Hậu quả sau khi từ Hàn Trì trở về là bởi vì phong hàn mà bất cứ lúc nào cũng ho khan không ngừng. Trong khoảng thời gian này, mỗi ngày Ninh An đều đến Thái Y Viện quậy đến người ngã ngựa đổ chỉ vì muốn bản thân có thể tự mình hầm thuốc đưa cho Ninh Liên.
Tuy rằng nàng ta không ưa Chu Vô Tâm, nhưng nàng ta không thể ngồi yên nhìn Ninh Liên cứ vậy mà không để ý. Nhìn Ninh Liên càng lúc càng gầy gò, Ninh An thậm chí bắt đầu cảm thấy có chút hối hận vì lúc trước đã hạ Thực Hàn Tán cho Chu Vô Tâm.
Nàng thà rằng Chu Vô Tâm ở bên cạnh hắn cũng không muốn nhìn bộ dạng bị lạnh giá tàn phá lúc này của hắn.
Nhưng Ninh Liên còn an ủi nàng, ôn hòa nói với nàng: “Cho dù không có Chu Vô Tâm thì vì ca ca Bắc Vọng, ta cũng phải tự mình lấy Đế Linh ra.”
Là thật sự như vậy sao?
Nếu như không phải động tình, Ninh Liên sẽ vì một người mà làm đến mức như vậy sao?
Ninh An thật sự cảm thấy càng ngày càng không hiểu Ninh Liên…
Trong cung bởi vì tình trạng thân thể đột ngột chuyển biến của Ninh Liên mà người người bàng hoàng, còn ngoài cung, Chu Vô Tâm và phương trượng đã tìm đủ các loại dược liệu phụ, mỗi ngày vui tươi hớn hở đấu võ mồm trong một thôn trang xa xôi nào đó, ngày tháng trôi qua vô cùng vui vẻ, thích ý. Tuy rằng tình cờ có mấy lần độc phát, nhưng may mắn năng lực của phương trượng khá vô địch, chỉ phối chút thuốc đã có thể tạm thời giảm bớt đau đớn cho nàng, cũng khiến độc tố trong người nàng từ từ ổn định lại, nếu không những ngày này của nàng cũng không trôi qua vui vẻ thoải mái như thế.
Chu Vô Tâm thật sự không thể không nói, phương trượng này quả thật là một vị thần y!
Mà nhờ phượng trượng và Lục đại phu cùng ra tay, nàng cũng dần thả xuống chân tướng về cái chết của Dạ.
Nhưng khi nàng thật sự cho rằng nàng không còn để ý chuyện này, hay thật sự bình tĩnh lại, thì một ngày khi đang ra ngoài mua thức ăn, Cảnh Lâm lại đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt nàng.
Nhìn thấy Cảnh Lâm, nàng mới biết nàng còn chưa thể bình ổn kích động trong lòng.
Trong đầu không nghe chỉ huy mà bắt đầu hiện lên cảnh tượng Dạ và Hướng Noãn bị giết và cả sự lừa dối của bọn họ với nàng.
Cảnh Lâm luôn ngồi trong xe ngựa, không bước xuống, cứ như vậy lẳng lặng nhìn Chu Vô Tâm.
Hai mắt Túc Ngọc sưng đỏ, giống như đã khóc, hơn nữa lúc nhìn thấy Chu Vô Tâm, trong mắt vẫn lộ ra oán độc như cũ.
Nàng ta giao một hộp gấm tinh xảo vào tay Chu Vô Tâm, lạnh lẽo nói: “Đây là Hắc Liễu.”
Chu Vô Tâm do dự, Lục đại phu không biết xông ra từ đâu, nhận lấy hộp gấm, mở ra xem, xong lại hoàn toàn biến sắc, gấp gáp lại gần xe ngựa hỏi Cảnh Lâm: “Ngươi vào Tu La Tràng?”
Cảnh Lâm gật gật đầu, gương mặt tái nhợt khó nén uể oải. Cách lần chia tay lúc trước, cả người hắn dường như đã gầy xuống vài vòng.
