Vương Gia, Hãy Để Ta Bảo Vệ Ngươi

Chương 29: Thái hậu triệu kiến

Trước Sau

break
Thời gian chậm rãi trôi qua. Cuộc sống ở kinh thành vẫn vô cùng yên ổn, không chút biến động. Triệu tướng quân cáo lão hồi hương, cả nhà lặng lẽ dắt nhau rời khỏi kinh thành trong đêm tối. Triệu Lệ Chi quá nhục nhã cũng chẳng dám ló mặt ra ngoài, nghe bảo nàng ta sau đó đã xuống tóc đi tu, có người lại bảo nàng ta nhốt mình trong phòng gặm nhắm nỗi đau, thực chất ra sao không ai biết được. Phương Tử Nam ở trong lao tù chịu không nỗi khổ sở, chưa đến ngày hành hình đã lăn ra chết. Cửu tộc của hắn chết không một ai nhắm mắt. Võ lâm càng lúc càng bận rộn, háo hức chờ đến đại hội võ lâm. Định Vương phủ cũng bận rộn không kém, người ra kẻ vào tấp nập lo chuẩn bị cho hôn lễ sẽ diễn ra trong vòng 1 tuần nữa.

Trong lúc mọi người bận đến tối tăm mặt mày, hai nhân vật chính lại thản nhiên trú đông trong thư phòng của Phụng Phi Vũ. Hồ Thủy Linh ngồi ở một cái bàn nhỏ gần cửa sổ, trước mặt là một chồng sổ sách dày cộm, bên trong ghi rất nhiều tin tình báo cùng báo cáo doanh thu của các cửa hàng. Nàng càng xem, đôi lông mày thanh tú càng nhíu chặt. Phụng Phi Vũ nãy giờ bận rộn xem tấu chương cũng phải dừng lại, ngước lên nhìn nàng cứ nhăn mặt nhíu mày hồi lâu.

“Sao vậy, Linh Nhi?”

“Vũ, ta nghĩ sắp tới sẽ có chút náo nhiệt.”

Nàng vừa nói vừa cầm một quyển sổ đến ngồi vào lòng hắn. Phụng Phi Vũ để nàng ngồi an ổn trong lòng mình, một tay ôm nàng, một tay vuốt vuốt hàng lông mày đang nhăn lại của nàng.

“Có gì mà náo nhiệt?”

“Chàng xem, các cửa hàng của Ủng Phong vừa nhận một đơn hàng làm vũ khí rất lớn. Chưa kể, các mỏ sắt ta đang khai thác ở phía Nam xuất hiện mấy tay thương nhân ngã giá cao đòi thu mua toàn bộ sắt do ta khai thác và luyện thành. Còn nữa, không những đặt hàng ở Ủng Phong, các cửa hàng nhỏ lẻ khác cũng có người đến. Rồi còn xuất hiện mấy gã muốn dụ dỗ thợ rèn vũ khí của Ủng Phong về làm cho mình. Xem ra có người đã bắt đầu động tay động chân rồi.”

Nghiệp đoàn Ủng Phong do nàng quản lý không chỉ sản xuất vũ khí mà còn khai thác quặng sắt ở khu vực gần sa mạc Thanh Miêu. Trong Hồ tộc của nàng có một tay nghệ nhân chuyên chế tạo vũ khí, hắn cực kỳ say mê các loại vũ khí từ cổ chí kim, với hắn, những thứ đó mới đúng là nghệ thuật. Hồ Thủy Linh cũng vì thế mà nắm rõ được kỹ thuật luyện sắt. Hiện tại, xét về sức mạnh quân sự thì Lạc Thiên quốc đứng hàng đầu nhờ có nghiệp đoàn Ủng Phong của nàng. Dĩ nhiên chẳng ai biết được, ngay từ lúc ban đầu, nghiệp đoàn Ủng Phong được thành lập nhằm mục đích hỗ trợ cho Định Vương Phụng Phi Vũ và Vân Thuận Đế.

