉ nhìn thấy thân ảnh mơ hồ của hắn.
- Mục Triển.
Tô Di giơ bình thuốc trong tay vươn ra phía hắn:
- Đây… là ngươi bảo A Âm đưa cho ta sao? Đúng không?
Thân ảnh của hắn cũng không nhúc nhích, chỉ đứng một chỗ, một lúc lâu sau mới trả lời:
- Đúng, là ta bảo nàng ấy đưa đến.
- Nàng nói đây là độc dược có đúng không? Nàng lắc đầu, chờ mong hắn có thể phủ nhận.
Nhưng nàng phát hiện ra bản thân đã quá ngây thơ rồi, người ngây thơ nhất định sẽ chỉ nhận về sự tuyệt vọng.
- Đúng. Hắn lãnh đạm đáp
Một chữ này giống như kim châm xuyên thấu tai nàng, khiến nàng cảm thấy đầu óc ong ong, không còn nghe được tiếng vang gì nữa
- Ngươi muốn ta chết.
Nàng cố gắng muốn nhìn cho rõ vẻ mặt của hắn nhưng nước mắt đã khiến nàng mê muội không thể nhìn rõ cái gì.
Nàng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thầm tính, cây hoa đó hẳn đã nở rồi chứ
Nhưng trong tầm mắt của nàng lại là một vùng trống không, cây hoa nàng tự tay trồng giờ phút này đã không còn
- Hoa của ta đâu? Nàng ngây ngốc hỏi lại
Cho dù đui mù cũng biết hoa tươi và bùn đất là khác nhau. Nàng thà đui mù còn hơn, nhưng thật tàn nhẫn rằng đôi mắt nàng đã thấy hết mọi thứ
- Ta sai người nhổ nó đi rồi. Mục Triển đáp
- Nhổ đi? Đó là lễ vật của ta tặng ngươi… khi nó nở hoa, ngươi có thấy không? Nàng ra sức lắc đầu không tin
- Nếu sớm hay muộn đều phải nhổ thì cần gì nhìn lại? Hắn nhẹ nhàng đáp, cho nàng một đòn trí mạng cuối cùng
- Vậy sao? Chỉ một thoáng, nàng như hoàn toàn tỉnh táo lại, lòng nàng cảm giác trống rỗng đến thê lương.
Nàng liều mạng chạy đến tìm hắn, muốn hỏi một câu, đến lúc này, đáp án đã ngay tại trước mắt.
Tuy rằng nàng sớm đã đoán được kết quả cuối cùng cũng như một cái vực sâu nhưng vẫn không nhịn được muốn ghé mắt nhìn nhưng không ngờ lại rơi xuống vực không thể thoát.
- Đến Hình bộ ngươi sẽ phải chịu khổ. Thuốc đó ít nhất sẽ cho ngươi được chết toàn thây, xem ở tình nghĩa khi xưa của chúng ta, ta không mong ngươi phải chịu khổ
- Nể tình nghĩa khi xưa….
Ha ha, lời nói dịu dàng hay lắm, khiến nàng thật sự cảm kích, cảm kích đến muốn chết. Nếu người ta có ý tốt, nếu nàng đã không còn đường lui thì sao lại không cảm kích.
Nhưng nàng chưa từng nghĩ đến kết cục của mình lại là chết trên tay thân muội muội và nam nhân mà nàng yêu nhất
Nàng nhẹ nhàng áp bình thuốc lên ngực, tay run run, lạnh băng mà vô tri giác. Trái tim kích động trước đó cũng vỡ vụn.
Nàng mở nắm bình, đổ tất cả bình thuốc vào miệng.
Mục Triển xoay người, không nhìn đến cảnh nàng ngã xuống
Hắn chỉ thong thả đi đến bên của, mặt không chút thay đổi nhìn mảnh vườn hoang vu kia.
Có một kẻ vào báo:
- Vương gia, người của Hình bộ đã đến, đang chờ ở phía trước.
- Mang thi thể ra ngoài cho họ nhìn. Nói người bị tình nghi Tô Di sợ tội đã uống thuốc độc tự sát. Hắn trầm giọng nói.
Trong lúc nói chuyện, ánh mắt hắn quét qua Tô Âm đã đứng đó từ lâu chứng kiến tất cả mọi việc. Tô Âm lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, không dấu được vẻ mặt sung sướng khi chiến thắng
- Bên ngoài đã xảy ra chuyện gì?!
