_ A-men! - Tô Tần dùng tay ở trước ngực làm tư thế chữ thập- Dạ Lãnh, trong tay ngươi còn có ngân châm kia không?
Tô Tần đang suy nghĩ, nếu có cái vạn nhất, nàng cũng chỉ có thể biến giả thành thật, kia tổng so với bị cái tên phúc hắc kia phát hiện!
Dạ Lãnh rút trừu khóe miệng- Ta vừa mới cho Hằng vương gia.
_ Xong đời! - Tô Tần trực tiếp đảo hồi trên giường.
_ Phụ thân, ngươi nói Tô Tần cái nha đầu chết tiệt kia là giả trang trúng độc?! - Y Thủy Liên kinh ngạc nói- Ngài làm sao biết, nàng ta làm bộ?
Trước cửa sổ, đang đứng 1 nam nhân mang theo mặt nạ quỷ, hắn đưa lưng về phía Y Thủy Liên, thanh âm trầm thấp khàn khàn.
_ Ta cấp hắc y ngân châm thượng khối kịch độc gọi là “1 ngày tang”, chỉ cần đâm qua làn da, chạm tới mạch máu sẽ ở trong vòng 1 ngày lấy đi mệnh của nha đầu kia, thế nhưng bây giờ nàng lại chịu đựng qua được 1 ngày, nếu không có cao nhân đang âm thầm cứu trị, thì chính là nàng căn bản không trúng độc!
_ Cao nhân chắc là sẽ không có! - Y Thủy Liên rất rõ ràng- Dạ Lãnh bất quá là cái người hiểu sơ y thuật, liền thần y cũng không thể cởi ra “1 ngày tang’, hắn 1 tên mao đầu tiểu tử làm sao có thể, như vậy giải thích duy nhất chính là, nha đầu kia căn bản là làm bộ trúng độc!
_ Ngươi canh chừng nha đầu kia, ta sẽ đi gặp tiểu tử Dạ Lãnh! - Quỷ mặt người âm lãnh cười- Lại nói tiếp, ta cùng phụ thân của hắn nhưng thật ra từng có 1 chút “Giao tình”!
_ Phụ thân, vì sao hiện tại không vạch trần liền quỷ kế của nha đầu kia!
_ Không, Liên nhi, ngươi phải nhớ kỹ, người làm đại sự phải nắm 1 tự “Nhẫn”, phàm đã phải nhẫn, sẽ nhẫn đến cuối cùng, ở địch nhân tối thư giãn thời gian cho hắn 1 kích trí mạng, mới có thể thu được thắng lợi cuối cùng, người không thể nhẫn nhịn cuối cùng chỉ có thể lấy thất bại cáo chung!
_ Phải, hài nhi ghi nhớ lời giáo huấn của phụ thân!
_ Còn có, chớ ép Tư Mã Hằng quá chặt, tên nam nhân lợi hại kia không phải ngươi có thể điều khiển được! Cẩn thận nắm hắn quá chặt, trái lại chỉ làm cho hắn có điểm phát hiện!
_ Dạ! - Y Thủy Liên cúi đầu trong nháy mắt, quỷ mặt người liền biến mất ở tại phía sau bình phong bằng ngọc.
Lúc ngẩng đầu lên, Y Thủy Liên đáy mắt lại là 1 mảnh băng lãnh, hừ, Tô Tần, ngươi nghĩ cùng ta đấu, còn quá non, để ngươi đắc ý mấy ngày, đợi đến lúc thời cơ chín muồi, ta nhất định cho ngươi hảo xem!
Tô Tần lúc này lại cảm thấy toàn thân như rơi vào 1 trận hàn ý lý, nàng hối hận không kêu Dạ Lãnh cho mình 1 châm gây mê, chí ít hôn mê so với đối mặt tên cường phúc hắc kia vẫn dễ chịu chán!
Tư Mã Hằng ngồi ở đầu giường, dừng ở dưới chập chờn ánh nến, kia trương trắng bệch mặt, chăm chú nhìn rất lâu, hắn mới vươn tay, nhẹ nhàng mà vì nàng vuốt lên mi giữa đạo kia thật sâu nếp nhăn, vì nàng chà lau đi thái dương mồ hôi hột.
_ Ngươi nhất định rất khó chịu đi, xin lỗi, là ta không tốt, không có hảo hảo mà bảo hộ ngươi, cho ngươi lại thêm 1 lần bị thương! - Thật sâu tự trách thanh truyền vào tai Tô Tần, làm cho tim của nàng đập thoáng cái bỗng nhiên nhảy lên gấp 2 lần.
