Quay đầu nhìn về phía Liễu Yên, nghi ngờ nói: "Quỷ Vũ Nương Tử là ai?"
Rất không dễ dàng để bình tĩnh lại, Liễu Yên liếc mắt nhìn Vân Chỉ một cái, không ngờ đến trên đời còn có người không biết Quỷ Vũ Nương Tử là ai....
"Quỷ Vũ Nương Tử là vũ cơ có thể múa những điệu múa tuyệt đẹp nhất trên đời, vô cùng kinh động. Thậm chí nàng còn có thể khiến người khác mất đi ý thức trước điệu múa của nàng, tùy ý bài bố. Hai mươi năm trước, Quỷ Vũ Nương Tử là một vũ nữ thanh lâu nổi tiếng thiên hạ, ít nhiều cũng có các hoàng tộc ẩn sĩ đều đòi gặp bằng được người phụ nữ này, yêu cầu nàng thể hiện rõ năng lực của mình. Đáng tiếc tính tình Quỷ Vũ Nương Tử cao ngạo, mặc kệ là ai đều bị nàng từ chối ngoài cửa, nàng nói, trong thiên hạ này không ai biết thưởng thức điệu múa của nàng, những người đến xem nàng nhảy múa đều chỉ tham lam muốn nhìn dung mạo và vũ điệu của nàng. Không biết vì sao, trong một đêm, nàng tự hủy dung rồi biến mất, về sau không ai còn biết Quỷ Vũ Nương Tử ở đâu."
Sau khi Liễu Yên nói xong thì thở dài một tiếng, hai mươi năm trước, khi nàng vẫn còn là một đứa trẻ, trong một lần vô tình được nhìn thấy bài múa liên khúc của Quỷ Vũ Nương Tử, dáng vẻ phong hoa tuyệt đại như vậy mà giờ lại là nhan hủy sắc suy.
Thì ra là nhân vật truyền kỳ như vậy, sau khi xong chuyện xưa Vân Chỉ xoay người nhìn về người phụ nữ phía bên kia, lại bị một màn làm cho dở khóc dở cười.
Lúc này Quỷ Vũ Nương Tử trong miệng Liễu Yên không để ý mọi người đang cười nhạo phía dưới, chính mình thì đang nhao nhao đòi được hôn Công Ngọc Viêm Bân, mà cũng cảm thấy thương cảm thay cho Công Ngọc Viêm Bân bị buộc phải không ngừng lui về phía sau để bảo toàn sự trong sạch, người này rõ ràng là lão bà bà hơn Công Ngọc Viêm Bân cả hai mươi tuổi, thế mà lại quang minh chính đại hướng về mỹ nam tử đòi được hôn, hoàn toàn là một hình ảnh vô cùng khôi hai! A, nàng hẳn là không cần chiêu mộ các vũ nương phía dưới nữa rồi, nên cất tờ bố cáo này đi thôi!
Vân Chỉ tươi cười đi đến bên cạnh hai người đang giằng co, trực tiếp coi như không nhìn thấy ánh mắt cầu cứu của Công Ngọc Viêm Bân, hướng về phía Quỷ Vũ Nương Tử cung kính hành lễ: "Có đúng bà bà chính là tiền bối Quỷ Vũ Nương Tử? Hôm nay đến phố Kim Thiên của ta thật là vinh hạnh của tại hạ!"
"Cái gì mà Quỷ Vũ Nương Tử! Ta không biết, ta vừa ý chính là nam hài tử trắng nõn này, có phải hay không chỉ cần khả năng múa ưu tú thì đều có thể hôn lên mỹ nam tử này!" Vượt ra ngoài dự kiến của Vân Chỉ, người phụ nữ trước mặt này trước tiên phủ nhận thân phận, ăn nói thô lỗ khôi hài, giống như một nữ đại vương.
Vân Chỉ cười sợ nhẹ cái múi, đồng tình nhìn về phía vẻ mặt xoắn xuýt của Công Ngọc Viêm Bân: "Ách, như thế này đi, cái kia bà bà cứ tiếp tục, tại hạ sẽ không quấy rầy."
Không đợi đến khi Vân Chỉ tránh ra, cái bóng màu đỏ kia liên tục xông về hướng Công Ngọc Viêm Bân, đôi môi đỏ tươi thiếu chút nữa đã đặt lên được khuôn mặt sạch sẽ của Công Ngọc Viêm Bân.
