_ Cho nên nói, ngài nhân vật vĩ đại như vậy ngồi ở bên cạnh ta, ta ngoại trừ cảm giác sâu sắc vinh hạnh, còn có thể cảm nhận được thập phần ý nghĩ nữa! - Tô Tần 2 tay 1 thân, 1 bộ biểu tình “Ta chỉ là do bất đắc dĩ”.
_ …- Tư Mã Hằng cảm thấy khóe miệng của mình trừu rút, vì sao, lời của nàng nghe rõ ràng là tâng bốc, lại tổng là không thể lọt vào tai thông thuận.
_ Kèn đồng mạ vàng!? Trang điểm xinh đẹp?! Thanh toán lao thúc thúc?!!!!! Là có ý gì? - Đều là những từ gì kỳ kỳ quái quái!
_ Vương gia muốn nghe? - Tô Tần nhíu mày.
_ Ân! - Hắn muốn biết, rốt cuộc nha đầu kia đang suy nghĩ gì!
_ Vậy ngươi phải cam đoan không thể sinh khí! - Tô Tần mở lớn 2 mắt, trừng mắt nhìn.
_ Ngươi không có nói lung tung, ta như thế nào sẽ xảy ra khí? - Trừ phi ngươi nha đầu kia ý định trêu đùa hắn!
_ Đều nói lời thật thì khó nghe, thuốc đắng dã tật, vương gia tổng sẽ không hi vọng ta nói khẩu thị tâm phi đi! - Mắt chớp lại chớp.
_ …- Trầm mặc tỏ vẻ chấp nhận ý của nàng.
_ Mạ vàng dù sao cũng không là thật, nói là tốt mã dẻ cùi, danh không hợp thực, kỳ thực vương gia nên có bộ dáng vương gia- Tô Tần kiên nhẫn vì hắn giảng giải- Trang điểm xinh đẹp không phải là nói ngươi có vẻ ngoài xinh đẹp động người đâu, chủ yếu là thái độ của ngươi, ngả ngớn vô lễ, phóng điện bừa bãi! Thời gian mùa xuân tới, chim công đực vì hấp dẫn chim công cái, sinh sôi nảy nở hậu đại, đều là như thế này trang điểm xinh đẹp, ngươi cũng đừng quá để ở trong lòng!
Nói xong, nàng trở về 1 ánh mắt “Ta hiểu ngươi mà”.
Ngạch ~~~~
Người nào đó thái dương lại lần thứ 2 tích mồ hôi!
Tư Mã Hằng lần đầu tiên cảm thấy, tuấn mị của mình cũng là cái tội!
Hơn nữa ở trong mắt của nàng lại là “Tội ác tày trời”!
Hắn bắt đầu hoài nghi, nha đầu kia có phải là người hay không! Đa số nữ tử đều thích danh lợi tới phiên nàng lại thành 1 chút cũng không thèm hứng thú, đương nhiên, ngoại trừ tiền, phỏng chừng cái gì cũng nhập không được mắt của nàng!
_ Thanh toán lao thúc thúc? - Hắn bộ già như vậy sao!
_ Là Mc Donalds thúc thúc, đó là loại ví dụ, ngươi đừng khinh thường hắn nga, mặc dù dáng vẻ của hắn có điểm tức cười, thế nhưng ở quê hương của ta, lão nhân gia ông ta thế nhưng rất nổi danh , tất cả đứa nhỏ đều thích hắn! - Tô Tần vẻ mặt biểu tình “Ngươi có thể cùng hắn đánh đồng là loại vinh hạnh”.
Khóe miệng rút trừu! Lông mày rút trừu! Toàn thân đều ở đây rút trừu!
Tư Mã Hằng cố hút khí, thật sâu, thật sâu hít 1 hơi- Ngươi đem bản vương cùng 1 diện mạo tức cười đánh đồng như vở hài kịch, ngươi!!!!
_ Vương gia, ngươi sinh khí kìa? Không phải cũng đã nói, lời thật thì khó nghe rồi sao, thuốc đắng dã tật thì tốt cho bệnh thôi, ta đây còn không phải cũng là vì sức khỏe của ngài! - Phát hiện sắc mặt của hắn đột nhiên biến, Tô Tần lập tức na hậu thật to 1 điểm.
_ Như vậy, ở trong mắt của ngươi ta là loại người nào? - Hắn phát hiện mình đang cắn chặt răng, theo trong hàm răng bài trừ mấy chữ này.
_ Ân, này thôi…- Tô Tần câu dẫn ra khóe miệng, trộm lặng lẽ cười- Ngươi là muốn nghe nói thật, hay giả dối?