Lục đại phu nghe xong, sầm mặt, lên xe, cũng mặt kệ người chỗ này có bao nhiêu kinh ngạc, xốc tay áo Cảnh Lâm, trầm mặt bắt mạch, mãi một lúc lâu ông ta mới nói: “Lục phủ ngũ tạng ngươi đều bị tổn thương.”
“Vâng.”
“Theo lý thuyết, ngươi không thể tiếp tục sống được. Hắc Liễu được đặt ở tầng cao nhất trong Tu La Tràng, không có người nào có thể cầm được nó mà còn sống sót ra ngoài.”
Cảnh Lâm không muốn nhớ lại cảnh tượng khi hắn vào Tu La Tràng lúc đó, sắc mặt trầm xuống, có một loại cảm giác bi thương, đau đớn xuất hiện khiến người ta khó dự đoán: “Túc Ngọc và cha, cứu ta.”
“Thương thế của ngươi, trong vòng mấy năm sẽ không thể sử dụng võ công.” Lục đại phu nhìn hối hận trong mắt Cảnh Lâm, bỗng thở dài một tiếng: Đứa nhỏ này cũng giống cha hắn, cũng là những kẻ si tình. Có điều: “Ai, Vô Tâm nàng…”
“Ta biết muội ấy không muốn gặp ta.” Cảnh Lâm nặng nề kéo kéo khóe miệng, cắt đứt lời Lục đại phu chưa nói xong: “Ta về trước, xin ông chăm sóc tốt cho muội ấy. Ta muốn nhìn thấy muội ấy, bình an sống tiếp.”
Lục đại phu nhìn Cảnh Lâm một lát, nặng nề gật đầu: “Ngươi cũng phải chăm sóc tốt cho chính mình…”
Ninh Thuần vừa về tới Kinh thành, Ninh Liên đã đêm khuya tới chơi.Rõ ràng lúc này là ngày hè nóng bức, nhưng Ninh Liên lại mặc một tầng áo bông dày nặng mà xuất hiện trước mặt hắn.
Ninh Liên lấy một gốc Linh Chi đỏ như máu đưa cho Ninh Thuần, cười cười nói: “Huynh lấy Đế Linh này giao cho nàng.”
Ninh Thuần ngạc nhiên nhìn Linh Chi ướt át, xinh đẹp trong tay Ninh Liên, không thể tin nổi mà bật thốt: “Ngươi… Ngươi tới Hàn Trì?”
Ninh Liên gật gù: “Đừng nói cho nàng biết là bản vương đưa cho nàng.”
Ninh Liên xòe cây quạt trong tay ra, trên gương mặt như hoa đào che kín bi thương: “Bản vương nghe nói huynh tới đỉnh Tuyết Sơn là vì muốn tìm Tuyết Cốt?”
“Ừm.” Ninh Thuần trầm mặc trong chốc lát, rồi mới đáp lời.
“Tay của huynh…” Ánh mắt Ninh Liên dừng lại trên cánh tay bị băng bó vô cùng nghiêm trọng của Ninh Thuần. Ninh Thuần theo lời hắn cúi đầu, nhàn nhạt cười cợt: “Bị phế đi thôi, có điều, nghỉ ngơi một doạn thời gian sẽ tốt, nhưng mà, trên người ngươi…”
“Bản vương biết.” Ninh Liên cắt đứt lời nói của Ninh Thuần: “Thân thể này của bản vương, mãi mãi cũng không thể khôi phục như trước.”
Đêm khuya, trong Thất vương phủ, không khí vẫn yên lặng như thường lệ, bọn hạ nhân đã sớm trở về phòng nghỉ ngơi.
Ngoài cửa sổ, cơn gió thổi qua khiến lá cây vang lên tiếng sào sạt. Mùi hoa Sơn Chi theo gió thổi vào trong phòng, khiến người ta hơi rung động.
Ninh Liên một chén lại một chén rót cho mình chén trà đã sớm lạnh, phải mất một lúc lâu mới mở miệng hỏi Ninh Thuần lần nữa: “Huynh cảm thấy, đáng giá không?” Nhẹ nhàng dò hỏi, như là hỏi đối phương cũng như đang hỏi chính bản thân mình..