Sử dụng tất cả vốn liếng khinh công để né tránh nhưng làm thế nào cũng thể tránh khỏi bóng dáng màu đỏ kia, phẫn nộ nhìn Vân Chỉ đang đứng một bên xem diễn trò, bước nhanh ra sau lưng nàng, vừa túm lấy áo nàng sang một bên để né tránh, vừa dùng giọng căm hận nói: " Ngự Hồn Bách Thảo Kinh, dùng để trao đổi sự trong sạch của ta!"
Ngự Hồn Bách Thảo Kinh? Vân Chỉ hơi giật mình, nàng từng nghe nói qua, sách này ghi lại tất cả các phương pháp hạ độc và giải độc phức tạp, kì lạ, đan xen với nhau, phương pháp giải độc thì chỉ có người đọc qua sách mới biết, thì ra bản kinh thư này lại nằm trong tay hắn!
Ánh mắt khẽ lưu chuyển, Vân Chỉ đưa tay ngăn người phụ nữ đang cố gắng xông vào lại, khẽ cười nói: "Tiền bối, việc thơm môi này hiện tại không thể vội vàng, trước đó ôm một cái với Công Ngọc công tử đã, dù sao thì trước nhiều người như thế này, người ta cũng sẽ ngượng ngùng phải không? Hiện nay tiền bối cũng mệt mỏi rồi, trước tiên đến phòng trong để tại hạ hảo hảo chiêu đãi đã. Hơn nữa ai cũng biết Công Ngọc công tử tinh thông mọi thứ cầm kỳ thi họa, có thể khiến hắn ngâm thơ, vẽ tranh cho tiền bối thì như thế nào?"
Được Ngự Hồn Bách Thảo Kinh rồi mà vẫn muốn hắn dâng cái ôm! Lúc này rốt cuộc thì vẻ cao quý hoàn mỹ của hắn có lẽ chỉ còn là hình tượng, hai mắt tức giận và xấu hổ nhìn về phía Vân Chỉ, ngươi dám đùa giỡn ta!
Trợn mắt một cái, truyền đạt rõ ràng lại như vậy, dù sao cũng không phải để nàng hôn ngươi, nhớ là đưa lại Ngự Hồn Bách Thảo Kinh cho ta!
Ngay khi còn đang phẫn nộ, đột nhiên bị một cú ôm tập kích nguy hiểm nhào qua khiến hắn ngã ra trên mặt đất. Công Ngọc Viêm Bân vừa cố gắng đẩy bóng dáng màu đỏ đó ra vừa kêu gào than khóc trong lòng: "Vân Kim! Ngươi và Mặc Kỳ Uyên đều là hai tên gia hỏa phúc hắc đáng đánh đòn!"
Trên đài trở nên hỗn độn, trong lúc không ai chú ý, trong mắt người nào đó lộ ra một chút nhu tình.
Ngày hôm nay, Vân Chỉ thu hoạch khá phong phủ, không chỉ là do cái vũ cơ tiền bối đó đồng ý trở thành ma ma dạy múa của Di Hồng Viện, mà còn là một quyển mà người đời đều cho rằng đã thất truyền Ngự Hồn Bách Thảo Kinh. Chẳng qua là có nhà vui thì cũng có nhà buồn, hôm nay Công Ngọc Viêm Bân tiền mất tật mang, mỗi ngày đều oán giận Vân Kim là gian thương, đây sắp thành lời đầu miệng của hắn rồi.
Đêm không ngủ, ban ngày bận rộn cả ngày nhưng ban đêm Vân Chỉ vẫn bị mất ngủ, lúc này lại vô thức đi đến bên cạnh cái ao hôm trước gặp mặt với Cực Thiên, trong đầu không khỏi hiện ra hình ảnh dưới trăng ngày đó, trên khuôn mặt bất giác nở nụ cười mỹ lệ.
Ngồi trên tảng đá bên cạnh ao, lấy ra cây sáo ngọc nhiều ngày nay nàng vẫn mang bên người, cẩn thận vuốt vẻ, ánh mắt không tự giác trở nên ôn nhu.