Phụng Phi Vũ vừa nghe thì khuôn mặt liền khẽ biến, cầm sổ lật xem vài trang, cuối cùng gật đầu.

“Nàng nói đúng. Sắp có đại biến rồi. Nàng tiếp tục theo dõi động tĩnh của những người này, mai ta sẽ báo với hoàng huynh.”

Phụng Phi Vũ nói xong liền để quyển sổ xuống bàn, dựa đầu lên vai Hồ Thủy Linh, tay vuốt ve nhè nhẹ tay nàng, thầm thì.

“Linh Nhi, ta thật mong mọi chuyện vẫn sẽ yên ổn đến khi hôn lễ của chúng ta hoàn tất.”

Hồ Thủy Linh cảm nhận được sự khẩn trương, căng thẳng của hắn liền vòng tay ôm lại hắn, cười trấn an.

“Chàng đừng lo, mọi chuyện sẽ ổn cả thôi.”

“Mọi chuyện đến giờ vẫn quá tĩnh lặng. Ta rất sợ sự bình yên trước cơn bão thế này.”

“Chàng sợ không chống chọi được qua cơn binh biến.”

Phụng Phi Vũ ngẩng đầu nhìn sâu vào mắt nàng, đôi tay đầy vết chai di di trên từng đường nét khuôn mặt nàng, lắc đầu.

“Không, ta sợ mất nàng. Linh Nhi, nàng không biết nàng quan trọng với ta thế nào đâu.”

“Chàng cũng không biết chàng quan trọng với ta như thế nào đâu.”

Nàng cười lên một tiếng thanh thúy như chuông, điểm nhẹ tay lên môi ngăn hắn tiếp tục nói, dâng lên môi thơm, hôn hắn thật lâu thật sâu. Đến khi cả hai tách ra, nàng cầm tay hắn, áp lên khuôn mặt đang hồng hồng của mình, nghiêm túc nói.

“Vũ, ta thề sẽ không bao giờ rời khỏi chàng. Dù đi đâu, ta cũng sẽ quay về bên chàng, bằng bất cứ giá nào.”

“Được, ta sẽ chờ nàng, bằng bất cứ giá nào.”

-------------------------------------

Phụng Phi Vũ cùng Vân Thuận Đế nghị sự trong ngự thư phòng, không khí có phần căng thẳng, nặng nề. Đang lúc bàn quyết sách thì tiếng Doãn Trực đã gấp gáp vang lên từ bên ngoài.

“Bẩm hoàng thượng, thần có việc còn bẩm báo.”

“Mau vào.”

Doãn Trực là một người nổi tiếng bình tĩnh, nay giọng nói của hắn có chút hoảng sợ, Vân Thuận Đế vừa nghe thấy thì tâm liền bất giác khẩn trương. Doãn Trực vội vã vào phòng, quỳ sụp xuống, cả người run lên bần bật.

“Hoàng thượng, Vương gia, Hồ cô nương xảy ra chuyện rồi.”

Một cơn gió lạnh thổi tấp vào người Doãn Trực, Phụng Phi Vũ lúc nãy vẫn bình tĩnh ngồi trong ngự thư phòng, thoáng chốc đã sừng sững đứng trước hắn, vẻ mặt tái nhợt đến đáng sợ.

“Nói mau, Linh Nhi đã xảy ra chuyện gì?”

“Vương Gia, Thái hậu hôm nay cho gọi Hồ cô nương vào gặp mặt, không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng hiện giờ Hồ cô nương đã hôn mê bất tỉnh, đang ở…”

Hắn còn chưa nói xong thì Phụng Phi Vũ đã biến mất khỏi ngự thư phòng. Vân Thuận Đế cũng chẳng giữ bình tĩnh nổi, xiết chặt tay thành nắm đấm, nện từng bước gấp gáp vào Phương Tĩnh Cung.

