Vương Gia, Hãy Để Ta Bảo Vệ Ngươi

Chương 5: Đồng hành

Trước Sau

break
Mất hơn một ngày, cuối cùng cả ba người cũng vượt qua được đỉnh Nam Sơn. Mặt trời vừa buông xuống, họ cũng vừa tới chân núi. Cả ba quyết định dừng chân nghỉ lại trong một cái hang đá nhỏ, lấy sức để ngày mai bắt đầu vượt qua sa mạc Thanh Miêu, cũng đồng thời chờ hộ vệ Phi Hổ của Phụng Phi Vũ kịp đuổi đến.

Phụng Phi Vũ lúc đầu còn ngại Hồ Hiểu Minh vướng chân vướng tay, thật không ngờ hắn tuy gầy yếu nhưng sức khỏe dẻo dai phi thường, trèo đèo lội suối một ngày dài không nghỉ mà lúc này hắn vẫn rất ung dung, một nhịp thở rối loạn cũng không hề có. Phụng Phi Vũ dù thân phận cao quý nhưng chinh chiến suốt mấy năm dài nên đã quen với những điều kiện thiếu thốn, khắc nghiệt.

Cả ba cùng chia việc ra làm, dĩ nhiên Mạc Kỳ Phong cũng không dám sai khiến cái vị cao quý kia làm chuyện gì nặng nhọc, chỉ viện cớ Phụng Phi Vũ đang bị thương, tạm thời ngồi lại dọn sạch hang đá trong khi hắn cùng Hồ Hiểu Minh ra ngoài tìm củi đốt và thức ăn.

Phụng Phi Vũ dọn sơ một chút, nơi này đã tương đối sạch sẽ gọn gàng, vừa đặt mông ngồi xuống thì đã thấy Hồ Hiểu Minh quay về, trên vai là một đống cành cây nhỏ đầy lá. Hắn bực dọc lên tiếng.

“Cái đống đó làm sao mà nhóm lửa được?”

Hồ Hiểu Minh giương đôi mắt màu hổ phách nhìn hắn, thấp thoáng một nét cười giễu cợt nhưng rất nhanh quay về nét hồn nhiên, ngây ngốc vốn có.

“Phượng đại ca, cái này để trải ngủ, không phải để đốt.”

Trước con mắt ngạc nhiên của Phụng Phi Vũ, Hồ Hiểu Minh nhanh nhẹn bỏ đám cành lá kia xuống, trải trên mặt đất thành ba cái ổ nằm, vừa trải vừa bóp nát lớp lá còn tươi xanh kia. Chỉ thoáng chốc, hang đá đã tràn ngập một mùi hương rất kỳ lạ mà Phụng Phi Vũ chưa bao giờ ngửi thấy. Hồ Hiểu Minh nhìn hắn lại nhíu mày khó chịu thì trong lòng thầm thắc mắc, cái gã vương gia này suốt ngày nhíu mày như thế không biết sau này mặt có bị hằn vết nhăn hay không. Tuy nhiên, ngoài miệng nàng vẫn vui vẻ cười.

“Cây này chỉ có ở chân núi Nam Sơn, nhựa từ lá cây có tác dụng chống các loại côn trùng và cả rắn nữa.”

“Thật sao? Tại sao ta không biết?”

Hồ Hiểu Minh đang ngồi quay lưng lại với Phụng Phi Vũ, chỉ tưởng tượng cũng tự biết hắn lại nhíu mày, nàng lén làm mặt xấu một cái rồi lên tiếng.

“Cái này là do sư phụ dạy đệ. Không có ai biết đâu.”

Sự thật chính là nàng đã quá quen lăn lộn ở những vùng có địa hình khắc nghiệt nên kỹ năng sinh tồn nơi hoang dã của nàng đã luyện thành tính từ rất lâu rồi.