Áy náy từng chút 1 làm cho nàng muốn mở mắt ra, nói cho Tư Mã Hằng kỳ thực chính mình không có trúng độc, chỉ là đang làm bộ, muốn hắn đừng lo lắng, đừng như vậy tự trách, thế nhưng vừa nghĩ tới bởi vậy mà khả năng khiến cho hắn phẫn nộ, cân nhắc kĩ lưỡng 1 hồi, Tô Tần quyết định vẫn là buông tha ý niệm này, nàng phải tin tưởng Dạ Lãnh, nhất định có thể tra ra chủ mưu phía sau bức màn, đến lúc đó, nàng mới có thể đối với hắn thẳng thắn.
Xin lỗi, Hằng, ta không phải cố ý muốn gạt ngươi, chỉ là, ở trước khi nắm lấy nhược điểm cùa Y Thủy Liên, nàng không thể thả khí, nếu không Dạ Lãnh phía trước ăn khổ liền uổng phí!
Xin lỗi, Hằng, gắng nhẫn nhịn thêm chút nữa!
Thật vất vả, Tư Mã Hằng đình chỉ ở trên mặt của nàng chế tạo mồi lửa, Tô Tần dưới đáy lòng thật to thở phào nhẹ nhõm, tâm nhưng lại ở sau 1 khắc lần thứ 2 xém nhảy ra ngoài.
_ Hằng! - Cửa truyền đến thanh âm Y Thủy Liên, Tô Tần lập tức liền cảm thấy cái kia lạc lạc thanh âm liền giống như độc xà chính hộc tín tử (tiếng thở khè khè của rắn độc), hướng chính mình chậm rãi bò đến, 2 mắt ác độc kia chặt nhìn mình chằm chằm không buông, tựa hồ phải đem chính mình lột da phá cốt, sau đó nuốt vào trong bụng mới bỏ qua.
Tô Tần bỗng nhiên dưới đáy lòng đánh cái rùng mình, Đức chúa nhân từ, Quan Thế Âm Bồ Tát từ bi a, thánh thần 4 phương a, phiền phức các ngươi đem nàng mau đi đi, đưa cái điên nữ nhân này đuổi đi đi!
Bất quá, hình như lời cầu nguyện này của nàng không có hiệu quả, bởi vì Y Thủy Liên chẳng những không có đi, trái lại hướng giường Tô Tần đi đến.
_ Ngươi tới làm gì! - Tư Mã Hằng lạnh lùng đứng lên, che ở trước mặt nàng.
_ Hằng, ngươi thế nào như thế hung, ta chỉ là đến xem Nhan tiểu thư! - Y Thủy Liên ủy khuất trừng mắt nhìn- Ta nghe nói nàng sinh bệnh, cố ý mang đến nhân sâm ngàn năm, nghe nói thứ này có thể bổ dưỡng thân thể, ta nghĩ đưa cho Nhan tiểu thư, tỏ rõ tâm ý.
_ Không cần, nàng chính là độc, nhân sâm đối với nàng vô dụng! - Tư Mã Hằng ngay tại chỗ cự tuyệt Y Thủy Liên hảo ý, lạnh ngắt nghiêng mặt nhìn về người hầu phía sau nàng ta- Ta không phải đã nói, trong lúc Nhan tiểu thư nghỉ ngơi, cự tuyệt bất luận kẻ nào thăm hỏi, ngươi nhưng thật ra không đem lời bản vương để ở trong lòng!
Người hầu nghe vậy sợ đến ùm 1 tiếng hướng hắn quỳ xuống, cuống quít dập đầu nói- Vương gia tha mạng, vương gia tha mạng!
_ Được rồi, Hằng, là ta ngạnh muốn vào xem Nhan tiểu thư, không liên quan đến bọn họ! - Y Thủy Liên không nghĩ tới Tư Mã Hằng mất đi ký ức vẫn là đối Tô Tần như thế hảo, đáy lòng đối Tô Tần hận ý dũ nồng.
Hừ, Tô Tần, không nghĩ tới hắn yêu ngươi sâu như vậy, mặc dù mất đi có liên quan tới ngươi sở hữu cùng ký ức, vẫn là quên không được ngươi!
Chẳng lẽ Y Thủy Liên ta nhất định phải bại bởi Tô Tần ngươi, không! Ta không thể thua, ta cũng sẽ không thua!
_ Vương gia, muốn trách phạt liền trách phạt ta đi, đều tại ta quá quan tâm bệnh của Yến tiểu thư, cho nên mới tự ý làm chủ tự tiện xông vào, muốn trách Hằng ngươi trách ta đi!
Tư Mã Hằng nhàn nhạt vung tay lên, ý bảo người hầu lui ra- Nhớ kỹ, không có lần sau!
_ Dạ! - Người hầu xoa xoa mồ hôi hột thái dương- Đa tạ Y tiểu thư! - Sau liền vội vã lui ra.