Đang ngủ say, bỗng nhiên bị tiếng ồn ào ngoài cửa đánh thức, Tô Âm quát lớn.
- Vương phi, không hay rồi… Một tiểu nha hoàn hoảng hốt đi vào, run giọng nói: – trong phủ có thích khách!
- Thích khách?
Tô Âm hoảng sợ, vội quấn chăn quanh người:
- Mau gọi thị vệ đến bảo vệ ta
- Bây giờ thị vệ đến phòng vương gia hết rồi
- Vương gia mệnh quý chẳng lẽ Vương phi thì không? Tô Âm giận dữ.
- Bởi vì thích khách đả thương Vương gia, Hoàng thượng và Thái hậu đếu đến phủ ta cho nên thị vệ phải đến phòng Vương gia hộ giá… Tiểu nha hoàn lắp bắp nói
- Cái gì? Hoàng thượng và Thái hậu đều đến? Vậy… Vương gia bị thương rất nặng sao?
- Vâng nếu không cũng sẽ không kinh động đến trong cung
- Nhưng chắc chắn ngự y trong cung sẽ có cách chứ?
- Vương phi… tiểu nha hoàn òa lên khóc: – Đám thái y giờ đang bó tay chịu chết rồi, Hoàng thượng và Thái hậu mời Vương phi khẩn cấp qua đó
- Bảo ta qua đó. Tô Âm liên tục xua tay: – Thái y đang trị thương, trong đó đông người, ta đi không phải rất vướng sao?
- Vương phi, Thái y nói, Vương gia bị thương giống như khi ở Trọng Châu, có lẽ thích khách vẫn là một người, Hoàng thượng và Thái hậu mời Vương phi qua đó chữa trị cho Vương gia
- Ta sao biết chữa bệnh?! Tô Âm vừa nói ra đã biết mình nhỡ miệng.
- Vương phi, lần trước khi Vương gia bị thương không phải là người đã chữa khỏi cho Vương gia sao? Tiểu nha hoàn kinh ngạc: – Người đừng khiêm tốn, cứu người mới là quan trọng
- Ừ, được rồi… Tô Âm hoảng hốt che dấu, vội thay quần áo, trong lòng run sợ đi tới phòng ngủ của Mục Triển.
Trong phòng ngủ chật kín người, nàng bước vào đã cảm thấy một áp lực vô hình, vội quỳ xuống
- Đây là A Âm phải không?
Một bà lão cao quý, đẹp lão nói:
- Mau đứng dậy đi, qua xem thương thế của Mục Triển thì hơn
Không cần hỏi cũng biết đây chắc hẳn là Thái hậu. Mà người bên cạnh Thái hậu mặc hoàng bào hẳn là Hoàng thượng đi? Tô Âm ngay cả nhìn cũng không dám nhìn bọn họ, sợ hãi bước tới bên giường.
Mục Triển mặt không chút máu nằm trên gối, hơi thở mong manh nhưng ánh mắt vẫn rất tỉnh táo, thậm chí còn chứa một loại ánh sáng rạng ngời
- A Âm, mau bắt mạch cho Mục Triển. Thái Hậu thúc giục.
- Vâng… bắt mạch?
Không xong rồi, mạch ở đâu? Nàng chưa từng làm loại chuyện này, làm sao để giả bộ bây giờ
- A Âm, sao ngươi còn thất thần? Mau lên! Thái hậu xót ruột cháu nội vội giục
Tô Âm cố gắng vươn tay đặt lên cổ tay Mục Triển
- Đây là nàng đang cầm tay ta chứ không phải bắt mạch? Mục Triển bỗng nhiên nói: – A Âm, không cần lo lắng, trước kia nàng làm thế nào, giờ làm thế là được
- Nhưng… Nàng có tật giật mình, mồ hôi chảy ròng ròng: – Ta…. Tay của ta rất run không bắt được mạch.
- Vậy không cần bắt mạch, cứ thế kê đơn thuốc đi. Mục Triển lại nói: – Dù sao vết thương này cũng như lần trước mà thôi
- A? Đơn thuốc? Tô Âm há hốc miệng đầy kích động
- Làm sao vậy? Hắn nhíu mày: – Có gì khó sao?
