Ân Tịch Ly thở gấp, Hạ Thiên này quả thật là có bản lĩnh làm cho tính tình của hắn trở nên hư hỏng, nhắc tới cũng cảm thấy kỳ quái, ở trong triều người ta gọi hắn là Thiết Diện Diêm La, vậy mà ở trước mặt Hạ Thiên, lúc nào hắn cũng giống như núi lửa đang bạo phát, kiềm chế kiểu gì cũng không nén được lửa giận, vậy nên mỗi lần hắn đều thay đổi biện pháp chỉnh nàng để trút cơn giận của mình.
Hạ Thiên không biết trong lòng hắn nghĩ gì, dĩ nhiên cho dù có hiểu rõ, nàng cũng chỉ biết cười cười khinh bỉ, thầm mắng là do tính tình của hắn tệ hại, tuyệt đối không có quan hệ gì với nàng, nàng đây là cực kỳ vô tội, cực kỳ thiện lương. . . .
Nhìn sắc mặt của hắn trắng xanh lẫn lộn, Hạ Thiên cực kỳ hài lòng đứng dậy, phủi phủi tay, ném cái khăn xuống, cao giọng nói: “Vương gia, ngài tắm cũng xong rồi, lưng của ngài cũng đã chà xong rồi, bây giờ ta phải đi giặt quần áo cho lão nhân gia ngài, vì vậy, tạm biệt trước!”
Dứt lời, nàng cũng không quan tâm sắc mặt của Vương gia đại thúc như thế nào, dương dương tự đắc, ngẩng đầu tiêu sái rời đi.
Cho nên, lần đầu tiên giao chiến sau khi thương thế tốt lên, Hạ Thiên thắng.
Ân Tịch Ly trừng mắt nhìn bóng lưng của Hạ Thiên, con ngươi sâu thẳm hơi co rút, lửa giận vốn dĩ đang tăng vọt bỗng nhiên lắng xuống, thật lâu sau đó, hắn phát ra một tiếng cười nhẹ.
Thật là một tiểu nha đầu thú vị, xem ra giữ lại nàng cũng không phải là chuyện tồi. . . .