Thiên Thịnh Đế quay đầu lại, trông thấy Hạ Thiên đang khóc trong im lặng thì đôi mắt khẽ dao động, ánh mắt hiện ra một tia nhu hòa, không biết là thương cảm bởi vì bệnh tình của Hạ Thiên, hay thương cảm vì Tiểu Phàm còn nhỏ mà đã hiểu chuyện như thế.
Lão thái hậu khẽ thở dài: “Bé ngoan, mẹ của con nói không sai, thành tâm ắt sẽ hiển linh, con có hiếu như vậy, mẹ con chắc chắn sẽ hết bệnh thôi!”
“Thật không?” Tiểu Phàm không chắc chắn lắm, lúc đầu sư phụ cũng đã tìm hết những vị thần y nổi tiếng khắp thiên hạ, nhưng ai nấy đều bảo là vô phương cứu chữa, chẳng lẽ thật sự là có thể chữa khỏi sao?
“Dĩ nhiên, tất cả đại phu giỏi nhất thiên hạ đều ở trong hoàng cung, để phụ vương của con đưa đại phu tới chữa bệnh cho mẹ của con, chắc chắn là sẽ khỏi thôi.”
Tiểu Phàm vừa nghe thấy toàn bộ đại phu giỏi nhất thiên hạ đều ở trong cung thì trong lòng lại vô cùng cao hứng: “Thật tốt quá, như vậy thì mẫu thân cũng có thể được ăn những món ngon giống như Tiểu Phàm rồi, con muốn mẫu thân cũng có thể được ăn đậu hũ thúi!”
Tiểu Phàm không biết rằng, vị thần y mà lúc đầu Nhậm Diệc mời tới là vị Quái y nổi danh lừng lẫy trên giang hồ, y thuật của những vị thái y trong hoàng cung làm sao có thể so với vị Quái y này? Thế nhưng ngay cả ông ấy cũng không trị hết thì những vị thái y kia làm sao có thể trị hết bệnh cho Hạ Thiên được.
Trong lòng Ân Tịch Ly khẽ siết lại, món ăn ngon nhất trên đời. . .chính là đậu hũ thúi ư? Cái thứ bốc mùi khó ngửi ở ngoài đường, chỉ cần một đồng cũng có thể mua được, chính là thứ mà mẹ con nàng thích ăn nhất sao?
Hắn có cảm giác tim mình như bị ai đó lấy dao cứa vào, hai tay nắm chặt lại, móng tay cắm sâu vào trong da thịt, sâu đến rỉ máu, tim hắn đang run rẩy, nếu như. . . . nếu như lúc đầu hắn không làm vậy với nàng. . . . thì sao có thể. . . .
Thiên Thịnh Đế lại thở dài một hơi thật sâu, nói: “Tịch Ly, lát nữa xuất cung thì hãy dẫn theo thái y đi!”
“Đa tạ hoàng thượng!” Ân Tịch Ly đáp lời, trong giọng nói có chút nghẹn ngào.
Quá trình nhận tổ quy tông mang đủ tất cả những cảm xúc đau khổ, áy náy, kìm nén cuối cùng cũng đã kết thúc.
Tiểu Phàm không biết một câu nói của mình đã khiến mọi người xúc động đến mức nào, trong lòng bé tràn đầy vui sướng, bà nội đã nói tất cả những đại phu giỏi nhất thiên hạ đều ở nơi này, xem ra mình theo phụ vương trở về quả không sai, nhiều đại phu giỏi như vậy thì nhất định sẽ chữa khỏi bệnh cho mẫu thân, đến lúc đó mẫu thân sẽ không phải ăn mà không biết mùi vị gì nữa.
Tiểu Phàm được viết tên vào gia phả của hoàng tộc họ Ân, chính thức đổi tên thành Ân Phàm.
Chẳng qua là bé đã quen với cái tên Hạ Phàm của mình rồi, đột nhiên đổi thành Ân Phàm lại cảm thấy không được tự nhiên, còn cho là cái tên Ân Phàm này thật khó nghe, mà bé còn là một đại Độc Thánh tương lai nữa chứ, vậy nên Tiểu Phàm đã buồn bực mất mấy ngày trời.
Nhưng tổ tiên cũng đã lạy, tên cũng là do hoàng thượng đại nhân đổi cho mình, được chính miệng lão thái hậu chấp thuận, bé không muốn đổi cũng phải đổi thôi.
Có thể được đích thân hoàng thượng đổi tên, đây là một vinh dự chí cao vô thượng, chỉ có hoàng tử mới có được, mà bé chỉ là một tiểu thế tử, vậy mà so với bất kỳ vị hoàng tử nào cũng uy phong hơn nhiều.
Bởi vì từ sau ngày đó, không chỉ có Thiên Thịnh Đế bảo vệ bé mà ngay cả lão thái hậu cũng hết mực yêu thương bé, Ân Tịch Ly thì càng không phải nói, hắn chỉ hận không thể hái cả bầu trời sao đem xuống cho con trai mình, đáng tiếc là cái ý nghĩ này không có cách nào thực hiện được, mà Tiểu Phàm cũng chẳng cần sao để làm gì.
