Nhậm Diệc ngồi xuống bên cạnh giường, không trả lời câu hỏi của hắn, chỉ nói khẽ: “Nói cho ta biết đệ đau ở đâu?”
Ân Tử Dương ‘ừm’ một tiếng, cảm thấy trong lòng ấm áp, loại cảm giác này thật kỳ lạ, hắn cảm thấy tất cả mọi người trong thiên hạ đều không thể khiến hắn bận tâm, chỉ cần huynh ấy hiểu thì hắn cũng đã thỏa mãn rồi.
“Cám ơn Nhậm đại ca.”
Một tiếng ‘Nhậm đại ca’ này khiến cho Nhậm Diệc có chút giật mình, hắn lẳng lặng tìm bóng dáng quen thuộc đã không còn thấy kể từ khi còn nhỏ trên khuôn mặt của Ân Tử Dương, trái tim lại khẽ đau nhói.
Nếu như có thể, hắn thật sự rất muốn nói cho Ân Tử Dương biết, cái hắn muốn nghe không phải là một tiếng ‘Nhậm đại ca’ này, cái hắn muốn, chính là một tiếng ‘ca ca’ của một người vẫn luôn lẽo đẽo chạy theo sau lưng hắn 19 năm về trước.
Thế nhưng, hắn không nói được!
Hắn không thể! Hắn chỉ có thể nhìn đệ ấy gọi người khác là ca ca, nhìn đệ ấy máu mủ tình thâm với người khác, còn hắn lại chẳng thể làm được gì.
“Nhậm đại ca, huynh làm sao vậy?”
Nhậm Diệc đột nhiên trầm mặc khiến cho Ân Tử Dương cảm thấy kỳ quái, hắn phát hiện hình như Nhậm Diệc đang có tâm sự gì đó không bình thường, mà cái tâm sự này hình như lại giống tâm bệnh của huynh ấy, điều này làm hắn cảm thấy bối rối.
Nhậm đại ca đã cứu hắn một mạng, chờ thương thế của hắn tốt lên, từ nay về sau, hắn nhất định sẽ nghĩ cách giúp đỡ mọi việc khó khăn cho huynh ấy. Trong lòng Ân Tử Dương âm thầm hạ quyết tâm.
“Tử Dương.” Nhậm Diệc khẽ thở dài một tiếng, sau đó từ từ đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, nhìn vầng trăng sáng trên bầu trời, giọng nói như gần như xa chậm rãi vang lên: “Tình cảm giữa đệ và Ân Dã Thần như thế nào?”
“Tam ca à?” Ân Tử Dương nhíu mày đầy nghi hoặc, tuy không biết tại sao Nhậm Diệc hỏi như vậy nhưng hắn cũng chỉ do dự trong phút chốc rồi lại mỉm cười, trong giọng nói khó che giấu được sự đắc ý: “Tình cảm giữa ta và tam ca rất tốt, từ nhỏ đến lớn, chỉ trừ khoảng thời gian tam ca ở trong Dược Vương cốc thì tam ca vẫn luôn quan tâm chăm sóc ta.”
Hắn không có sự thông minh giống như tam ca, không có nhiều thiên phú giống như những hoàng tử khác, không rành văn cũng chẳng giỏi võ, có thể nói, trong tất cả các hoàng tử, hắn là hoàng tử yếu kém nhất.
Nhưng chính vì hiểu rõ hắn là hoàng tử yếu kém nhất cho nên Ân Dã Thần đã dứt khoát biến hắn trở thành hoàng tử được thái hậu yêu thích nhất.
Ân Dã Thần vẫn luôn cố gắng dùng cách riêng của mình để bảo vệ hắn, cho dù hắn là người như thế nào thì tam ca cũng đã nói, hắn là đệ đệ của tam ca, cứ như vậy, suốt đời cũng là đệ đệ của tam ca.