Đừng nóng giận a, chọc tức không ai bồi! _ …- Tư Mã Hằng hít sâu 1 hơi, lại thở ra, rốt cuộc ổn định tình tự hỏi- Có khác nhau sao?
_ Đương nhiên là có khác nhau! - Tô Tần lập tức tỉnh táo tinh thần, nghiêm mặt nói- Nếu trước khi nói thật, ta phải trước xin lệnh bảo hộ, ta cũng không muốn vì 1 đôi lời trung ngôn chi ngữ mà chết oan chết uổng!
Nàng cuộc đời này chí hướng là muốn rất nhiều, rất nhiều tiền, trở thành thiên hạ đệ nhị phú bà, cũng không muốn trở thành Ngụy Trưng thứ 2. (1 vị quan thanh liêm nhà Đường nổi tiếng bởi vì nhiều lần can gián vua không mắc phải những quyết định sai lầm. Sự thẳng thắn và sáng suốt của Ngụy Trưng đã trở nên nổi tiếng trong sử sách và ông được coi là vị gián quan nổi tiếng nhất trong lịch sử Trung Quốc)
_ Kia còn lời giả dối thì sao?
_ Là lời nói dối thôi, vương gia, ta nếu nói lời tâng bốc ngươi, ngươi sẽ tống ta tọa kim sơn chứ?
_ Sẽ không! - Hắn không chút nghĩ ngợi lập tức lắc đầu.
_ Vậy ta đành phải nói thật vậy! - Chuyện không có lợi, nàng quyết không làm!
_ …- Quả nhiên, nàng đem tiền so với mệnh còn quan trọng hơn!
_ Ngươi không có kỳ biểu, danh không hợp thực, bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thối rữa! - Tô Tần chuyên gia đơn giản buông 1 tay, chậm rãi mà nói.
_ Nói như vậy, ta trong mắt ngươi là không đúng tý nào! - Hắn dùng chính là khẳng định ngữ khí, tay cầm lấy chiết phiến, nắm chặt thật chặt.
_ Đừng trừng mắt, ta nói chính là cái ý tứ này! - Tô Tần tiếp tục đưa mắt lại thả vào địa đồ trong tay – Khó có được ngươi còn có tự mình hiểu lấy, ta cũng không phải là sợ nhục cho bản thân ngươi, mà là sợ ngươi bôi nhọ thanh danh của ta!
Lạch cạch ——————
Trong tay chiết phiến bị chiết thành 2 nửa.
Tư Mã Hằng khóe miệng tiếu ý lăng là treo ở bán trung, thượng cũng không phải, hạ cũng không phải.
Nha đầu này, nàng luôn luôn có thể nói ra làm cho mình cực độ không còn gì để nói!
Mà lại hắn lại tổng không thể phản bác nàng!
Chẳng lẽ đây là trong truyền thuyết vỏ quýt dày có móng tay nhọn!
Hạnh Nhi ở 1 bên, nghe được Tô Tần 1 phen ngôn từ, sợ choáng váng mắt.
Nàng bao lâu gặp qua tiểu thư như vậy nhanh mồm nhanh miệng, khi nào gặp qua, Tam vương gia như vậy nghẹn khuất, 1 bộ muốn giận mà không chỗ trút giận bộ dáng, chỗ nào còn có tuấn mị chi tướng.
Tiểu thư còn thật sự có bản lĩnh, có thể đem 1 người bình thường ép điên!
_ Bất quá đâu…- Ngữ phong vừa chuyển, Tô Tần nói- Bất quá, ngài chỉ là nhìn bóng lưng liền có thể đoán được là ta, quả nhiên là tinh tinh bệnh mắt đỏ, đều vượt qua lão nhân gia Tôn Ngộ Không ông ta, so với mỗ chuột đồng Chỉ Dạ Hành mạnh hơn nhiều!
_ Tôn Ngộ Không? Chỉ Dạ Hành? - Tư Mã Hằng có lúc thực sự rất muốn cạy khai đầu của nàng, nhìn nhìn đầu của nàng lý rốt cuộc đều trang những thứ gì!
_ Nga, đây chính là những động vật rất nổi danh ở chỗ của ta! - Tô Tần trộm trộm cười.
_ Động vật? Còn rất nổi danh?
_ Chính là 1 cái hầu tử thị lực siêu tốt, cùng 1 cái con chuột thị lực siêu kém! - Tô Tần nhún vai, khẽ cười.
Xoạch ——————
Trong tay hắn còn sót lại bán chiết phiến cũng chặt đứt…
Hảo lắm! Lần này hắn liền không chỉ so ra kém con người, cư nhiên cùng động vật, cư nhiên là cùng hầu tử, con chuột cùng 1 hàng cấp bậc!