Cũng đã vài lần mặt trời lặn rồi mà vẫn chưa nhìn thấy hắn, hiện tại hắn đang làm cái gì a, nếu, thổi cây sáo này lên có lẽ hắn xuất hiện.
Nghĩ là làm, Vân Chỉ nhẹ nhàng đặt cây sáo lên môi, âm thanh cứ thế từ từ truyền ra, một khúc nhạc du dương uyển chuyển khiến người nghe cảm thấy vô cùng lưu luyến.
Vân Chỉ nhẹ nhàng khép hai mắt lại, tiếng sáo thổi trong đếm, bay lượn trong bầu trời đêm, trong đầu hiện ra chính là chiếc mặt nạ màu vàng, dưới lớp mặt nạ, môi mỏng khẽ cười, dang hai tay về phía nàng.
Nàng tin rằng, sau khi mở mắt ra, người trong đầu chắc chắn sẽ xuất hiện trước mặt nàng.
Thổi xong một khúc nhạc, Vân Chỉ run rẩy từ từ mở hai mắt, sự run rẩy của hai hàng lông mi kia của nàng giống như biểu hiện khẩn trương của một thiếu nữ ngây ngô.
"Nương tử, ngươi thổi khúc nhạc này thật dễ nghe!"
Vừa mới mở mắt ra, Vân Chỉ bị dọa cho hoảng sợ, chỉ thấy trước mắt là một nam tử tuấn lãng hai mắt đang phát sáng, hai tay nâng cằm, kinh ngạc ngồi đó nhìn Vân Chỉ.
Như thế nào lại là hắn! Hy vọng trong lòng trong nháy mắt bị tiêu diệt, Vân Chỉ không cam lòng vội vàng đứng dậy tìm kiếm bóng dáng màu đen xung quanh, hắn đã hứa với nàng, chỉ cần nàng thổi sáo thì hắn sẽ xuất hiện!
Nhưng bốn phía dù không có vật gì ngăn cản, một nơi trống trải, trừ hai người bọn họ ra thì không còn người nào khác!
"Nương tử, ngươi đang tìm cái gì a!" Mặc Kỳ Uyên cũng theo ánh mắt của nàng nhìn ra phía sau mình.
Thất vọng ngồi xuống lần nữa, nén giận nhìn khuôn mặt yêu nghiệt trước mặt này: "Muộn như vậy, ngươi còn ra ngoài làm gì, không biết là phải đi ngủ sao!"
Chỉ trách cái tên Uyên ngốc nghếch này, có lẽ vì thế mà Cực Thiên khẳng định không thể xuất hiện!
"Ta nghe thấy tiếng sáo của nương tử nên mới tới, nương tử có thể thổi lại cho ta nghe được không!" Mặc Kỳ Uyên cũng bắt chước Vân Chỉ ngồi xuống, nụ cười dường như đơn thuần nhưng lại mang ý cười sủng nịnh mà Vân Chỉ không phát hiện được.
"Thổi cái gì mà thổi! Khuya thể này còn định gọi hồn sao! Đi, đi ngủ!" Trợn hai mắt lên, không gặp được Cực Thiên, tự nhiên tâm tình của nàng trở nên không tốt.
Giống như một người con gái bình thường đang yêu, Vân Chỉ thần hồn phách lạc đi về hướng phòng mình.
Mặc Kỳ Uyên vẫn cứ theo sát bên nàng, trong giọng nói vẫn mang theo sự tò mò hưng phấn: "Nương tử, vậy ban ngày ngươi có thể thổi cho ta nghe có được không!......Nương tử!"
Mắt thấy Vân Chỉ sắp đụng phải cây đèn, Mặc Kỳ Uyên chỉ kịp vội gọi lên một tiếng, rồi tiến lên phía trước đẩy nàng ra sau gáy.
Một trận trời nghiêng đất ngả, Vân Chỉ cũng bị ngã trên mặt đất, bên tai truyền đến tiếng kêu rên.
Còn chưa rõ tình huống Vân Chỉ muốn đứng lên tức giận la mắng, nhưng lại thấy cột đá lăn đến bên chân, ngọn nến vốn dĩ nên cắm ở trên thì tắt, khói đen còn đang lượn lờ tỏa ra.
Lại nhìn sang bên cạnh Mặc Kỳ Uyên vẫn đang nắm lấy một cánh tay của mình chau mày, trên trán toát ra mồ hôi.