“Nếu có một ngày tam ca cần đệ phải đến một nơi, cho dù là lên núi đao xuống biển lửa, cho dù cái giá phải trả là tính mạng của mình, ta cũng sẽ bước vào mà không hối hận.” Chỉ tiếc rằng, tam ca rất mạnh, huynh ấy sẽ không cần hắn phải tiến vào dầu sôi lửa bỏng, huynh ấy chỉ cần hắn sống vui vẻ, không buồn không lo, như vậy là tốt rồi.
Nghe vậy, Nhậm Diệc bước nhanh trở về bên giường, xúc động khẽ gầm nhẹ: “Vậy nếu hắn là kẻ thù của đệ thì sao? Đệ cũng vì hắn mà tìm chết sao?”
Trong lúc nhất thời, hắn khó có thể khắc chế được sát khí đang tỏa ra từ trên người mình.
“Cái . . . cái gì?” Sắc mặt Ân Tử Dương tái nhợt, sững sờ một lúc rồi mới trầm giọng nói: “Nhậm đại ca, huynh đang nói đùa đấy à?”
Tam ca là kẻ thù của hắn? Điều này sao có thể? Bất kỳ ai trên đời này đều có thể trở thành kẻ thù của hắn, nhưng hắn tin tưởng, tam ca tuyệt đối sẽ không như vậy!
Nhậm Diệc kinh ngạc nhìn hắn, thảng thốt khẽ lui về sau một bước rồi lại vội vàng cúi đầu, che giấu chút cảm xúc bối rối kia, che giấu đi sự kích động khiến hắn muốn thốt lên ‘Không có’. Hắn quay lưng lại, giọng nói mơ hồ không rõ khẽ vang lên: “Ta chỉ nói là . . . nếu . . .”
“Nếu?” Ân Tử Dương nâng bàn tay không bị thương của mình lên dụi dụi mắt, kỳ quái hỏi.
“Haha. . .” Ân Tử Dương nở nụ cười: “Nhậm đại ca, huynh cứ đùa, tam ca và Tử Dương cùng một mẫu phi sinh ra, sao huynh ấy có thể là kẻ thù giết mẫu phi của ta chứ?”
“Ta. . .” Lời nói vừa định thốt ra bỗng nghẹn ở cổ họng, Nhậm Diệc nhìn Ân Tử Dương hồi lâu rồi lại thở dài, phất phất tay, có chút chán nản nói: “Thôi, coi như ta chưa nói gì, đệ nghỉ ngơi nhiều một chút cho vết thương mau lành.”
Nhậm Diệc cẩn thận đắp chăn cho hắn, sau đó xoay người rời đi.
“Nhậm đại ca.” Ân Tử Dương đột nhiên khẽ gọi.
Bước chân của Nhậm Diệc hơi chựng lại, nhưng vẫn không quay đầu.
Dưới lớp chăn, Ân Tử Dương chỉ lộ ra cái đầu tròn tròn, đôi mắt xinh đẹp chớp chớp nhìn Nhậm Diệc, nhẹ nhàng nói: “Có phải Nhậm đại ca đang có tâm sự không? Nếu huynh không ngại thì có thể nói với ta.”
“Đệ. . . thật sự muốn nghe chuyện xưa của ta sao?” Nhậm Diệc chần chừ mở miệng.
“Ừm.” Ân Tử Dương vui sướng đáp: “Trên người Nhậm đại ca có cái gì đó khiến cho ta cảm thấy rất quen thuộc, ta, ta cũng hy vọng Nhậm đại ca có thể được vui vẻ. . .”
Nói xong, trên gương mặt tái nhợt của hắn lại có chút ngượng ngùng, hắn tặc lưỡi rồi lại nói tiếp: “Nếu Nhậm đại ca không ngại thì hãy nói với ta, ta sẽ không nói cho người khác biết đâu.”
Nhậm Diệc từ từ quay trở lại nhìn Ân Tử Dương, ánh mắt hắn chứa quá nhiều thứ tình cảm phức tạp, trong khoảnh khắc cứ như muốn lao ra.
Ân Tử Dương lẳng lặng nhìn hắn, vẻ mặt thành khẩn và tha thiết chờ mong.
Hai người cứ thế, một đứng một nằm, ánh mắt giao nhau giữa không trung, cũng chẳng hề lên tiếng, chỉ lặng lẽ nhìn vào nhau thật lâu.