_ Hằng, ngươi nói Nhan tiểu thư là trúng độc, như vậy ngươi tra ra là độc gì, là ai hạ độc chưa? - Y Thủy Liên vươn đầu, nhìn nằm ở trên giường giả bộ ngủ Tô Tần, đáy mắt lại xẹt qua 1 mạt giễu cợt.
_ Không có, bất quá, sẽ điều tra ra! - Tư Mã Hằng có thâm ý liếc mắt nhìn nàng, cái nhìn này lại làm cho Y Thủy Liên tim đập không ngừng.
Chẳng lẽ hắn phát hiện là mình đang âm thầm giở trò quỷ! Y Thủy Liên bị cái nhìn cổ quái kia của hắn dọa đến, miễn cưỡng xả ra 1 tươi cười nói- Hằng, ngươi xem chừng mấy ngày không ngủ rồi, không bằng ngươi đi nghỉ ngơi 1 chút, ta tới chiếu cố Nhan tiểu thư.
_ Hằng, ngươi làm gì nhìn người ta như vậy… …- Y Thủy Liên bị hắn nhìn có chút chột dạ, buông xuống hạ song liêm, làm bộ có chút xấu hổ nói- Như vậy nhìn người ta, người ta đã nhận lỗi rồi, hơn nữa Nhan tiểu thư còn ở nơi này… …
Buồn nôn —————— Tô Tần dưới đáy lòng cực độ khinh bỉ Y Thủy Liên 1 hồi, nữ nhân này thực sự rất biết diễn trò, nàng ta điều kiện tốt như vậy không đi tuyển áo tây tạp làm kép hát thật là đáng tiếc!
Diễn trò tới mức khiến nàng toàn thân đều nổi lên da gà, Tô Tần rất muốn mở mắt ra nhìn biểu tình lúc này của Tư Mã Hằng, có phải hay không cùng nàng như nhau, nếu như không giống, nàng sẽ nghĩ tới việc nhảy dựng lên kháp ở cổ của hắn!
Qua 1 lúc lâu, Tư Mã Hằng mới mở miệng nói- Cũng tốt, ngươi trước hết ở chỗ này chiếu cố nàng đi, có chuyện gì, chạy tới nói cho ta biết!
Nha nha này con ngựa chết! Tô Tần dưới đáy lòng rất lớn mắng Tư Mã Hằng 1 hồi, ngươi nha cứ như vậy yên tâm đem mình lưu cho Y Thủy Liên con độc xà kia!
Ngươi nha nếu không phải thiếu tâm nhãn, thì chính là cố ý!
_ Hảo, Hằng, ngươi trước nghỉ ngơi đi, ta sẽ hảo hảo chiếu cố Nhan tiểu thư! - Y Thủy Liên đem chiếu cố 2 chữ này nói đặc biệt nặng, sợ đến mức khiến trái tim nhỏ bé của Tô Tần nhảy nhanh 1 nhịp.
_ Vất vả ngươi!
_ Hằng, đây là việc ta nên làm! - Y Thủy Liên ôn nhu cười- Ta sắp làm vương phi của ngươi, cùng ngươi chia sẻ 1 số chuyện là ta thuộc bổn phận nên làm!
Y Thủy Liên nói xong lời này, Tô Tần rất muốn nhảy dựng lên kháp cổ của nàng ta!
_ Ta trước đi nghỉ ngơi! - Nói xong Tư Mã Hằng thực sự chỉ để lại Tô Tần cùng Y Thủy Liên 2 người ở trong phòng.
Ô ô, ngựa chết, ta nếu có cái vạn nhất, thành quỷ người đầu tiên không buông tha chính là ngươi! Tô Tần dưới đáy lòng vì mình hung hăng cầu nguyện 1 hồi, nàng cầu nguyện Dạ Lãnh nhanh chóng trở về, giúp nàng đem mỹ nữ xà này đá đi, nếu không, đổi thành nàng sẽ bị độc xà cắn!
_ Nhan Phi Tuyết, nga không, ta hẳn nên gọi ngươi là Tô Tần, hừ, nha đầu chết tiệt kia ngươi đừng tưởng rằng giả bộ bệnh là có thể tranh thủ Hằng đồng tình, ta cho ngươi biết, ta sẽ không để cho ngươi thực hiện được! - Y Thủy Liên tới gần bên tai Tô Tần, nói- Hằng là của ta, ai cũng không thể đem hắn theo bên cạnh ta cướp đi, vì thế, ngươi tốt nhất nên nghe cho rõ ràng, đừng đùa giỡn hoa dạng gì nữa, nếu không, ta cho ngươi diễn giả thành thật! Nếm thử tư vị sống không bằng chết!
Tô Tần không nhìn của nàng cảnh cáo, tiếp tục giả bộ ngủ.
_ Ngươi vẫn là không chịu tỉnh, hảo, ta sẽ ép ngươi tỉnh! - Nói xong nàng vươn tay, ở trên cổ tay bị thương của Tô Tần hung hăng bóp 1 chút.
Đau ————————
Tô Tần thoáng cái nhăn khẩn chân mày, lại cắn chặt răng răng thủy chung không dám mở mắt ra, móng tay đều bấm thật sâu vào trong lòng bàn tay còn lại, nàng cũng không dám mở mắt ra, bởi vì nàng hiểu rất rõ Tư Mã Hằng, tên phúc hắc này sở dĩ sẽ để mình cùng độc xà này 1 chỗ 1 phòng, tuyệt đối có mục đích của hắn!
Nói không chừng hắn đã sớm hoài nghi Y Thủy Liên, hoặc cũng đang hoài nghi mình, cho nên mới cố ý làm cho các nàng 1 chỗ 1 phòng, mà người kia lúc này có lẽ đang ở nơi nào đó nhìn nhất cử nhất động của mình, chính mình càng không thể ở thời điểm này mở mắt ra.
Nhẫn! Tô Tần đáy lòng chỉ có 1 tự, vô luận như thế nào thống khổ, nàng hiện tại cũng chỉ có thể nhẫn!
_ Xem ra, là lực đạo của ta còn chưa đủ! - Y Thủy Liên thấy nàng như trước không có mở mắt ra, liền dùng thêm mấy phần lực.
Đau, đau muốn chết ——————————
Đau, đau muốn chết!!! Nha nha, Y Thủy Liên Xem như ngươi lợi hại!
Nếu như có thể, Tô Tần rất muốn nhảy dựng lên, hung hăng cắn ngón tay của nàng, thế nhưng, đáng tiếc, hình ảnh ảo tưởng này chỉ có thể ở trong đầu hiện lên, nàng vẫn không thể làm như vậy, nàng chỉ có thể nhịn!
Ngựa chết, tên khốn kiếp, còn không mau hiện ra, không xuất hiện nữa, ta sẽ đau chết a! Tô Tần lần này là ở cực độ khinh bỉ Tư Mã Hằng, tên phúc hắc này nhất định đang ở phụ cận nhìn, hắn nha đây là thấy chết không cứu!
Y Thủy Liên thấy Tô Tần vẫn không có tỉnh, đơn giản nhổ xuống cây trâm trên đầu, không biết có phải hay kp bởi vì đối Y Thủy Liên có nào đó trình độ nhận thức, Tô Tần cho dù nhắm 2 mắt cũng có thể cảm giác được động tác của nàng, đương lúc ngón tay của nàng ta hướng tóc, trái tim Tô Tần bỗng nhiên nhảy lên rất nhiều nhịp.
Chúng ta còn có thể bắt đầu 1 lần nữa không? Nha nha, nữ nhân này thật đúng là ác độc, lại muốn dùng cây trâm thử chính mình, ngươi nha, lần này Tô Tần nàng bằng bất cứ giá nào, cho dù nàng ta đâm chính mình, cũng tuyệt đối không tỉnh, nàng đặt cược ở trên người con ngựa chết Tư Mã Hằng kia, hắn cho dù thật không ở phụ cận, hoặc là thấy chết không cứu, nàng liền trực tiếp đá!
Tư Mã Hằng, ta nếu là có cái vạn nhất, người đầu tiên không buông tha chính là ngươi! Ngay tại Y Thủy Liên gần lấy cây trâm đâm vào Tô Tần 1 khắc kia, Tô Tần đáy lòng duy nhất chỉ nghĩ tới điểm này.
Đương Y Thủy Liên muốn đâm xuống 1 khắc kia, Tô Tần chăm chú nắm tay thật chặt, âm thầm cầu nguyện … …
Loảng xoảng đương —————— 1 thanh âm vang lên khởi, Y Thủy Liên dừng tay lại, ánh mắt chuyển hướng nơi phát ra thanh âm.
1 cái bình hoa tinh xảo ngã xuống đất, quăng ngã cái nát bấy, cúi đầu vừa nhìn, lại là 1 màu trắng tiểu hổ hướng chính mình đánh tới.
_ A! - Bén nhọn tiếng vang lên, là tiếng thét chói tai của Y Thủy Liên, ngay sau đó Tuyết liền nhảy tới trên người của nàng ta, dùng nó kia mập mạp chân ở trên mặt phấn nộn của Y Thủy Liên quơ tới.
_ Cút, tiểu mèo hoang này từ chỗ nào ra, cút! - Y Thủy Liên đứng lên, tay nắm lấy đầu Tuyết, đem nó hung hăng ném xuống mặt đất, Tuyết cơ linh trên mặt đất lộn 1 vòng, sau đó lại hướng Y Thủy Liên làm ra 1 bộ muốn công kích ả ta.
_ Vật nhỏ, xem ta như thế nào thu thập ngươi! - Y Thủy Liên cuồn cuộn nổi lên tay áo đang nghĩ ngợi cúi người xuống nắm lấy Tuyết, sau đó hung hăng đánh mông nó, lại nghe từ cửa truyền đến 1 trận thanh âm trầm thấp của nam tử.
_ Tuyết, ngươi đang ở đâu? - Sau đó thân ảnh Tư Mã Duệ xuất hiện ở cửa phòng- Tuyết, ngươi ở nơi này, ta còn tưởng rằng ngươi đã đi đâu, nguyên lai chính ngươi đi tìm Phi Tuyết!
Sau đó hắn tựa hồ mới ý thức được Y Thủy Liên tồn tại liền ngẩng đầu hướng nàng cười nói- A, Y tiểu thư, ngươi thế nào cũng ở nơi đây?
_ Ta là tới gặp Nhan tiểu thư! - Y Thủy Liên có chút lúng túng chỉ Tuyết trên mặt đất trên mặt đất- Ta vốn là tới chiếu cố Nhan tiểu thư, ai ngờ tên tiểu tử này đột nhiên xông vào, đổ bình hoa, ta cho rằng nó muốn công kích Nhan tiểu thư, vì thế ta mới… …- Y Thủy Liên tận lực biểu hiện ra 1 bộ chấn kinh bộ dáng.
Tư Mã Duệ chỉ là khẽ mỉm cười, cúi người xuống đem Tuyết ôm lấy- Y tiểu thư hiểu lầm rồi, Tuyết sẽ không công kích Phi Tuyết, nó nhận thức Phi Tuyết, nó chỉ là nghĩ đến ngươi muốn công kích Phi Tuyết, nó là tính bảo hộ nàng ấy!
Ngữ khí rất nhẹ nhàng, thế nhưng Y Thủy Liên lại nghe ra trong đó châm chọc, thế là nàng ngượng ngùng cười- Nếu Duệ vương gia đã tới, vậy ta cáo lui trước!
Y Thủy Liên đi rồi, Tư Mã Duệ mới đi tới ngồi xuống ghế bên đầu giường, nhặt lên Y Thủy Liên rơi trên mặt đất cây trâm kia, thưởng thức ở trong tay, nhưng 2 mắt ôn hòa nhìn còn nằm ở trên giường giả bộ ngủ Tô Tần nói- Nàng ta cũng đã đi rồi, ngươi còn muốn trang đến khi nào?
Nghe vậy, Tô Tần trái tim nhỏ bỗng nhiên liên tục nhảy lên vài hạ, nàng len lén mở ra 1 con mắt, liếc nhìn, lại nhìn thấy Tư Mã Duệ đang ngồi ở đầu giường, lộ ra 2 mắt tiếu ý chính nhìn nàng.
_ Hì hì, ta liền biết lừa không được ngươi! - Tô Tần đơn giản mở mắt ra, hướng hắn thè lưỡi, lộ ra 1 mỉm cười thắng lợi- Đau chết mất, ngươi nếu như không xuất hiện, ta sợ mình sẽ trực tiếp nhảy dựng lên cắn nàng ta!
Tuyết cao hứng liền nhảy vào trong lòng Tô Tần, dùng mặt nó ở trên người nàng cọ cọ.
_ Tuyết, vừa rồi thực sự cám ơn ngươi! - Nếu không phải có nó, Tô Tần thực sự không biết có thể hay không nhảy dựng lên cắn cái tay điên của nữ nhân kia, phỏng chừng dám có lắm!
_ Ngươi sẽ không! - Tư Mã Duệ rất khẳng định nói.
_ Ngươi liền khẳng định như vậy?
_ Có loại người rất có ý chí kiên cường, không đạt được mục đích là sẽ không bỏ qua, thậm chí vui lòng hi sinh chính mình chỉ để đạt thành mục đích của mình, mà ngươi, chính là loại người như vậy! - Tư Mã Duệ vươn tay chỉ Tô Tần, khóe miệng câu dẫn ra.
_ Hừ, kia gọi là nghị lực, ta là mẫu người rất có nghị lực! - Tô Tần kiêu ngạo mà ngẩng đầu lên, đột nhiên nàng cúi đầu, hít hít, đột nhiên 2 mắt của nàng phát sáng- Ngươi mang theo đồ ăn sao?
_ Lỗ mũi của ngươi thật chân linh! - Tư Mã Duệ từ trong ngực lấy ra 1 bao bọc thịt nướng thơm ngào ngạt.
Tô Tần cười hì hì tiếp nhận bọc, mở ra vừa nhìn, lại ở trong nháy mắt lãnh hạ sắc mặt hỏi- Làm sao ngươi biết ta thích ăn vịt nướng?!
Tư Mã Duệ như trước chỉ là cười híp mắt nhìn nàng, thế nhưng đáy mắt kia lưu chuyển sắc bén hàn quang lại làm cho Tô Tần đáy lòng phát lạnh, sau đó liền nghe thấy nàng ùng ục nuốt nước bọt- Haha, haha, Tư Mã… … …
Đột nhiên Tư Mã Duệ (Hằng) vươn ngón trỏ, đặt ở trên môi của nàng, trong 2 mắt mị hoặc lưu chuyển quang mang đầu độc nhân tâm - Cái gì cũng đừng nói, trước ăn đi đã, trang lâu như vậy, ngươi nhất định đói bụng!
Nói xong hắn lại tiếp tục đưa mắt chuyển tới trên cây trâm trong tay, trong nháy mắt, ánh mắt trở nên sắc bén mà băng hàn.
Tô Tần ở 1 bên cũng có thể cảm nhận được hắn kia lạnh lẽo ánh mắt, nàng len lén nuốt xuống 1 ngụm.
_ Thế nào không ăn, ngươi không phải thích ăn nhất sao? - Tư Mã Duệ ghé mắt nhìn nàng, khóe miệng tràn ra ý cười- Chẳng lẽ muốn ta uy ngươi ăn?
_ Không! - Tô Tần lập tức mở bọc, vươn tay xé 1 khối đùi vịt, gặm cắn, kỳ thực nàng mấy ngày nay đã đói tới thật thảm, bởi vì Dạ Lãnh nói mình trúng độc, cộng thêm hôn mê lâu, vì thế cơ bản ăn đều là cháo lỏng, càng thêm xui xẻo chính là, Dạ Lãnh mấy ngày nay ra ngoài làm việc, Tô Tần không có hắn “Cẩn thận” chiếu cố đã đói tới mức thảm hại, chỉ kém không nửa đêm mò xuống phòng bếp “Ăn vụng”!
_ Vậy là được rồi, ăn nhanh đi! - Tư Mã Duệ cười rất nhạt nhiên, thế nhưng ở Tô Tần xem ra, lại giống như mũi châm nhọn, mồ hôi lạnh chảy ròng!
Tô Tần ngượng ngùng cười cười, ở dưới ánh mắt “Quan tâm” của Tư Mã Duệ ăn xong kia vịt nướng, sau đó tiếp nhận hắn đệ cấp khăn tay, lau khóe miệng cặn bẩn.
_ Ngươi đều nhớ ra rồi? - Tô Tần nhíu mày, nhìn hắn.
Tư Mã Duệ chỉ là đạm đạm nhất tiếu- Nhớ khởi thì như thế nào, ký không dậy nổi thì như thế nào?
_ … …- Tô Tần nhíu mày, tự theo người kia mất trí nhớ hậu trở nên rất kỳ quái, luôn nói 1 chút kỳ kỳ quái quái.
_ Là Si nói cho ta biết! - Tư Mã Duệ đem cây trâm thu vào trong lòng, vỗ tay 1 cái đứng lên- Ta đi trước, có Tuyết ở chỗ này che chở ngươi, sẽ không có việc gì! - Nói xong hắn hướng bình hoa bên kia nhìn, 1 đạo nhân ảnh thoáng qua, khóe miệng câu dẫn ra- Dạ Lãnh nói hắn đi vào trong đó sao?
_ Nga… … … không có, bất quá, hắn nói mấy ngày nữa sẽ trở về- Tô Tần có chút thất vọng, cho là hắn thực sự khôi phục trí nhớ, nguyên lai hắn vẫn là không có khôi phục ký ức, bất quá, hắn chịu đi hỏi, vậy cũng đã tiến bộ, nghĩ tới đây Tô Tần đáy lòng cuối cùng cũng có chút an ủi.
Chính lúc nói chuyện, Dạ Lãnh lại đột nhiên vọt vào, 1 thân là máu.
_ Dạ Lãnh, ngươi làm sao vậy! - Tô Tần kinh hô từ trên giường nhảy xuống, hướng hắn chạy đi, đỡ lấy thân thể hắn gần ngã xuống đất- Ngươi có khỏe không?
_ Chỉ không tốt lắm! - Dạ Lãnh ngẩng đầu, nhìn nàng 1 cái, khóe miệng lại xả ra ý cười- Ta đã gặp các chủ Thiên các!
_ Đừng nói nữa, đến trên giường nằm 1 chút! - Tô Tần quay đầu, đối Tư Mã Duệ nói- Giúp ta dìu hắn lên giường!
Tư Mã Duệ đi tới, đỡ lấy vai Dạ Lãnh, tay hắn vừa mới đụng tới vai Dạ Lãnh, Dạ Lãnh liền bỗng nhiên trừu giật mình, hắn kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn Tư Mã Duệ, 2 mắt bỗng nhiên mở – to- Ngươi!