Thật ra Ninh Thuần và Ninh Liên đều biết, câu hỏi này, là không có đáp án.
Bởi vì mặc kệ có đáng giá hay không, bọn họ cũng phải làm vì nàng. Dò hỏi như vậy, thật sự không hề có chút ý nghĩa nào.
“Được rồi, bản vương phải hồi cung.” Trên mặt Ninh Liên treo lên nụ cười quen thuộc lần nữa, hắn đứng lên chuẩn bị cáo từ lại bị Ninh Thuần ngăn cản, ý muốn đưa tiễn. Đứng trước cửa đón gió, mái tóc hắn theo gió bay loạn. Ninh Liên gấp cây quạt lại, nói với Ninh Thuần: “Huynh có biết không, thật ra bản vương rất ganh tỵ huynh và Bắc Vọng. Bắc Vọng chẳng làm gì vì nàng nhưng hắn lại được nàng quan tâm nhiều nhất. Mà huynh, chí ít, nàng còn từng yêu thích huynh…”
…
Chu Vô Tâm không ngờ sau ba tháng, Ninh Thuần sẽ xuất hiện trước mặt nàng lần nữa. Cũng không ngờ khi hắn xuất hiện đã mang đủ hai vị thuốc còn lại.
Nhìn khuôn mặt không thể xoi mói của Ninh Thuần, Chu Vô Tâm bỗng nhiên rất hi vọng bản thân chưa từng quen biết hắn.
Tại sao sau mọi chuyện, hắn lại có thể làm như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra mà đứng tước mặt nàng. Tại sao sau sự tổn thương ấy, hắn vẫn còn đối xử tốt với nàng như vậy, khiến lòng nàng nảy sinh hổ thẹn như vậy!
Lục đại phu và phương trượng đã nói qua, ba vị thuốc này không dễ có được, muốn lấy được gần như đều phải dùng mạng đánh đổi. Tại sao, tại sao bọn họ lại làm như thế, tại sao!
Hành động của bọn họ khiến thù hận của nàng trở nên thật buồn cười. Thật giống một thứ dư thừa, cố tình gây sự.
“Tiểu Ninh Thuần, ngươi có biết không, lúc ta yêu ngươi, ngươi chưa từng yêu ta. Nếu như không có Dạ, ta nghĩ trong lòng ta sẽ không suy nghĩ gì mà tiếp tục trao gửi tình cảm ở chỗ ngươi, nhưng mà, dần dần ta phát hiện, thật ra, ta rất sợ. Rất sợ thích ngươi. Rất sợ có một ngày ta sẽ giống như Hướng Noãn, phần tình cảm này cứ như vậy mà vĩnh viễn biến mất. Có lẽ tình cảm của ta chưa đủ sâu nên ta lựa chọn từ bỏ. Ngươi biết không, ta thật sự rất tức giận chuyện ngươi và Ninh Liên đã cùng diễn tuồng kịch kia. Vì thế, các ngươi hoàn toàn có thể xem ta như một người không tồn tại mà không cần phải đối xử tốt với ta như vậy.”
Chu Vô Tâm nhìn gương mặt không chút cảm xúc của người trước mặt, chậm rãi nói từng câu.
Chỉ là, thật ra trong lòng mỗi người đều rõ, nếu không phải Chu Vô Tâm trúng Thực Hàn Tán thì Ninh Liên, Cảnh Lâm cũng sẽ không vì Bắc Vọng mà mạo hiểm tìm thuốc như vậy.
Bọn họ đều biết nguyên nhân này, bao gồm cả Chu Vô Tâm. Đây không phải nàng tự đánh giá cao chính mình, mà là, trực giác. Vị trí của nàng trong lòng họ khác với mọi người cho nên nàng hoàn toàn có thể nhìn được kết quả này.
Có điều Ninh Thuần vẫn lạnh nhạt phủ quyết nàng: “Những thứ này đều vì Bắc Vọng.”
Tuy rằng trước mặt mọi người, Ninh Thuần đều tỏ vẻ lạnh như băng, nhưng thực thế, hắn lại là người hiểu rõ lòng người nhất.