_ Uy! - Tần Như Ca ngẩng đầu, hướng nàng hô- Cổ cô nương, ngươi thế nào?
Nàng vì sao lại có nhiều khí lực như vậy, cư nhiên có thể đem nữ nhân này đơn giản bồng lên! Tần Như Ca cảm giác mình khí lực cũng không coi là nhỏ, thế nhưng thế nào so sánh với nàng, tựa hồ rất nhỏ, trong lúc nhất thời, nghi hoặc xông lên đầu!
_ Nam nữ có khác, Tần nhi vẫn là để ta chiếu cố tốt hơn! - Nói xong nàng dịu dàng cười, xoay người tựa như yên khói, đảo mắt liền mất đi bóng dáng.
Tần Như Ca dùng tay xoa xoa, nếu không phải là vừa ôm nữ nhân kia, cánh tay có chút toan, hắn thật đúng là cho rằng vừa tất cả đều là ảo giác, Cổ cô nương này quả nhiên là thần long kiến thủ bất kiến vĩ! (Rồng thần chỉ thấy được đầu, không thấy được đuôi: Ám chỉ sự bí ẩn, không thể nói hoặc dự đoán trước)
_ Uy, tiểu tử, Tô Tần người đâu! - Tư Mã Hằng thật vất vả thoát khỏi 2 người kia, bơi tới bên người Tần Như Ca, lại phát hiện không có bóng dáng Tô Tần.
_ Cổ tiểu thư mang nàng đi rồi.
_ Cái gì! - Tư Mã Hằng hung hăng đánh 1 quyền ở trên vách tường- Ngươi, ngươi tại sao có thể làm cho hắn mang nàng đi!
_ Vì sao không thể! - Hắn là nam, không có phương tiện chiếu cố nữ tử, để cho Cổ cô nương đem đi có cái gì không đúng!
_ Đều là ngươi làm hại! - Tư Mã Hằng bỏ lại những lời này, trực tiếp 2 tay khởi động, phi thân nhảy ra mặt nước, vội vàng xông ra ngoài.
_ Hồ Thanh Ca, ngươi đi ra cho ta! - Tư Mã Hằng hướng tới cửa, hô lớn.
_ Chủ nhân! - Si cùng Mị nghe vậy vội vã vọt tới- Làm sao vậy?
_ Làm sao vậy, các ngươi không biết xấu hổ còn dám hỏi, quay đầu lại ta tìm các ngươi tính sổ! - Tư Mã Hằng 1 lòng phải tìm được Tô Tần, cũng không kịp quở trách bọn họ, phi thân nhảy lên lầu các cao nhất, hướng xa xa nhìn lại.
1 đạo hồng sắc mị ảnh như khói, theo cách đó không xa bên trái bay vút mà qua.
Tư Mã Hằng liễm khởi 2 tròng mắt, suy nghĩ thoáng qua, liền xoay người hướng phía ngược lại đạo mị ảnh kia đuổi theo.
Hắn vừa mới vừa ly khai, 1 đạo khác mị ảnh liền từ bên trong lầu các đi ra, ngẩng đầu nhìn phương hướng Tư Mã Hằng biến mất, khóe miệng câu dẫn ra, Tư Mã Hằng, đạo lý dương đông kích tây này, ngươi hiểu rõ, thế nhưng ta càng hiểu được chính là nhân tâm, ngươi rất đa nghi, quá tự phụ, nếu là ngươi bình thường, có lẽ sẽ không rút lui, nhưng lúc này không giống ngày xưa, bởi vì ngươi có ràng buộc, có ràng buộc liền có nhược điểm, ngươi không còn là vô địch tả sứ lúc trước nữa, ngươi bây giờ bất quá là tên ngốc rơi vào lưới tình!
Đối phó 1 tên ngốc quỷ quyệt, Hồ Thanh Ca hắn vẫn rất dư sức!
Nhìn Tô Tần đang hôn mê trong lòng, khóe miệng vung lên 1 mạt tà mị cười, liễm đi yêu mị, tăng thêm mấy phần tuấn mị nam tử.