Khi Phụng Phi Vũ vào đến Phương Tĩnh Cung, bên trong đã loạn thành một đoàn từ lâu. Y Y cùng Y Yên, hai nha hoàn của Hồ Thủy Linh, sắc mặt xanh xao tái nhợt quỳ phục dưới đất, bên ngoài sân, một cung nữ bị đánh đến máu thịt lẫn lộn đã gục chết được một lúc. Phụng Phi Vũ nhìn thấy cảnh ấy thì mặt càng thêm hung ác đáng sợ, gầm lên.

“Y Y, Y Yên, chuyện này là thế nào? Linh Nhi đâu rồi?”

“Vương Gia, chủ tử đang ở…”

Y Y chưa kịp nói xong thì cánh cửa phía sau liền bật mở, Triệu Thái hậu cùng các cung nữ thái giám lừng lững bước ra, vóc người thấp bé nhưng vẻ cao ngạo toát ra từ xương khiến ai cũng phải cúi đầu e sợ. Nàng thấy Phụng Phi Vũ đứng đó thì vẻ mặt liền ngay lập tức đổi sang hoảng hốt, vội vội vàng vàng bước đến gần hắn, nước mắt hoen mi, run run lên tiếng.

“Vũ Nhi, là do ta, là lỗi của ta. Ta thỉnh nàng đến gặp mặt, thật không ngờ con tiện tì kia to gan, dám đầu độc nàng. Ta xin lỗi con, là tại ta…”

Phụng Phi Vũ liếc nhìn cái xác mền nhũn của cung nữ nằm cách đó không xa, rồi lại nhìn sang phía Triệu Thái hậu, tức giận như nước lũ tràn đê, càng lúc càng dâng cao khiến khuôn mặt hắn đỏ bừng, hai tay xiết chặt, chỉ hận không thể xé nát khuôn mặt giả nhân giả nghĩa trước mặt mình. Hắn run run nén giận, hừ lạnh một tiếng rồi chạy thẳng vào trong.

Hồ Thủy Linh đang nằm trong tràng kỷ, hai mắt nhắm chặt, khuôn mặt vẫn hồng nhuận khỏe mạnh, không có dấu hiệu gì của việc đầu độc. Phụng Phi Vũ ngồi xuống cạnh nàng, vuốt ve nhè nhẹ khuôn mặt đang say ngủ của nàng giây lát, ánh mắt mỗi lúc một lạnh lùng băng giá, sau đó không nói một tiếng, ôm nàng vào lòng, nhanh chóng bước ra ngoài.

Vân Thuận Đế cũng vừa lúc đến nơi, hắn nhìn cung nữ đã hồn lìa khỏi xác nằm ở một góc sân kia, đanh giọng hỏi Tiểu Huệ Tử.

“Ngươi, mau nói, đã có chuyện gì xảy ra?”

Tiểu Huệ Tử run rẩy quỳ xuống, lắp bắp nói.

“Nô tài, nô tài không biết. Xin hoàng thượng tha tội, nô tài không biết gì hết.”

Triệu Thái hậu lạnh nhạt nhìn Tiểu Huệ Tử quỳ phục dưới đất giây lát, cuối cùng cũng lên tiếng.

“Ngươi hỏi hắn cũng vô dụng thôi. Ta muốn nói chuyện riêng với Hồ cô nương nên cho đuổi hết mọi người ra ngoài. Không ngờ con tiện tì kia, không biết là được lệnh của ai, bỏ độc vào trà của nàng. Nàng ấy vừa uống vào thì liền hôn mê bất tỉnh…”

“Nên người liền giận dữ sai người đánh chết nó sao?”

Tiếng nói không chút nhiệt độ của Phụng Phi Vũ vang lên ngay sau lưng, Triệu Thái hậu chậm rãi quay lại, khuôn mặt một vẻ hối hận khôn nguôi.