_ Ha hả, ngươi bị thương rất nặng, ta trước đỡ ngươi đến trên giường nghỉ ngơi 1 chút! - Tư Mã Duệ mân khởi khóe miệng câu dẫn ra, Dạ Lãnh nhìn ánh mắt của hắn, hiểu rõ gật đầu.
Tô Tần kiểm tra hoàn vết thương của hắn, hoàn hảo thương thế của hắn đều ở sau lưng, không tính quá nặng, Tô Tần vì hắn làm 1 chút xử lý đơn giản, thanh lý hảo tất cả hậu, nàng ngồi ở trên ghế đầu giường, vì Dạ Lãnh nhẹ nhàng chà lau đi mồ hôi trên châu.
_ Ngươi nói ngươi gặp các chủ Thiên các, hắn là ai? - Tô Tần hỏi.
_ Hắn mang mặt nạ, ta không thấy được mặt của hắn, bất quá, ta lấy được thứ này! - Dạ Lãnh vươn tay, trong lòng bàn tay là 1 sợi dây chuyền.
_ Đây là! - Tô Tần cầm lấy, phóng ở trong tay tỉ mỉ xem xét- Trên người hắn thế nào cùng ta có dây chuyền giống nhau?
Tư Mã Duệ cũng nhìn qua, vươn tay theo trong tay Tô Tần đem dây chuyền cầm lên, đặt ở ngón tay tỉ mỉ nhìn, giữa trán ngưng tụ lại 1 cỗ trầm trọng- Ngươi xác định đây là theo trên người của hắn lấy được?
_ Đúng vậy! - Dạ Lãnh nhìn thấy Tô Tần cùng Tư Mã Duệ trong mắt kia phân kinh ngạc- Các ngươi trước đây từng gặp qua vòng trang sức này?
_ Xác thực mà nói…- Tư Mã Duệ từ trong ngực kéo ra 1 cái dây chuyền giống như đúc- Chúng ta đều có 1 cái- Hắn nhìn Tô Tần, Tô Tần thở dài 1 hơi, cũng theo trong cổ lôi ra 1 sợi dây chuyền, kiểu dáng cùng tính chất đều cùng trong tay Dạ Lãnh giống nhau như đúc.
_ Được rồi, vậy các ngươi có thể nói cho ta biết, sợi dây chuyền này là dùng để làm chi hay không?
_ Dùng để mở 1 cái hộp.
_ Hộp? - Dạ Lãnh nhún vai- Được rồi, như vậy vấn đề đã rõ, sợi dây chuyền này là dùng đến mở cái hộp nào?
1 trận trầm mặc ——————————————
_ Như vậy, ta đổi đề tài, trong hộp trang là cái gì? - Dạ Lãnh cảm thấy cái đề tài này tương đối sẽ có tiến triển.
_ Là ngọc linh lung.
_ Ngọc linh lung?! - Dạ Lãnh đột nhiên có chút kích động- Trong tay của các ngươi có ngọc linh lung?
_ Đúng vậy, ta có, làm sao vậy? - Tô Tần cảm thấy kỳ quái.
_ Có thể cho ta xem không? - Dạ Lãnh đối “Ngọc linh lung” thập phần cảm thấy hứng thú.
_ Ta có! - Tư Mã Duệ từ trong ngực lấy ra “Ngọc linh lung” treo ở đầu ngón tay- Ngươi gặp qua vật này? - Theo Dạ Lãnh biểu tình thượng, hắn có thể suy đoán ra Dạ Lãnh chí ít biết về ngọc linh lung.
_ Đúng vậy, chính là nó! - Dạ Lãnh vươn tay, Tư Mã Duệ lại đưa tay thu trở lại- Ta chỉ là muốn xác nhận 1 chút, vật này có phải hay không ta ở trong mộng nhìn thấy cái kia ngọc linh lung.
_ Trong mộng của ngươi? - Tô Tần hơi nhăn mi- Ngươi làm cái gì mộng?
_ Xác thực mà nói, là ký ức trước đây của ta, giống như ngươi nhắm mắt lại, này hình ảnh liền ở trước mắt ngươi hiện lên… …- Dạ Lãnh rơi vào trong trí nhớ- 1 hồng y nữ tử, đứng giữa 4 ánh hào quang, chính giữa luồng hào quang thượng lộ ra đó là… …
_ Ngọc linh lung! - Tô Tần tiếp lời- Ngươi có phải hay không nhìn thấy bên người nàng còn mang theo1 con bạch hổ, nàng còn dùng thiên âm hát 1 ca khúc.
_ Ngươi cũng làm đồng dạng mộng? - Dạ Lãnh có chút kích động kéo tay nàng- Sau đó thì sao, ngươi còn mơ tới cái gì!
_ Ta… …- Tô Tần cũng rất kích động, nàng cũng không có rút về tay của mình, mà còm hướng người về phía hắn, giữa lúc nàng muốn nói chuyện, bên tai lại truyền đến Tư Mã Duệ thanh âm lạnh như băng.
_ Khụ khụ… …- Tư Mã Duệ nắm tay để bên miệng, ho khan mấy cái- Dạ công tử, ngươi nói sợi dây chuyền này là từ trên người các chủ Thiên các thu được?
_ Đúng vậy!
_ Có thể giao cho ta bảo quản không?
_ Cũng được, bất quá, ngươi muốn giữ nó làm cái gì? - Dạ Lãnh đem sợi dây chuyền kia giao cho Tư Mã Duệ.
_ 1 hồi ta sẽ gọi đại phu tới giúp ngươi 1 lần nữa băng bó vết thương, còn có, ngươi bây giờ cũng đã bị thương, sẽ rất bất tiện, ta mặt khác an bài sẽ cho ngươi nhà ở, mặt khác ta cũng sẽ phái người chiếu cố Tần nhi- Nói xong, hắn đứng lên sau đó xoay người nhìn Dạ Lãnh cùng Tô Tần, hướng ra ngoài hô- Người tới!
_ Vương gia! - Lập tức có người từ bên ngoài vội vã chạy tiến vào.
Tô Tần tổng cảm thấy những người này rất thần kỳ, hành động cấp tốc, vì sao bọn họ có đủ tài năng vừa nghe được lời đầu tiên của chủ nhân phân phó liền xuất hiện.
_ Chiếu cố tốt Dạ công tử!
_ Chờ 1 chút, tại sao muốn người khác chiếu cố hắn, ta không phải ở chỗ này sao? - Tô Tần nhún vai, tỏ vẻ không hiểu nổi lắc lắc đầu.
_ Bởi vì…- Tư Mã Duệ xoay người, hướng nàng câu dẫn ra khóe miệng- Ngươi phải theo ta tới 1 chỗ!
_ Vì sao dẫn ta tới ở đó?0 Tô Tần theo hắn đi tới phụ cận “Thiên nữ hồ”, thế nhưng hắn vừa tới nơi này liền lời nào cũng không nói, chỉ là 2 tay hoàn trước ngực lẳng lặng nhìn mặt hồ suy nghĩ sâu xa.
_ Bởi vì nơi này có tốt đẹp hồi ức- Tô Tần nhìn nhìn Tư Mã Hằng, chỉ cảm thấy hắn tựa hồ có chút kỳ quái.
_ Đúng, ngươi thích nơi này là bởi vì nơi này có của ngươi hồi ức, cũng có thể nói là ký ức… …- Tư Mã Hằng đột nhiên cúi đầu, suy tư 1 hồi- Thế nhưng, nếu như ở đây không có mỹ hảo ký ức đáng giá, như vậy ở đây còn có thể trở thành ngươi thích địa phương không? - Đột nhiên Tư Mã Hằng ngẩng đầu, nhìn nàng, ánh mắt thâm thúy, như vậy sâu thẳm, sâu đến Tô Tần thấy không rõ ở trong đó rốt cuộc có cái gì.
_ Ngươi muốn nói gì?
_ Từng có cộng đồng trải qua so với cái gì hồi ức đều quan trọng hơn, dù sao, kia từng là rõ ràng trải qua, mà không phải hư vô mờ mịt cảm giác, giống như là ngươi cùng Dạ công tử, các ngươi từng có cộng đồng trải qua, ta xem ra, hắn… …
_ Đó chính là nguyên nhân vì sao ngươi không ngay tại chỗ vạch trần âm mưu của Y Thủy Liên, đúng không! - Tô Tần cắt ngang lời của hắn, nàng cảm giác mình tâm thoáng cái bị cái gì vét sạch, tựa hồ có ít thứ đang từ từ tiêu vong, mà chính mình lại chỉ có thể đứng nhìn, vô pháp vãn hồi, cái loại cảm giác bất lực này làm cho nàng đau lòng, nhưng lại bất đắc dĩ.
_ Đây là ngươi đối với nàng nhân từ, cộng đồng hồi ức, đúng không! - Trong lúc bất chợt, nàng tựa hồ hiểu, có lẽ, giữa bọn họ bỏ lỡ 1 vài thứ, mà này đó nhưng lại là bọn hắn không thể vượt qua hồng câu.
Nàng lần đầu tiên cảm nhận được, loại đau lòng trong bất đắc dĩ này lại là như vậy chua chát vô lực… … …
_ Không có gì, chúng ta lên thuyền đi! - Có lẽ thấy được trong mắt nàng lóe ra trong suốt lệ quang, Tư Mã Hằng cũng không nói thêm gì nữa, chỉ là buông xuống 2 tay, mang theo Tô Tần leo lên 1 con thuyền, hướng nằm giữa hồ “Phẩm Hương các” mà bơi