Đáy mắt nhanh chóng xẹt qua 1 mạt tinh quang, Hồ Thanh Ca ôm nàng xoay người vào phòng, cửa lập tức khép lại.
Tô Tần ở giữa mơ mơ màng màng, cảm giác được có thứ gì đó liếm mặt mình, ngứa, lại rất thoải mái, tựa hồ có bàn tay ôn nhu chậm rãi xoa qua thân thể của mình, vậy mềm nhẹ, mỗi tấc da thịt bị xoa qua đều giống như là hỏa bàn, nóng hổi phát nhiệt, thân thể không thể không ngừng run rẩy.
Ân đâu ——————
1 ít linh linh toái toái kiều ~ giận dữ thanh âm theo nơi cổ họng dật ra, cái tay kia lướt qua da thịt như tuyết của nàng, chậm rãi trượt hướng dưới bắp đùi, nhẵn nhụi xúc cảm làm hạ thân hắn căng thẳng, hôn liền bắt đầu trở nên gấp mà trầm trọng.
Thân thể bị hắn đặt ở trên giường, có chút không thoải mái, nàng muốn xoay người, lại bị hắn chăm chú ôm lấy, bộ vị ngẩng cao đặt ở trên thân thể của nàng.
_ Chán ghét! Tư Mã Hằng, ngươi đi xuống! - Tô Tần ở trong mộng không kiên nhẫn dùng 1 bàn tay đẩy người ở phía trên ra, muốn xoay người.
_ Tư Mã Hằng! - Hồ Thanh Ca bỗng nhiên vừa ngẩng đầu, trong mắt dục hỏa cùng lửa giận hiện ra, hắn chăm chú nắm lấy 2 vai Tô Tần, dùng thanh âm trầm thấp khàn khàn hỏi- Ngươi lặp lại lần nữa, ta là ai!
_ Tư Mã Hằng, lại ầm ĩ, ta liền đánh ngươi! - Tô Tần như trước ở trong mộng lải nhải nói mớ.
_ Ngươi lặp lại lần nữa, ta là ai! - Nàng cư nhiên ở dưới thân thể hắn hô lên tên của nam nhân khác!
Đau! Tô Tần ở trong mộng nhíu chặt chân mày, nàng cực kỳ sinh khí hướng phía trên chém ra 1 cái tát.
Ba 1 tiếng to rõ vang lên!
Tại đây ban đêm vắng vẻ như vậy phá lệ thanh triệt vang dội.
_ Tô Tần! Ngươi thấy rõ ràng ta là ai! - Nam tử rống giận hét lên.
Tô Tần bỗng nhiên đánh cái giật mình, mở mắt ra, lại hoảng sợ phát hiện, chính mình đang xích ~ lõa ~ lõa nằm ở dưới thân 1 tà mị nam tử đồng dạng xích ~ ~ lõa ~ thể.
Hắn kia 1 đôi yêu dị đan phượng con ngươi lúc này đang thiêu đốt dục hỏa, nhìn chằm chằm nàng.
Đối diện tứ giây hậu… … … …
_ A!!!!! - Tô Tần lấy bảy mươi đê-xi-ben cao âm kinh sợ kêu lên- Ngươi mau cút xuống cho ta!
Lợi hại 2 tròng mắt liễm khởi, sau 1 khắc, đôi môi của nàng liền bị hắn hôn, loạn vũ 2 tay cũng bị hắn đặt ở đỉnh đầu.
_ Ngô…- Tô Tần vô lực nức nở, vô pháp nhúc nhích thân thể sau khi bị hắn xoa ngày càng cực nóng, còn có chút khó có thể ức chế ngọn lửa rục rịch ở trong thân thể.
1 viên lạnh lẽo dược hoàn theo trong miệng của hắn đầy vào, theo yết hầu trượt đi xuống.
_ Hỗn đản, ngươi cho ta ăn thứ gì đó! - Tô Tần kinh sợ nhìn nam nhân trước mắt tà mị đến cực điểm, giận dữ hét.
_ 1 loại thuốc có thể làm cho nương tử nghe lời! - Mị nhãn như tơ, khóe miệng lại hiện lên tàn nhẫn cười, tiên hạ thủ vi cường!
_ Ngươi đến tột cùng là ai! - Tô Tần chỉ cảm thấy thân thể 1 trận mềm yếu, có 1 đoàn hỏa theo phía dưới thân thể lủi khởi, lập tức phiếm tới tứ hài, khô nóng như lửa nghẹn ngào ở nơi cổ họng, mềm miên thân ~ ngâm (Tiếng rên rĩ) theo khóe môi đứt quãng dật ra.
_ Ta tự nhiên là phu quân của nàng …- Nói xong hắn lại hôn xuống, nụ hôn này giống như cái mồi dẫn hỏa, đem hỏa dưới đáy lòng Tô Tần thoáng cái dẫn ra ngoài hết.
Thân thể không tự chủ được bắt đầu nhúc nhích, khô nóng đem thân thể mềm nhũn giống như bông gòn, xụi lơ ở trong ngực của hắn.
_ Không, không, ngươi không phải…- Tô Tần cắn chặt răng căn, môi đều cắn ra khỏi máu, nàng cố gắng làm cho mình bảo trì thanh tỉnh, không cho cái loại cảm giác này đem ý thức của mình ma diệt.
_ Ta không phải, là người đó! - Hồ Thanh Ca bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nắm hàm dưới của nàng- Là hắn, Tư Mã Hằng sao, ta nói nàng biết, cho tới bây giờ đều không phải là hắn, quá khứ không phải, tương lai cũng sẽ không phải!
_ Quá khứ? - Tô Tần nhíu chặt chân mày, hắn lời này có ý gì, bất quá, mặc kệ có ý gì, nàng hiện tại thật là có phiền toái, trong cơ thể cỗ nhiệt lưu kia càng ngày càng mãnh liệt, cực nóng đến phải nỗi đem ý thức của nàng đánh tan triệt để, tan ở trong ngực của cái nam nhân này.
_ Nghe lời, đem mình cho ta, như vậy ngươi cũng sẽ không khổ sở, ân…- Lời nói giống như đầu độc vang lên ở bên tai, là chất xúc tác cuối cùng, đem luồng hỏa triệt trong cơ thể kia để phát nổ.
Ngô ————————————
Cứu ta, Tư Mã Hằng, cứu cứu ta… … …
Tô Tần dưới đáy lòng hô lên, nàng lúc này trong đầu xuất hiện chính là hắn, chỉ có hắn, thế nhưng Tư Mã Hằng, ngươi lúc này lại ở nơi nào!
Tư —— Mã —— Hằng!!!!!
Loảng xoảng ầm!!! 1 tiếng vang thật lớn, cửa bị người đá văng ra, 1 đạo thân ảnh chiếm cứ đại môn.
Tô Tần mở 2 mắt đầy sương mù, giữa ánh trăng, hé ra khuôn mặt mông lung ánh vào trong mắt.
Là hắn! Quỷ mặt người! Tô Tần lúc này trong lòng lại là bi thương nói không nên lời, vì sao, mỗi lần đều là hắn, mỗi lần khi nàng gặp nạn, tựa hồ cũng là hắn ở bên cạnh mình, luôn luôn là hắn đầu tiên xuất hiện ở bên cạnh mình, cái người nàng vẫn muốn đâu, hắn lại đang ở nơi nào!?
_ Tô Tần! - Quỷ mặt người sau khi nhìn thấy người trên giường, 1 đôi hàn mắt phụt ra vô cùng lợi hại quang mang.
_ Cứu… … ta… …- Tô Tần mặt đỏ lên trên má lại là nước mắt lưng tròng trong suốt.
Nhìn thấy nước mắt của nàng, đáy lòng bỗng nhiên 1 nhéo, 1 cổ lửa giận vọt tới trán.
_ Ngươi… …- Hồ Thanh Ca sau khi nhìn rõ người tới, đáy mắt hiện lên 1 mạt thán phục, vì sao là hắn!
Không nói 2 lời, quỷ mặt người liền hướng hắn đánh tới 1 kiếm, kiếm quang giống như lưỡi bán nguyệt bàn lợi hại, lạnh lẽo.
Xoát xoát tiếng xé rách phá nát 1 phòng kiều diễm, ngay sau đó, thanh âm từ ngói vỡ vụn đứt quãng truyền ra.
Hồ Thanh Ca cùng quỷ mặt võ công chẳng phân biệt được trên dưới, đánh mười mấy chiêu lại không phân trên dưới, quỷ mặt bởi vì lo lắng Tô Tần, phân tâm quá nhiều, luôn luôn phòng ngự có thừa, tiến công chưa đủ, 1 bất lưu thần (Không đủ tập trung), liền bị Hồ Thanh Ca hư huyễn nhất chiêu, bắn trúng vai trái.
Trường kiếm xẹt qua bả vai, 1 đạo vết thương lập tức không ngừng chảy máu nhiễm ướt cả vai.
_ Dừng tay! - Tô Tần đột nhiên hét to lên, quỷ mặt cùng Hồ Thanh Ca đồng thời hướng nàng nhìn tới.
Chỉ thấy nàng cầm 1 tiểu đoản đao, để ở cổ của mình, 2 mắt đỏ bừng, hung hăng nhìn thẳng Hồ Thanh Ca- Thả chúng ta đi, nếu không, thứ ngươi lấy được chỉ là 1 cổ thi thể!
Hồ Thanh Ca liễm khởi yêu mị con ngươi, trong mắt lửa giận bốc lên- Để đao xuống!
_ Ta không nhắc lại lần thứ 2, thả hay là không thả, ngươi quyết định đi! - Nói xong, cây đao kia lại đè mạnh xuống cổ, máu như tơ chỉ chảy ra.
_ Hảo, ta tha các ngươi đi! - Hồ Thanh Ca bỏ qua trường kiếm trong tay, giơ ra 1 con đường.
Quỷ mặt người lập tức dùng chăn bao phủ lấy Tô Tần, ôm lấy nàng hướng ra ngoài phi thân rời đi.
_ Mang ta đến hồ… …- Tô Tần lúc này khí lực đã hoàn toàn không có, vừa nãy nàng đã dùng hết khí lực cuối cùng.
_ Hảo! - Quỷ mặt người lập tức mũi chân điểm nhẹ lá cây, 1 xoay tròn, hướng 1 cái phương hướng khác bay đi.
_Sắp đến hồ rồi, ngươi kìm chế 1 chút- Quỷ mặt người thấy sắc mặt của nàng càng lúc càng đỏ, trong lòng lo lắng không ngớt.
_ Đi đến giữa hồ… …- Hỏa trong cơ thể kia đã đem toàn thân nàng thiêu đốt sạch sẽ, nàng chỉ có không ngừng mà đem 2 má nóng hổi thiếp hướng mặt nạ lạnh lẽo của hắn mới có thể thoáng hòa hoãn cái loại hỏa ~ khó muốn nhịn này.
Ngô, ngô, giữa môi đứt quãng dật ra rên rỉ, giống như là bàn tay vô hình, trêu chọc tiếng lòng hắn, nhìn đôi môi nàng trắng bệch, loại biểu tình đau khổ không ngớt này, tim của hắn giống như là bị người dùng sức nắm chặt, bỗng nhiên căng thẳng.
Đem nàng để vào trong hồ lạnh lẽo, hắn lập tức cởi ra cúc áo Tô Tần, xiêm y từng món 1 rút đi, nổi lên giữa quang vựng hồ nước, nàng kia thân thể linh lung xinh đẹp như ẩn như hiện trong mặt nước, thống khổ vẫn đang tiếp tục, Tô Tần bán liếc con ngươi trong suốt tràn đầy ra 1 loại quyến rũ hắn chưa từng thấy qua, 1 loại thanh thuần quyến rũ làm cho tim của hắn cũng không hiểu trở nên khô nóng, tựa hồ nước này không hề lạnh lẽo, mà trở nên nóng hổi cực kỳ.
_ Rất thống khổ sao? - Hắn vén khởi nước hướng thân thể của nàng bước tới, 1 bước, 1 bước, cẩn thận như vậy, dường như đối diện hắn chính là 1 tiểu oa oa nhu nhược.