- Ta…nàng vội giải thích qua loa: – Lần trước là ta chữa bừa cho nên cũng không biết là có còn linh nghiệm không
- Không sao, lần trước nàng dùng phương thuốc gì, lần này cứ theo đó mà kê ra. Dù sao lần này ta bị thương cũng nhẹ hơn lần trước, hẳn là sẽ trị được thôi.
- Đúng rồi. Lần trước Mục Triển nói hắn hôn mê rất lâu mới tỉnh, lần này lại hoàn toàn tỉnh táo. Thái hậu phụ họa: – Hẳn là dễ chữa hơn nhiều
- Nhưng… Tô Âm lo lắng đến òa khóc: – Ta quên rồi
- Quên? Mục Triển nhìn nàng chằm chằm: – Ta nhớ rõ nàng từng nói, mỗi lần nàng chữa bệnh, dù là chó hay mèo đều nhớ kĩ để nhỡ sau này gặp trường hợp tương tự còn có cái để tham khảo. Nếu quên thì mang sổ ghi chép kia đến đi.
- Ta… Nàng đã không thể đáp qua loa chiếu lệ được nữa
- Nàng đừng nói là sổ đó đã mất nhé. Trong lời nói không hề ôn nhu mà lại có thêm một phần ngoan độc
- Đúng, quả là đã mất
- Mất khi nào?
- Trước khi vào kinh đã đánh mất
Mục Triển cười, đó là nụ cười chắc thắng. Hắn đã tra ra manh mối
- Người đâu, mang sổ ghi chép của Vương phi đến đây cho ta! Hắn cao giọng nói
- A?! Tô Âm lảo đảo, vội nhìn quanh
Nàng nhìn thấy thị vệ mang đến một quyển sổ dày đưa đến trước mặt Mục Triển,
- Đây là của hồi môn quý giá nhất của nàng, sao lại làm mất được?
Mục Triển chợt lạnh giọng:
- Nàng khi nãy trả lời như vậy đơn giản là không biết có sự tồn tại của quyển sổ này… Hay nói cách khác, nàng không phải là nữ tử đã cứu ta ở Trọng Châu
Tô Âm ngã xuống đât:
- Ta… Mục Triển, ngươi đang nói cái gì? Ngươi đang nói mê sao? Ta có ngọc bội tự tay ngươi đưa, sao ta lại không phải là người cứu ngươi.
- Ta chỉ có thể nói là ta đã nhận nhầm người, đưa ngọc bội sai người rồi. Hắn đáp đầy chắc chắn
- Không phải! Không phải! Không phải! Nàng la lớn
- Ngươi nhất định không chịu thừa nhận, được, như vậy đi. Nếu là nữ đại phu thì chắc chắn sẽ có nhận thức cơ bản với thảo dược. Đương quy, hoàng cầm ngươi nói thử xem hình dạng, mùi, dược tính của từng loại đi. Nói xem. Hắn trợn mày quát.
- Ta…
Cuối cùng nàng á khẩu không thể trả lời được, hoảng sợ nhìn bốn phía bao bọc sâm nghiêm. Định tìm đường chạy trốn lại không thể trốn được
- Vương gia, có cần đưa nữ tử giả mạo Vương phi đến Hình bộ không? Thiết Ưng hỏi.
- Tha cho nàng đi thôi. Mục Triển phất tay: – nể nàng ta là muội muội của A Di
Thiết Ưng gật gật đầu, ý bảo thị vệ bên người lôi A Âm đang sợ hãi đến hồn phi phách tán ra ngoài. Thái hậu và Hoàng thượng liếc nhìn nhau, khẽ thở dài:
- Cuối cùng ai gia đã hiểu rồi. Mục Triển, ngươi mời chúng ta đến là để chúng ta chứng kiến đúng không? Ngươi… cần gì phải khổ như vậy?
Vỗ về vết thương của Mục Triển, nhìn vết thương thật sự đó, Thái hậu đau đớn đến chảy nước mắt:
- Mục Triển, hoàng gia chúng ta chưa từng có ai si tình như ngươi
- Xin Thái hậu và Hoàng thượng thứ tội. Lần trước ở Trọng Châu gặp chuyện con còn tưởng rằng do thái tử gây ra, nói oan thái tử, giờ xem ra thích khách là một kẻ khác. Mục Triển lại nói.
Hai trưởng bối trí tuệ sáng suốt nhìn thoáng qua nhau rồi cùng hiểu, trong lòng cũng trấn định lại. Như vậy cũng tốt, vạch trần chân tướng chuyện tỷ muội gả thay, bảo toàn danh dự của thái tử, nhất cử lưỡng tiện, còn gì tốt hơn
- Mục Triển không phải là người duy nhất chịu khổ.
Mưu kế thành công, bỗng nhiên hắn cảm thấy mệt mỏi:
- Thái hậu, tôn nhi hơi buồn ngủ
- Ngủ đi. Thái hậu nhẹ nhàng vỗ võ hắn
- Thiết Ưng, ta có một chiếc túi gấm để trên bàn trong thư phòng, sai người mang lại đây cho ta
- Vật đó ở đây! Thiết Ưng dường như hiểu được tâm tư của chủ tử, sớm đã mang vật hắn muốn đến
- Ở đây… không thiếu gì chứ? Hắn lo lắng hỏi lại
- Yên tâm, thuộc hạ đã đếm qua.
- Vậy là tốt rồi.
Hắn vươn hai tay, gắt gao nắm chặt túi gấm trong tay dán lên ngực, lúc này mới an ổn nhắm mắt lại.
Nha hoàn buông màn, người trong phòng đều rời đi.
Mục Triển mơ màng chìm vào giấc mộng
Trong tay nắm chặt túi gấm, dù chết cũng không buông.
Trong túi đó ngày nào hắn cũng kiểm tra, sợ thiếu một hạt. Tổng cộng hơn ba trăm hạt, hợp nó lại một chỗ có thể ghép thành một phong thư.
“Mục Triển, thiếp đem tâm sự viết vào đây, hi vọng một ngày kia cây mọc rễ nẩy mầm, cho chàng nhìn thấy được bí mật khó mà nói ra của thiếp. Chàng vẫn gọi thiếp là A Âm, mỗi lần như vậy lòng thiếp rất đau. Thiếp không phải là A Âm, thiếp tên chỉ có một chữ Di, Di trong vui vẻ thoải mái. Ai bảo chàng không nhận ra thiếp, nhận sai thành A Âm, ai bảo chàng muốn lấy nàng mà không phải là thiếp? Ai khiến cho A Âm trượt chân ngã xuống vách núi, cha mẹ bức thiếp thay thế A Âm.
Chàng thường hay hỏi thiếp, vì sao đôi khi lại u sầu. Chàng có biết không, mỗi đêm bên chàng ta chỉ mơ thấy một cơn ác mộng. Trong mơ, có một người giống thiếp như đúc, cầm dao nhọn đâm vào tim thiếp.
Đây là bóng ma trong lòng, là ác mộng sau khi mất đi muội muội. A Âm gặp nạn không phải do tự tay thiếp đẩy xuống nhưng cũng là vì trong lúc tranh chấp với thiếp, vì thiếp mà sống chết không rõ. Thử hỏi sao thiếp có thể một mình hạnh phúc vì thế thiếp hết lần này đến lần khác từ chối chàng, khiến chàng đau lòng.
Mục Triển, nếu chàng có thể ghép lại bức thư này không biết chàng sẽ nói gì. Hồng trần cuồn cuộn, chỉ thiếp và chàng hiểu nhau, thiếp cũng chỉ yêu chàng. Đáng tiếc, tấm chân tình này, thiếp không thể nói hết, chỉ có thể chôn vùi dưới hoa, tùy duyên mà thôi…”
Ngày ấy gió thổi rơi cánh hoa mới giúp hắn phát hiện ra bí mật trong hoa.
Bứt hết cánh hoa có thể nhìn rõ nhị hoa, nhìn rõ từng chữ nàng dùng kim khắc vào hạt hoa
Chữ viết thanh tú nhưng vì theo hạt lớn lên nên bị biến dạng, nhưng vẫn nhắn được điều này đến hắn.
Ban đầu hắn nhìn đến một chữ “Mục” một chữ “Triển” rồi hắn hái toàn bộ hoa xuống, dùng cả một đêm hợp lại thành một bức thư.
Thì ra không phải nàng không chịu nói chân tướng cho hắn mà những nỗi đau đớn, băn khoăn của nàng đều giấu trước thư phòng của hắn
Đáng tiếc, mỗi ngày hắn đều lui tới nhưng lại trì độn không phát hiện ra.