Hô hấp của Ân Tịch Ly trong nháy mắt dừng lại, ánh mắt ngơ ngẩn quên cả suy nghĩ, hắn tiến lên phía trước kéo rớt cái khăn đang che khuất dung nhan của Hạ Thiên, lúc nàng cười mặc dù vẫn còn chút máu đọng nơi khóe miệng nhưng vẫn có thể nhận ra được nàng là một người xinh xắn đáng yêu, khiến cho hắn không khỏi nhớ lại đêm qua, lúc hắn vì nàng mà bôi thuốc, lại nhịn không được mà nhẹ nhàng âu yếm vuốt ve.
“Ách. . . .Khụ, không giống!” Sắc mặt của hắn đang nghiêm nghị, lại có chút bối rối thu hồi ánh mắt, lừa gạt lương tâm, không nói ra, vẻ mặt của nàng hiện giờ rất gian ác, làm gì có chút nào vô tội thiện lương.
Hắn nghĩ thầm trong lòng, lại cảm thấy không được, không hiểu vì sao, nha đầu này càng ngày càng đầu độc hắn, hại hắn chỉ muốn tới gần nàng thêm một chút, lại không nhịn được mà muốn. . . .hôn nàng. . . .
“Ừm, đại thúc, lần này ta không thể không thừa nhận, ngươi rất tinh mắt!” Hạ Thiên vui vẻ vỗ vỗ bả vai của hắn, sau đó lấy giọng điệu tự cho là cực kỳ khí phách, cực kỳ vĩ đại, trầm thấp nói: “Đùa chết nhanh như vậy, lần sau lại chơi như thế nào? Người ta lương thiện thế này, chỉ thích chơi kiểu sống không bằng chết mà thôi, haha. . .”
“. . . . .” Trong lòng của Ân Tịch Ly đột nhiên dấy lên một cỗ bất an, nha đầu này sẽ không tàn nhẫn như vậy chứ?
Hạ Thiên tính toán thời gian, cảm thấy thời điểm đã đến, nàng nắm chặt tay của Ân Tịch Ly, nói: “Đi, đại thúc, chúng ta cùng đi xem trò vui đi!”
“Xem trò vui? Đi đâu xem?”
“Nhà xí!”
“. . . . .”
*
Nhà xí cũng được phân ra thành nhiều loại, loại cao cấp, loại trung cấp và loại hạ cấp, ở hiện đại còn phân ra hai sao, ba sao, năm sao cơ đấy.
Hạ Thiên còn nhớ, thành phố Phúc Kiến Long Nham ở Trung Quốc là vùng đất di sản văn hóa thế giới lâu đời, toilet ở nơi đó nổi tiếng đến nỗi được các đài truyền hình phong tặng danh hiệu là toilet năm sao.
Bên trong trang hoàng rất xa xỉ, quả thật là so với nhà nàng còn đẹp hơn!
Mà trước mắt, ở cái nơi cổ đại lạc hậu này, Hạ Thiên lại một lần nữa được tận mắt nhìn thấy cái gọi là toilet năm sao.
Một loạt bức bình phong hình hoa mẫu đơn được đặt ở bên ngoài nhà xí, có cơn gió vừa nhẹ nhàng lướt qua khiến tấm màn lụa thượng đẳng khẽ tung bay, một khúc gỗ đàn hương quý hiếm được làm thành cửa chính. . . . . .
Nàng lau mồ hôi, cái này không phải là toilet, đây rõ ràng là một cái ổ mỹ nhân!
Nhưng mà thật đáng tiếc, nơi này chính xác là toilet, hay còn gọi là —— nhà xí!
“Này, Liên phi quả nhiên là được nuông chiều hư hỏng, một đống phân đều là lấy vàng đắp lên.” Nàng châm chọc nói.
Ân Tịch Ly làm sao lại có thể không nghe ra được sự châm chọc trong câu nói của nàng, lỗ mũi lập tức phình to, hắn cảm thấy tức giận, nàng mắng Liên Tĩnh thì cũng đồng nghĩa với mắng hắn, bởi vì —— nhà xí của hắn cũng giống y chang như vậy.
Ở Ly vương phủ có một cái sân riêng để xây nhà xí, nhà xí của hắn so với Liên Tĩnh. . . .Khụ, chỉ có xa xỉ hơn chứ không có xa xỉ nhất!
Còn không kịp đợi hắn tức giận, Hạ Thiên đã đưa tay kéo hắn cúi thấp đầu, cả người núp vào trong bụi cỏ: “Tới rồi tới rồi!”