Khi bốn bề đều một mảng tối đen, lửa cũng vừa được nhóm lên, Mạc Kỳ Phong bắt được hai con rắn sa mạc khá to, thế là cả ba được một bữa thịt rắn nướng ngon miệng. Hồ Hiểu Minh đem về rất nhiều cành lá, nàng liền dùng một nửa che ở cửa hang đá vừa để chặn gió đêm từ sa mạc thổi đến vừa chống được các loại côn trùng và rắn xâm nhập.

Một đêm yên bình trôi qua, mặt trời vừa ló dạng, Phi Hổ cũng vừa đuổi đến nơi.

“Thiếu gia!”

Hắn vừa đến liền quỳ xuống thi lễ, Phụng Phi Vũ lãnh đạm hỏi.

“Sao rồi?”

“Đã xử lý sạch sẽ, thưa thiếu gia.”

“Tốt. Lần này là ai?”

Phi Hổ nghe chủ nhân hỏi, cơ thể hơi đơ ra giây lát, còn đang lúng túng không biết nên nói thế nào thì đã nghe thấy một tiếng thở dài rất nhẹ trên đầu, sau đó là giọng nói sắc lạnh của chủ nhân.

“Được rồi, chuẩn bị lên đường thôi!”

Sa mạc Thanh Miêu khá rộng lớn, nếu không phải người thông thuộc địa hình thì chỉ có kẻ liều chết mới dám chạy vào đây. Cũng như các sa mạc khác, nhiệt độ buổi sáng và tối cực kỳ chênh lệch, nhưng sa mạc Thanh Miêu có số lượng ốc đảo rất nhiều. Nếu rành địa hình, trung bình một ngày đường sẽ lại gặp một ốc đảo nhỏ, chuyện thiếu nước hay chỗ dừng chân tạm thời không đáng lo ngại.

Tùy Phong vốn là ngựa Thanh Miêu, về đây chẳng khác nào cá gặp nước, suốt cả chặng đường liên tiếp dẫn đầu, đến nỗi Hồ Hiểu Minh phải ghìm cương đến rã cả tay mới dập được cơn hưng phấn thái quá của nó. Nàng cũng có nghe nói Định Vương sở hữu một con ngựa Thanh Miêu như nàng, nhưng lần này đi hắn không mang theo ngựa cưng nên trước khi vào sa mạc đã ghé qua một trấn nhỏ trên đường đi đổi sang lạc đà để tiện hoạt động. Cả bọn quấn kín mít từ đầu xuống chân chỉ chừa một khoảng nhỏ ở mắt để nhìn đường. Hồ Hiểu Minh cẩn thận hơn còn mua thêm mấy mảnh tơ lụa phủ ở khoảng hở đó nhằm ngăn bụi cát bay vào mắt. Chuẩn bị xong xuôi cũng gần trưa, đoàn người liền vội vã lên đường.

Sa mạc Thanh Miêu rộng lớn vô cùng, cũng may Phụng Phi Vũ đã mấy lần vào ra gặp bộ tộc Thanh Miêu nên khá thông thuộc đường đi nước bước. Lũ lạc đà không nhanh bằng ngựa, cũng may Phi Hổ đã chọn những con lạc đà khỏe nhất nên hành trình cũng tương đối thông thuận hơn bình thường. Lại một ngày trôi qua, khi bóng tối phủ kín trên vùng đất cát nóng bỏng cũng là lúc đoàn người thấy một ốc đảo nhỏ trước mặt.

Hồ Hiểu Minh tuy mang tiếng là đi cùng nhưng nói chuyện cũng chưa quá mười câu, chủ yếu là với Mạc Kỳ Phong, còn cái vị Vương Gia thần bí kia lại hoàn toàn im lặng, Phi Hổ cũng giống tính chủ nhân, miệng ngậm còn chặt hơn vỏ trai. Bản thân nàng cũng tự hiểu những người này mời nàng đi cùng là có ý gì đó, dù là xấu hay tốt nàng cũng chẳng mấy để tâm, cứ xem như khách qua đường, việc ai nấy lo.