Ân Tịch Ly đưa tất cả thái y giỏi y thuật ở trong cung về để chữa bệnh cho Hạ Thiên, thế nhưng Hạ Thiên lại có chút do dự, nàng mất đi vị giác cũng đã nhiều năm như vậy, mặc dù mỗi lần ăn cơm đều cảm thấy những thứ không có mùi vị kia quả thực rất ghê tởm, vì thế nên nàng muốn ăn thứ gì đó có khẩu vị nặng như đậu hũ thúi để kích thích đầu lưỡi của mình.
Nhưng lão thái hậu đã nói, đại phu giỏi nhất thiên hạ đều ở trong hoàng cung, nếu những vị thái y này cũng không thể chữa hết bệnh của nàng thì Tiểu Phàm sẽ đau lòng đến mức nào?
Nàng cũng đã quen với việc mình mất đi vị giác, nhưng Tiểu Phàm lại coi bệnh của nàng nghiêm trọng như vậy, nếu để cho bé biết đại phu giỏi nhất thiên hạ cũng không thể nào chữa hết bệnh cho nàng, vậy thì . . . . .
Hạ Thiên lắc đầu, không được, vẫn là không nên khám, ít ra như vậy thì trong lòng bé vẫn còn hy vọng, vẫn tin rằng bởi vì nàng chưa gặp được đại phu tốt nhất, trong lòng vẫn luôn còn hy vọng. . . .mới là tốt nhất.
“Đại phu tới rồi, nàng cứ lắc đầu làm gì vậy?” Ân Tịch Ly vừa đến đã trông thấy Hạ Thiên đang chống cằm, không biết suy nghĩ cái gì mà đầu cứ lắc qua lắc lại.
Ân Tịch Ly nhìn nàng, mím môi nói: “Tất cả thái y đều đang ở đại sảnh, Tiểu Phàm cũng đang ở đó chờ nàng, nàng còn không mau nhanh lên?”
“Cái này. . . .” Hạ Thiên gãi gãi đầu, nhìn Ân Tịch Ly rồi dè dặt tiến lên trước mấy bước, hậm hực nói: “Đại thúc, ta có thể thương lượng với ngươi một chuyện không?”
Ân Tịch Ly nghĩ nàng muốn nói đến chuyện thành thân, sắc mặt lập tức trở nên rất thối, tức giận nói: “Không có thương lượng gì hết!” Hắn đã quyết là sẽ cưới nàng, mặc kệ nàng có muốn gả hay không!
“Mẹ nó! Ngươi hung dữ cái gì!” Lửa giận của Hạ Thiên cũng bốc lên, nhiều năm không gặp, đại thúc này tính tình vẫn như trước, nóng lạnh thất thường, chưa nói được mấy câu mà đã gắt gỏng hết cả lên!
Ân Tịch Ly nheo mắt đầy nguy hiểm, khoanh tay trước ngực: “Hạ Thiên, bổn vương có chút kinh ngạc đấy, nhiều năm không gặp, nàng cái gì cũng đã thay đổi, sao chỉ có mỗi cái tính xấu này là không thay đổi được vậy?” Hắn hạ mắt nhìn nàng, thấp giọng lạnh lùng nói: “Sao? Bây giờ lại còn dám to tiếng với bổn vương?”
Hạ Thiên rụt cổ, rất không có chí khí mà run lên, lúc này nàng mới nhớ ra, Vương gia đại thúc rất xấu rất xấu, xấu đến nỗi có thể dùng hơn 100 phương pháp để chỉnh chết nàng, thế lực của hắn cũng rất lớn, lớn đến nỗi để cho hắn có đủ bản lĩnh để làm chuyện xấu mà không ai dám can thiệp!
Hạ Thiên là một cô gái vô cùng thông mình của thế kỷ 21, thứ nàng hiểu nhất chính là —— co được giãn được.
Vì vậy, nàng vội vàng thay đổi sắc mặt, cười nịnh hót: “Haha. . . ấy, đại thúc, người ta đây không phải là đang đùa giỡn với ngươi sao, bằng hữu ấy mà. . . . vốn dĩ là luôn làm phiền nhau, đùa giỡn với nhau, không phải sao?”
Ngoài miệng thì nịnh hót, nhưng trong lòng nàng đã âm thầm thăm hỏi mười tám đời tổ tông của Ân Tịch Ly, rồi lại tưởng tượng đem hắn chặt thành mười tám khúc, sau đó ném vào hang rắn!
“Hừ, đừng nói nhảm nữa, mau đi theo bổn vương!” Ân Tịch Ly lạnh lùng nói, rồi lại làm động tác mà lúc trước vẫn hay làm —— túm Hạ Thiên, giống như đang túm một con gà vậy!
Mặc dù hắn đã đáp ứng với Tiểu Phàm là không được đánh Hạ Thiên, không được bắt nạt Hạ Thiên, không được. . . . v.v….
