“Ầm ầm ầm —— ” vài tiếng đập cửa từ bên ngoài truyền đến.
Tuy ở trong lòng, Hạ Thiên cảm thấy vô cùng hả hê nhưng ngoài mặt lại khóc đến đứt từng khúc ruột, nghe thấy có tiếng gõ cửa, nàng hơi ngừng lại một chút.
Ân Tịch Ly cũng sửng sốt, phòng này là phòng của Hạ Thiên, như vậy, người gõ cửa là tới tìm Hạ Thiên.
Hạ Thiên vội vàng đứng dậy, ngửa đầu lên nói: “Ta tới đây!”
Bởi vì vừa mới khóc xong, cho nên trong giọng nói của nàng còn mang theo một chút nghẹn ngào đáng yêu, tiếng gõ cửa lập tức ngừng lại, sau đó là giọng nói của Mạc quản gia vang lên: “Hạ cô nương, Tam hoàng tử tới tìm ngươi, ngươi mau ra đây đi!”
“Tam hoàng tử?” Hạ Thiên nghi hoặc quay đầu lại hỏi Vương gia đại thúc: “Là ai vậy?”
Giọng nói của nàng không lớn không nhỏ, vừa vặn đủ để cho hai người đứng ngoài cửa nghe thấy, nhất thời, trên trán của Mạc quản gia xuất hiện ba vạch đen.
Trên thế giới này, người vừa mới đứng trước mặt Tam hoàng tử lại hỏi Tam hoàng tử là ai, quả thật là vẫn chưa ra đời. . . . .
Quay đầu lại nhìn nét mặt của Ân Dã Thần, thấy bộ dạng của hắn vẫn lãnh khốc trước sau như một, Mạc quản gia lặng lẽ thở hắt ra một hơi, cũng may, tòa băng sơn này không có bộc phát thành núi lửa.
Hắn đang muốn trả lời thân phận của Tam hoàng tử, trong phòng lại truyền ra giọng nói quen thuộc của Vương gia nhà mình: “Tam hoàng tử, ngươi đã gặp rồi, là Ân Dã Thần!”
“A! Chính là tam ca của Ân Tử Dương đó sao?” Hạ Thiên quả thật là muốn hoan hô lên một tiếng, nàng vội vàng trèo xuống giường, mở to cửa, quả nhiên liền trông thấy khuôn mặt tuấn tú của Ân Dã Thần với bộ dáng yêu diễm mà lạnh lùng.
Hạ Thiên ngơ ngẩn nhìn hắn, sau đó, nhào tới ôm chầm lấy hắn: “Tam ca, ta rốt cuộc cũng đợi được ngươi đến rồi, ngươi mau mang ta đi đi, làm vú em cũng được, làm tiểu tam cũng được, ngươi xem bộ dạng của ta ở nơi này sắp sửa không còn nhận ra người nữa rồi.”
Nàng nhớ mang máng Ân Dã Thần đã từng nói muốn mang nàng hồi phủ, trước kia nàng cảm thấy con người này quá nguy hiểm, có lẽ không đi là tốt hơn, nhưng mà ở lại Vương phủ hơn một tháng, trong giây lát, nàng phát hiện, ở cùng với Vương gia đại thúc ngu ngốc âm hiểm giả dối này, chi bằng ở cùng với một tòa lãnh khốc băng sơn còn hơn, ít ra người ta cũng không đày đọa hạ nhân nha. . . . . .
Dường như không nghĩ tới Hạ Thiên sẽ có hành động như vậy, Ân Dã Thần sửng sốt một phen, đúng rồi, hắn chợt nhớ ra, nữ nhân này vốn luôn như vậy, rõ ràng không phải là người vô cùng quen thuộc nhưng nàng đều luôn có biện pháp khiến đối phương trở thành sinh tử chi giao ( bạn bè chí cốt ). . . . . .
Vừa bước ra khỏi cửa, Ân Tịch Ly nhìn thấy hai người đang ôm lấy nhau, đáy mắt ngay lập tức trầm xuống, hai tròng mắt hơi nheo lại. Hai người bọn họ trở nên thân mật như vậy từ khi nào? Tại sao hắn lại không biết?
Ân Dã Thần đưa mắt nhìn hoàng thúc, rồi lại nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn chưa khô nước mắt đang ở trong lòng mình, nghĩ tới vừa rồi hai người còn ở chung một phòng, giọng nói lạnh lùng theo môi mỏng phun ra: “Ngươi nói hoàng thúc khi dễ ngươi?”
Mạc quản gia lau mồ hôi, hắn căn bản không biết Vương gia nhà mình cũng ở đây, nếu biết trước, hắn nhất định sẽ không dẫn Tam hoàng tử tới, huống chi, vừa rồi Vương gia và Hạ cô nương, hình như. . . . .Ách, đã xảy ra chuyện gì?
Hạ cô nương quần áo không chỉnh tề, nước mắt còn chưa khô, Vương gia lại mang vẻ mặt thâm trầm, giống như là đang bất mãn điều gì đó, chẳng lẽ, vừa rồi ở trong phòng, Vương gia thật sự cưỡng ép Hạ cô nương sao?