Hồ Hiểu Minh cẩn thận quan sát khắp ốc đảo một lát, trừ một hồ nước ngọt, toàn bộ chỉ là cây cỏ thấp xanh tươi, xa xa là một dãy núi đá cao lớn mơ hồ nổi lên giữa bóng đêm dày đặc. Nàng chưa bao giờ đặt chân đến đây, nhưng sau một tháng nghe ngóng dò hỏi cũng biết khá nhiều thứ hay ho về sa mạc này. Bộ tộc Thanh Miêu sống ở phía Tây Bắc của sa mạc, rất hạn chế tiếp xúc với người ngoài, nổi tiếng dùng độc và pháp thuật. Ít ai biết được đường đến nơi ở của bộ tộc này, người ta đồn nhau rằng chỉ cần nhìn một dãy núi đá khá dài, nhìn xa như một con rồng đang cuộn mình nằm ngủ thì bộ tộc Thanh Miêu chắc chắn ở gần khu vực đó. Nàng suy tính cẩn thận mới quyết định lên đường, trong đầu thực chất chính là đem mạng ra đánh cuộc, hy vọng vong hồn mẹ nàng có linh thiêng sẽ đưa nàng về được cố hương.

Hồ Hiểu Minh nhìn dãy núi mờ ảo xa xa, bóng đêm quá dày đặc khiến nàng không thấy rõ được hình dạng, nhưng trong lòng lại thầm mong đó chính là dãy núi nàng đang tìm kiếm. Mạc Kỳ Phong thấy Hồ Hiểu Minh đứng nhìn ngây ngốc phía xa, tay vô thức vuốt ve cái bình ngọc đeo trước ngực thì nhẹ nhàng đến gần, đặt tay lên vai nàng, thấp giọng nói.

“Tiểu tử, đang nhớ sư phụ sao?”

“À… vâng, tiểu đệ là nhớ sư phụ.”

“Thôi, vào đây đi, sa mạc này buổi tối không an toàn đâu.”

Phi Hổ đã nhóm lửa lên từ lúc nào, lúc này đang lui cui rải một thứ bột gì đó quanh ốc đảo. Hồ Hiểu Minh nhìn thấy liền thắc mắc.

“Phi Hổ huynh đang làm gì vậy?”

“Tiểu tử nhà ngươi, nếu không đi với chúng ta có lẽ đã làm mồi cho sâu sa mạc rồi.”

Mạc Kỳ Phong cười khẽ, đập nhẹ một cái lên đầu Hồ Hiểu Minh rồi bước đến ngồi xuống cạnh Phụng Phi Vũ đang ngồi xếp bằng dưỡng thần cạnh hồ nước. Hồ Hiểu Minh ồ khẽ một tiếng trong miệng, cũng đi đến ngồi gần hắn, trong đầu chợt nhớ đến truyền thuyết về lũ sâu sa mạc hung dữ nổi tiếng ở Thanh Miêu.

“Mạc đại ca, sâu Thanh Miêu có thật sao? Không phải là truyền thuyết à?”

Phụng Phi Vũ nghe câu hỏi của Hồ tiểu tử thì chợt hé mắt nhìn, ánh mắt đầy vẻ khinh thường. Mạc Kỳ Phong nhìn thấy ánh nhìn đó của hắn thì khẽ cười, ánh mắt tựa tiếu phi tiếu chiếu về phía Hồ Hiểu Minh đang tròn mắt bên cạnh, không giấu được chút coi thường.

“Ai nói nó là truyền thuyết. Tiểu tử nhà ngươi, cái gì cũng không biết mà lại bướng bỉnh đi vào đây một mình, thật ngốc không thể tả.”

Hồ Hiểu Minh bình thản đón nhận câu nói của Mạc Kỳ Phong, làm một vẻ mặt tội nghiệp đáng thương, hai tay lồng vào nhau, xoắn vặn.