Nhưng hắn cũng vô cùng yên tâm, dù sao bây giờ Tiểu Phàm cũng không có ở đây, không bị ai theo dõi, hắn muốn đánh nàng cũng được, bắt nạt nàng cũng được, thậm chí . . . xxoo cũng được . . . .
Lần này Hạ Thiên đã có kinh nghiệm, phản ứng cực nhanh, vội vã lui về phía sau, nhảy vọt lên giường, lấy chăn cuộn chặt quanh người: “Ai da, ta đau bụng quá, bụng ta đau quá. . . Không được rồi đại thúc, ta không đi được rồi, ngươi ra nói với mấy vị đại phu kia là hôm khác hãy đến đi, dù sao bệnh của ta cũng đã nhiều năm như vậy, kéo dài thêm một vài ngày, ai da. . . đau chết mất. . .”
Ân Tịch Ly nhướng mày: “Mới vừa rồi còn khỏe như rồng như hổ, sao bây giờ đột nhiên lại đau bụng?” Hắn bắt được vẻ mặt cười giả tạo của nàng: “Nàng giả bộ chẳng giống chút nào!”
“Ai nói ta không thể đột nhiên đau bụng? Ngươi chưa từng nghe câu ‘bệnh tới như núi sập’ sao? Tóm lại là ta sẽ không đi nữa!” Hạ Thiên tỏ rõ thái độ kiên quyết, cả người cuộn trong chăn, chỉ lộ ra cái đầu tròn nhỏ, cảnh giác nhìn chằm chằm Ân Tịch Ly.
Ân Tịch Ly vén chăn ra, nắm cổ tay nàng, bắt mạch cho nàng.
Ân Tịch Ly mặc kệ nàng, khóe miệng nở ra một nụ cười tà: “Nàng còn muốn giả bộ sao? Mạch của nàng hoàn toàn bình thường, bây giờ còn đang vô cùng hùng hổ la hét trước mặt bổn vương, đau bụng sao? Nàng đau bụng cũng lạ thật đấy!”
“Ta, ta. . . . Ai nói đau bụng thì nhất định là bị bệnh!” Bị lật tẩy, thế nhưng Hạ Thiên không hề hối lỗi, ngược lại càng rướn cổ lên quát hắn.
“Không bệnh vậy sao nàng lại đau bụng?” Ân Tịch Ly không để mình rơi vào thế hạ phong.
“Mẹ nó! Dì cả của ta đột nhiên tới không được sao?” Hạ Thiên tức giận, cầm gối ném về phía hắn.
Ân Tịch Ly bắt được, trong đôi con ngươi đen như mực thoáng hiện lên một tia khó hiểu: “Dì cả?”
Dì cả tới thì sẽ đau bụng sao? Đây là cái đạo lý gì vậy? Sắc mặt của vương gia đại thúc tối sầm lại: “Nàng muốn viện cớ thì tìm lý do chính đáng một chút không được sao? Cái gì mà dì cả tới . . . nàng . . .”
Nghe vậy, Hạ Thiên sửng sốt, chớp mắt mấy cái nhìn bộ dạng ngớ ngẩn và khuôn mặt đen thui của Ân Tịch Ly, nàng đột nhiên cười ha hả: “Haha haha. . . Đại thúc, thì ra ngươi cũng có lúc lại đáng yêu như vậy. . . . Haha haha. . . .”
Ân Tịch Ly thấy nàng cười lại càng cảm thấy khó hiểu, sau khi nghe thấy hai chữ ‘đáng yêu’ thì khuôn mặt không khỏi thẹn quá mà đỏ lên, mở miệng nói có chút mất tự nhiên: “Nha đầu chết tiệt kia, nàng đang nói chuyện hoang đường gì vậy? Còn không mau nhanh lên, nàng định để Tiểu Phàm đứng chờ mình mãi như vậy sao?”
Nghe Ân Tịch Ly nói vậy, nụ cười trên khuôn mặt Hạ Thiên hơi khựng lại, sau đó từ từ biến mất, nàng ngồi trên giường, hai tay ôm đầu gối, cằm đặt xuống cánh tay: “Đại thúc, ta không muốn đi!
Giọng nói của nàng không còn hoạt bát giống như thường ngày, không còn vẻ lạc quan sáng sủa, lại càng không có dáng vẻ không sợ trời không sợ đất, ngược lại lại mơ hồ có chút thương tâm, cái loại cảm giác đau thương thoang thoảng, phiêu dạt ở trong không khí, nhẹ nhàng đến mức khó phát hiện, nhưng lại trầm lặng đến mức khó hiểu.
Đây là lần đầu tiên Ân Tịch Ly thấy dáng vẻ này của nàng, trong lòng không khỏi trầm xuống, cảm giác nặng trĩu như có một tảng đá nghìn cân đang đè nặng trong lòng hắn, khiến hắn không thể nào thở nổi.
“Tại sao không muốn đi?” Giọng nói của hắn không tự chủ được mà trở nên dịu đi, mở miệng hỏi cũng vô cùng cẩn thận.