Sau một hồi trầm mặc, Nhậm Diệc đột nhiên bật cười rồi chậm rãi đi đến bên giường của Ân Tử Dương, ngồi xuống, nói: “Tử Dương, đệ biết không? Đệ thật sự rất giống một người.”
“Hả? Là ai? Ta có biết người đó không?”
“Giống đệ đệ của ta.” Nhậm Diệc dịu dàng cười, đôi mắt khẽ nheo lại, dường như đang lâm vào trong hồi ức: “Ta có một đệ đệ cũng tầm tuổi với đệ, chỉ là, đã lâu rồi chúng ta chưa gặp nhau, đã bao nhiêu ngày đêm, rất lâu, rất lâu. . . .”
“Hắn đi đâu rồi? Sao đã lâu như vậy mà không gặp nhau?”
“Đệ ấy à.” Nhậm Diệc mỉm cười, ngưng mắt nhìn hắn, trong lòng thầm nói, đệ ấy đang ngồi trước mặt ta, đang ở bên cạnh ta. . . .
“Đệ ấy ở nhà.” Lời vừa thốt ra khỏi miệng, Nhậm Diệc đã bình tĩnh như trước.
“Ở nhà?” Ân Tử Dương nhíu mày: “Vậy tại sao Nhậm đại ca không về nhà? Huynh không về nhà thì làm sao gặp được đệ đệ của mình?”
“Không phải là ta không muốn về mà là không thể trở về. . . .” Khóe môi Nhậm Diệc nở một nụ cười lạnh: “Trong cái nhà đó có một kẻ thù mà ta không đội trời chung, ta đã từng đáp ứng mẫu thân, vĩnh viễn sẽ không trở về nơi đó, mà chuyến đi này, bẵng một cái đã qua mười năm. . . .”
Ngực Ân Tử Dương đột nhiên nhói lên, một cảm giác nặng nề đau đớn dần dần xuất hiện, bủa vây quanh hắn: “Vậy đệ đệ của Nhậm đại ca đang ở đó sao? Nếu trong cái nhà đó có kẻ thù của các người, vậy bọn họ có thể làm tổn thương đến đệ đệ của huynh hay không?”
Ánh mắt Nhậm Diệc dần dần trở nên nhu hòa: “Lúc trước ta cũng vẫn luôn vướng bận điều này, ta còn tưởng rằng đệ ấy đã gặp bất hạnh, cho đến mãi sau này, ta gặp lại đệ ấy. . . . Đệ ấy nói với ta rằng, đệ ấy sống rất tốt.”
Ân Tử Dương đột nhiên kích động: “Vậy hai người đã gặp lại nhau rồi sao?”
Đúng vậy, ta đã gặp rồi, cho dù đệ không nhận ra ta, nhưng ta vẫn nhận ra đệ, sâu tận đáy lòng, đệ vĩnh viễn là đệ đệ mà ta yêu thương nhất.
Tử Dương.
Ân Tử Dương nhẹ nhàng thở ra, trong lòng cảm thấy vui vẻ thay Nhậm Diệc: “Thật tốt quá, gặp lại là tốt rồi, ta thật muốn gặp người đệ đệ ấy của Nhậm đại ca, hắn nhất định cũng xuất sắc và lợi hại như Nhậm đại ca vậy.”
Nhậm Diệc vỗ vỗ bả vai của hắn: “Có cơ hội sẽ biết.”
“Quyết định như vậy đi, chờ thương thế của ta tốt lên, Nhậm đại ca đừng quên giới thiệu cho chúng ta gặp nhau đấy.”
“Haha, được rồi!”
Hai người nhìn nhau, chợt nở nụ cười, giờ khắc này, mặc dù vẫn chưa nhận thức rõ quan hệ nhưng trong lòng bọn họ vẫn luôn ở gần nhau.
Bên ngoài cửa, Ân Dã Thần lẳng lặng ngồi trên hành lang, hai chân gập lên, híp mắt dựa vào lương trụ*, không hề nhúc nhích, giống như đang ngủ bình thường. Thế nhưng bàn tay đang nắm chặt kia đã tiết lộ tâm tình của hắn.