“Vũ Nhi, ta là vì quá hoảng hốt, còn chưa nghĩ kỹ đã đánh chết nó. Ta xin lỗi con. Nhưng thái y đã đến bắt mạch cho nàng, nàng chỉ bị trúng độc nhẹ, tuyệt không nguy hiểm đến tính mạng.”

Phụng Phi Vũ lúc này chẳng khác ôn thần ác sát là mấy, sát khí nồng đượm đủ bóp chết ai dám đứng gần, đôi mắt vằn vện tơ máu nhìn vào người phụ nữ đã thân sinh ra hắn. Hắn không hiểu, vạn lần không hiểu vì sao người phụ nữ này lại máu lạnh vô tình đến thế, đến cả thê tử của con mà cũng ám hại, thật sự hoàng cung là nơi không có máu mủ ruột rà hay sao.

Hai tay hắn ôm lấy nàng hơi run rẩy, chỉ cần nghĩ đến việc mất nàng, tâm hắn càng thêm băng giá, trống rỗng. Giọng nói tràn ngập tử khí rít qua kẽ răng.

“Thái hậu, Linh Nhi nếu có mệnh hệ gì, ta sẽ đem ngươi chôn cùng nàng.”

“Ngươi…”

Triệu Thái hậu trừng mắt giận dữ, lời nói nghẹn ứ ở cổ khiến khuôn mặt mỹ lệ có chút vặn vẹo đáng sợ. Vân Thuận Đế nhíu mày nhìn một màn trước mắt, lại thấy Phụng Phi Vũ đã ôm Hồ Thủy Linh khinh công đi mất liền hạ lệnh mang xác cung nữ kia quăng đi. Hắn nhìn Triệu Thái hậu đứng gần đó bằng một vẻ khinh thường không hề che giấu, trước khi phất tay áo bỏ đi cũng không quên bỏ lại một lời.

“Thái hậu, cái gì cũng có chừng mực của nó.”

Khuôn mặt của Triệu Thái hậu hơi nhăn nhúm lại, nhưng rất nhanh đã quay lại vẻ lãnh đạm thường thấy. Nàng đứng trong sân nhìn bóng Vân Thuận Đế khuất dần, lòng lại ẩn ẩn giận dữ. Vân Thuận Đế thuở nhỏ đã bị tách ra khỏi nàng, tình cảm mẹ con vốn rất lạnh nhạt, càng lớn hắn càng tỏ thái độ chống đối nàng một cách rõ ràng dù nàng yêu thương hắn hết lòng.

Phụng Phi Vũ thì ngược lại, thuở nhỏ bị nàng đánh đập, hành hạ suýt chết, sau khi lớn lên hắn vẫn một mực đối với nàng hiếu thuận mặc cho nàng lạnh nhạt, tàn nhẫn với hắn đến thế nào. Mãi đến khi hắn bị đầu độc thì dường như đã tỉnh ra đôi chút, thái độ của hắn bắt đầu thay đổi, đến khi xuất hiện nữ nhân kia thì rõ ràng hắn đã chẳng xem nàng là mẫu thân của hắn nữa.

Triệu Thái hậu đứng trong khoảng sân phủ đầy tuyết của Phương Tĩnh Cung, vẻ mặt không vui không buồn vô cùng khó đoán. Nàng cứ đứng đó nhìn ra cổng Phương Tĩnh Cung, đến khi Tiểu Huệ Tử đem áo khoác đến khoác cho nàng thì mới quay lưng vào trong, trên môi thấp thoáng một nụ cười vừa châm biếm lại có chút đắc thắng.
break
(Cao H) Dạy Dỗ Phu Quân
cao H, kết 1v1, ngôn tình
Cậu Thật Hư Hỏng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Hào Môn
(Cao H) Không Xuống Được Giường
Ngôn tình Sắc, Sủng
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc