Tiểu Phàm chợt giật mình, không hiểu sao người ‘cha già’ bỗng chốc trở nên thông minh như vậy, chỉ nhìn một cái cũng đoán được suy nghĩ của bé? Ngay lập tức, bé vội vàng giả bộ đau khổ, khuôn mặt chất chứa đầy sự bi thương, khóe mắt rưng rưng khẽ ửng hồng, thấp giọng nói: “Báo thù gì cơ? Chẳng qua, Tiểu Phàm chỉ lo lắng, lỡ chẳng may lại gặp phải bọn họ. . . . Dù sao bọn họ cũng ở trong kinh thành. . . . . Nếu gặp lại, mẫu thân nhất định là sẽ rất khổ sở, tính tình của mẫu thân, phụ vương hẳn cũng biết, chỉ cần nói sai mấy câu thì cũng đủ để chọc giận bọn họ rồi. . . . . Vậy nên mới khiến phụ vương lo lắng không thôi. . . .”
Trông thấy con trai bảo bối của mình tủi thân, trong lòng Ân Tịch Ly cảm thấy có chút áy náy, biết mình đã hiểu lầm bé, hắn vội vàng nói: “Xin lỗi con, là do phụ vương đã suy nghĩ nhiều rồi!”
Quả thật là hắn đã suy nghĩ nhiều rồi, cho dù Tiểu Phàm rất thông minh, nhưng dù sao cũng chỉ là một đứa bé sáu tuổi, sao có thể có những suy nghĩ như vậy?
Song, Ân Tịch Ly thật sự là đã quá xem thường Tiểu Phàm, đối với đệ tử duy nhất của đại Độc Thánh, Tiểu Phàm – một đại Độc Thánh tương lại, sao có thể đem so sánh với một đứa trẻ miệng còn hôi sữa được?
Sau này, khi mà kinh thành bị một người nào đó quậy đến long trời lở đất, khi đó, Ân Tịch Ly mới biết, con trai của hắn kinh khủng tới mức nào.
“Chuyện này, phụ vương đồng ý! Vậy còn yêu cầu thứ ba?” Ân Tịch Ly hỏi.
“Yêu cầu thứ ba tạm thời cứ để đó đi, bởi vì bây giờ Tiểu Phàm vẫn chưa nghĩ ra, đề phòng sau này phụ vương giở quẻ.”
Ân Tịch Ly buồn cười: “Được, được, để bao lâu cũng được.”
Hắn ôm chầm lấy cơ thể nhỏ bé của Tiểu Phàm, cất giọng lẩm bẩm: “Phụ vương cảm thấy thật hối hận, nếu như có thể tìm thấy hai mẹ con con sớm hơn, thì tốt biết bao. . . . .”
Tiểu Phàm chớp chớp mắt, nâng bàn tay nhỏ vỗ vỗ nhẹ vào lưng hắn, an ủi nói: “Không muộn không muộn, bây giờ vẫn chưa muộn.”
“Haha. . . . . Con, cái tên tiểu tử này!” Ân Tịch Ly cười sang sảng. “Đi ngủ thôi, sáng sớm mai phụ vương dẫn con về gặp mẫu thân, sau đó chúng ta sẽ cùng nhau trở về kinh thành!”
*
“Tiểu Thiên Thiên. . . . . Nàng thật sự muốn bỏ rơi ta sao?” Nhậm Diệc đại ca, cũng chính là vị sư phụ ‘não tàn’ của Tiểu Phàm, giờ phút này lại đang nước mắt ngắn nước mắt dài, đưa tay kéo kéo bàn tay của Hạ Thiên, trông có cảm giác vô cùng đau khổ: “Sao nàng có thể tàn nhẫn như vậy, sao nàng có thể bạc tình bạc nghĩa với ta như vậy. . . . .”
“Cái này. . . .cái này. . . . Ta không có. . . . .” Hạ Thiên vội vã lau mồ hôi: “Thật ra thì ta cũng đang rất thắc mắc.”
Nàng quay đầu lại, nước mắt lưng tròng nhìn Tiểu Phàm: “Tiểu Phàm, chẳng lẽ con thật sự muốn rời bỏ sư phụ, rời bỏ mẫu thân, đi theo cái tên đại thúc ghê tởm này trở về kinh thành sao?”
Tại sao? Tại sao đứa con trai nàng khổ cực nuôi nó lớn khôn, vừa nhìn thấy đại thúc lại giống như người mất hồn, muốn đi theo người ta rồi? Chẳng lẽ đi theo nàng, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, đêm không ngủ ngon sao? Huhu. . . . . Đó là con trai của nàng nha.
“Tiểu Phàm, vứt bỏ sư phụ thì cũng không sao, nhưng con không được bỏ rơi mẹ nha. . . . .” Hạ Thiên nặng nề khịt khịt mũi, để cho khuôn mặt đang khóc của mình trông ‘hoa lê đái vũ’ hơn một chút, hy vọng có thể khiến cho cái tên quỷ nhỏ kia động lòng trắc ẩn.
Tiểu Phàm trợn mắt, cố kìm chế cái ý nghĩ muốn nhào lên bịt miệng của hai cái người đang xúc động kia đi, bé cất giọng nói: “Sư phụ, mẫu thân, Tiểu Phàm nói, là chúng ta cùng đi, là CÙNG ĐI đó!”
Cùng đi nha, bọn họ nghe không hiểu sao? Sao lại không hiểu cơ chứ? Chẳng lẽ hai chữ này khó hiểu như vậy sao?
Ân Tịch Ly bĩu bĩu môi, trong lời nói có chút không tình nguyện: “Tiểu Phàm, con chỉ bảo là sẽ nói với mẫu thân, sao bây giờ lại xuất hiện thêm một con chim sẻ ở đây vậy?”
Hắn liếc mắt nhìn Nhậm Diệc, ánh mắt mang theo thái độ thù địch, hắn vừa nhìn cũng biết, cái tên nam nhân này là đang cố tình đánh vào chủ ý của nha đầu kia, đừng tưởng rằng hắn không biết! Hừ, cũng không chịu nhìn xem một chút, nha đầu kia là ai! Nàng là mẹ của con trai hắn nha! Dám tranh giành nữ nhân với hắn? Thật là to gan!
“Phụ vương, sư phụ không phải là người ngoài mà là sư phụ của Tiểu Phàm!” Tiểu Phàm trả lời. Nói giỡn sao? Lần này trở về kinh thành, nhất định là phải có sư phụ đi cùng, nếu không, lúc đối phó với kẻ thù, chẳng may gặp phải tình huống mà mình không giải quyết được thì biết tìm ai để cứu viện bây giờ? Tìm phụ vương sao? Nếu cái người khi dễ mẫu thân là hoàng thượng? Phụ vương chắc chắn là sẽ không giúp! Cho nên, sư phụ nhất định phải đi cùng bọn họ.
“Hừ, Tiểu Phàm, con thấy không, đã có người không hoan nghênh chúng ta, chúng ta còn đi làm gì? Đi thôi, trở về sơn cốc ngắm hoa thưởng nguyệt!” Khuôn mặt của Nhậm Diệc lộ vẻ khinh thường, cũng chẳng thèm liếc nhìn Ân Tịch Ly một cái, đã trực tiếp buông lời khinh bỉ.
“Tiểu Phàm. . . . .” Hạ Thiên mang theo đôi mắt đẫm lệ, cố làm ra dáng vẻ đáng thương, hy vọng có thể thay đổi tâm địa sắt đá của con trai mình.
Ai ngờ, cái mà Tiểu Phàm đáp trả nàng lại là một khuôn mặt càng đáng thương hơn nữa: “Mẹ. . . . .” Đôi mắt to đỏ hồng, nước mắt thì cứ phải nói muốn rơi là rơi [/size](Lời t/g: nhờ bán thuốc mà luyện ra được =)) )[size=150], đôi mắt đẫm lệ dần trở nên mờ mịt, thoạt nhìn trông vô cùng đáng thương, khiến cho người ta cảm thấy không đành lòng, bé cất giọng đầy ủy khuất: “Chẳng lẽ, mẹ hy vọng Tiểu Phàm không có cha sao. . . .”
Hạ Thiên ngẩn ra, một câu này của Tiểu Phàm đã đánh vào nơi sâu nhất trong lòng nàng, từ trước đến nay, nàng vẫn luôn cố gắng dùng tình yêu thương để bù đắp cho bé, chỉ sợ nhất một điều là nghe bé nói, bé muốn có cha, rốt cuộc, ngày này cũng đã đến rồi sao?
Đôi mắt nàng khẽ cụp xuống, rơi vào trầm lặng.
Phía trước, Ân Tịch Ly ôm thân thể nhỏ bé của Tiểu Phàm vào trong ngực mình, sau đó lại nhẹ nhàng xoa đầu tựa như là đang an ủi bé: “Ngoan, phụ vương đã ở đây rồi, bây giờ hay sau này cũng vậy!”
“Phụ vương. . . . .”
“Tiểu Phàm. . . . .”
Hai người chả coi ai ra gì, cùng hùa nhau diễn một vở kịch ‘phụ tử tình thâm’, một đứa con trai vô lương, gặp phải một người cha vô lương, hai người xúm lại, tạo thành một vở kịch, vừa diễn vừa xướng cha cha con con, khiến cho Nhậm Diệc tức đến nỗi đen mặt, chỉ hận không thể bước lên một bước để tách hai cha con nhà này ra! Nếu không phải Tiểu Phàm đã nói trước với hắn mục đích của lần trở về kinh này, thì hắn thật sự còn cho là hai người bọn họ đang. . . . .
Nhưng mặc dù là vậy, trong lòng hắn vẫn ý thức được một mối nguy hiểm cực mạnh, chẳng lẽ, Tiểu Phàm thật sự là con trai ruột của tên này? Nếu vậy, Hạ Thiên và hắn ta. . . .chẳng phải là. . . . .?
Hắn quay đầu lại nhìn Hạ Thiên, trông thấy nàng đang cụp mắt, lông mi dài che khuất đi tâm tình ẩn giấu bên trong, khiến cho hắn không thể nhìn ra là nàng đang nghĩ gì, nhưng dù vậy, hắn vẫn cảm thấy được lòng nàng đang nặng trĩu.
Khẽ thở dài một tiếng đầy bất đắc dĩ, hắn đi đến bên cạnh Hạ Thiên, lặng lẽ nói: “Tiểu Thiên Thiên, quên đi, chúng ta sẽ đi cùng Tiểu Phàm chứ?”
Hạ Thiên nâng mắt nhìn hắn một chút, rồi lại chuyển mắt đến trên người Ân Tịch Ly, lúc này, hai người đã diễn xong vở kịch ‘phụ tử tình thâm’, ba con mắt, hai lớn một nhỏ đang nhìn nàng chăm chú, như là đang chờ nàng đưa ra quyết định.
Sau lưng hai người đàn ông là một đám thiên quân vạn mã nhàn rỗi thảnh thơi, mà hai cái người đứng đầu hàng vạn người này lại là hai người đàn ông vô cùng xuất sắc. . . Hạ Thiên từ từ lấy lại bình tĩnh, sau đó khẽ gật đầu.
Đôi mắt của Tiểu Phàm sáng lên, khẽ quay đầu lại, đắc ý nhìn phụ vương, ánh mắt tựa như muốn nói: Haha, cha nhìn xem, con đã nói là có thể mà!
Giỏi lắm nhóc con, ta biết con rất lợi hại mà! – Ân Tịch Ly cong cong khóe môi, nụ cười chậm rãi nở rộ.