(*lương trụ: cái cột trụ tròn tròn hay gọi là cột xà nhà, coi phim cổ trang tùng của, trong mấy hành lang gấp khúc, cứ đi 1 đoạn là có 1 cột ấy )
Nhậm Diệc, các ngươi thật sự quen biết nhau sao.
Hắn đột nhiên đứng dậy, trong khoảnh khắc, thân hình đã biến mất giữa đêm tối.
Màn đêm tĩnh lặng thâm trầm, một bóng dáng quỷ dị hư ảo vọt vào trong khu rừng ở vùng ngoại thành phía tây, không lâu sau, một bóng đen khác chợt xuất hiện, cung kính quỳ gối trước mặt hắn.
“Chủ tử có gì sai bảo?”
Ân Dã Thần nhàn nhạt mở miệng: “Trong thiên hạ, có ai có thể chữa được bệnh mất trí nhớ không?”
“Bẩm chủ tử, ở Bích Huyết sơn trang có một vị thần y, nghe nói người này có thể cải tử hồi sinh, làm cho người chết sống lại, chắc bệnh mất trí nhớ cũng chỉ là chuyện nhỏ.”
“Ngươi đi mời hắn về đây, bất kể cái giá lớn thế nào, trong vòng ba ngày, ta muốn gặp được hắn.”
“Tuân mệnh! Thuộc hạ lập tức đi ngay!” Nói xong, hắn biến mất cũng nhanh như lúc xuất hiện.
Nhìn theo phương hướng thuộc hạ rời đi, Ân Dã Thần khẽ ngẩng đầu, để lộ ra đường cong lạnh lùng của chiếc cằm, đột nhiên hắn rất muốn biết, khoảng thời gian trước lúc 5 tuổi hắn bị mất trí nhớ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Trí nhớ sao? Chỉ cần tìm lại là được rồi.
***
Dưới sự chăm sóc tận tình của mọi người, thương thế của Ân Tử Dương đã dần dần chuyển biến tốt hơn, mấy ngày này, ngoài việc điều tra xem ai là người đứng sau lưng tên thích khách kia thì Ân Tịch Ly và Ân Dã Thần lại càng tăng số lượng ám vệ ở bên cạnh bọn họ.
Tiểu Phàm ngoan ngoãn hơn rất nhiều, mấy ngày Ân Tử Dương dưỡng thương trong phòng, bé cũng không hề rời khỏi vương phủ, cả ngày chỉ ở trong phòng chơi với Ân Tử Dương, bận rộn chú ý chăm sóc hắn.
Thái hậu và hoàng thượng cũng đã nhiều lần phái người xuất cung chuyển lời, để cho Tiểu Phàm tiến cung, nói là lão thái hậu rất nhớ Tiểu Phàm, nhưng Tiểu Phàm lại không chịu đi, cứ khăng khăng ở bên cạnh Ân Tử Dương, đợi cho vết thương của hắn lành hẳn đã.
Ân Tịch Ly cũng cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, cũng may là Thiên Thịnh Đế và lão thái hậu rất thích Tiểu Phàm, vậy nên hắn cũng không sợ bé bị bắt tội, thế nhưng bọn họ cũng không từ bỏ ý định, ngày nào cũng cho người đến chuyển lời bảo Tiểu Phàm tiến cung.
Ân Tịch Ly rất tôn kính lão thái hậu, hắn hiểu rõ lão thái hậu rất nhớ Tiểu Phàm, vậy nên mấy lần đều thúc giục Tiểu Phàm tiến cung, thế nhưng Tiểu Phàm nói không đi là không đi, tính của bé đã quyết, ngay cả Hạ Thiên cũng không làm gì được.
Cũng may, Ân Tịch Ly nhớ ra, mấy ngày nữa là sinh nhật của lão thái hậu, mà thương thế của Ân Tử Dương cũng đã khá hơn nhiều rồi, đến hôm ấy bọn họ đã có thể tiến cung mừng thọ lão thái hậu.