“Sư phụ cũng bảo tiểu đệ hậu đậu, ngốc nghếch, nhưng di nguyện của sư phụ lại không thể không làm. Hơn nữa… đệ… là không biết các huynh tốt hay xấu, nào dám nhận lời ngay.”

“Thế sao lại đổi ý?” Mạc Kỳ Phong bẻ một miếng bánh bao đưa cho Hồ Hiểu Minh.

“Vì… các huynh vào miếu mà cũng không làm hại gì đệ, nên… cũng an tâm.”

Nàng vờ lí nhí nói, tay rụt rè đón lấy miếng bánh bao đã khô cứng, lòng tự cảm thán cái bản lĩnh diễn vai ngốc của mình tuy mới làm vài lần nhưng đã tốt lắm. Phi Hổ đã rải xong chỗ bột, lặng lẽ ngồi xuống gần chỗ lũ lạc đà nghỉ ngơi, không nói tiếng nói, đem lương khô ra nhắm nhấp.

Tùy Phong được cột chung với lũ lạc đà thì dường như có chút bất mãn. Một con ngựa cao quý như nó lại đứng chung với lũ lạc đà hôi rình, ngu xuẩn á, không có cửa đâu. Nó bực bội dậm dậm hai chân trước xuống nền cát mịn, liên tục giật dây cương dù Phi Hổ đã mấy lần ghì lại. Hồ Hiểu Minh thấy con ngựa của mình trái tính trái nết lại khó chiều còn hơn cả đại thiếu gia thì cũng hơi khó chịu, vội chạy đến cầm cương ghì thật mạnh xuống, sẵn giọng.

“Cái con ngựa ngốc này, yên lặng đi!”

Tùy Phong liếc mắt nhìn nàng một cách khinh khỉnh, không phải trước mặt người khác cô hay giả ngốc sao, tôi giúp cô giả ngốc thật giống vào. Vừa xong, nó phì một tiếng, lại đem toàn bộ nước miếng quăng vào mặt nàng, nhưng Hồ Hiểu Minh khẽ lách mình một cách tránh được chỗ nước tanh rình kia, lừ mắt.

“Đồ ngốc…”

Còn chưa mắng hết câu đã lại dính bãi nước miếng thứ hai của Tùy Phong khiến nàng tức đến cứng cả người. Đổi lại là một tràng hí dài đầy khoái trá của Tùy Phong cùng tiếng cười vang dội của Mạc Kỳ Phong, cả Phụng Phi Vũ và Phi Hổ cũng là một vẻ nhăn nhó, nín cười. Hồ Hiểu Minh lừ mắt liếc con ngựa quái chiêu kia một cái, nếu không phải ta đang giả ngốc ngươi tưởng ngươi làm được những trò đó sao, con ngựa chết tiệt.

Sa mạc yên tĩnh vì tiếng cười sảng khoái của Mạc Kỳ Phong mà có chút náo động, mà cũng không phải là một chút, mà chính là cực kỳ náo động. Ốc đảo chợt run chuyển như có động đất, lũ lạc đà hoảng sợ nhỏm dậy muốn bỏ chạy nhưng đã bị Phi Hổ kéo lại. Mạc Kỳ Phong cùng Phụng Phi Vũ đứng phắt dậy, phóng mắt ra bốn phía đầy cảnh giác, Tùy Phong không hoảng sợ nhưng hai tai dựng thẳng đứng nghe ngóng, Hồ Hiểu Minh đang lui cui rửa mặt cũng ngẩng đầu lên nhìn đông nhìn tây.

“Mạc huynh, gì vậy?” Nàng hạ thấp giọng hỏi. Mạc Kỳ Phong vẫn dõi mắt ra bốn phía, đáp khẽ.

“Sâu Thanh Miêu.”
break
Thiếu Niên Có Đôi Mắt Kỳ Lạ Và Thứ Nữ Hầu Phủ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
Chị Gái Lầu Trên
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Chỉ Mê Đội Trưởng Đội Bóng Rổ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc