“Đại ca! Sao hôm nay lại rãnh rỗi tới đây?” Liễu Húc vừa mới bước ra phòng khách, đã thấy Thái tử tươi cười nhìn hắn, hắn cũng niềm nở thân thiện tiếp đón.
“Đệ đệ vì triều đình đã lập được công lớn, làm ca ca vốn là nên đến chúc mừng, ngươi xem, lão Tứ cùng lão Ngũ cũng đã tới đây, bọn họ còn mang đến cho ngươi một vò rượu Bích Hoa Xuân lâu năm, chúng ta cùng nhau uống không say không nghỉ được chứ?”
“Các ca ca đã quá khách khí, đệ thân là con dân của hoàng triều, vốn nên phải tận tâm tận lực vì quốc gia, trên thực tế cái danh hiệu “Bình Liêu Vương” này đệ không thể đảm đương nổi đâu. Nếu không phải vì phụ hoàng ưu ái phong cho thì cả đời đệ cũng không dám mơ tưởng.”
Thái tử vừa nghe qua, trong đầu đã có một luồng khí lạnh chạy thẳng lên đến não – Hắn có ý tứ gì đây? Là đang muốn khoe sự sủng ái của phụ hoàng sao? Hừ, làm như ra trận đánh giặc chỉ có mình công sức của hắn.
Lão Tứ Liễu Vân điềm tĩnh, ngượng ngạo trả lời, “Lão Cửu, ngươi đã lập được công lớn, các huynh đệ hôm nay tới đây là muốn chúc mừng cho ngươi, hi vọng có thể dựa hơi hào quang của ngươi một chút, nói không chừng tương lai nếu biên cương lại xảy ra chiến sự, phụ hoàng cũng nhất định sẽ đề cử ta làm Hộ quốc Đại tướng quân không chừng.” Thuận tiện trên tay hắn lắc lắc bình rượu Bích Hoa Xuân.
Liễu Húc bật cười hỏi, “Tại bữa tiệc khải hoàn suốt 3 ngày vừa rồi, các ca ca uống vẫn chưa đủ hay sao?”
“Sao có thể giống nhau được chứ! Trong bữa tiệc đó toàn là người ngoài, hôm nay chỉ có các huynh đệ chúng ta cùng uống, mùi vị cảm nhận nó cũng phải khác chứ.” Liễu Nguyệt vẫn trước sau như một cười hì hì nói.
Liễu Vân cũng lên tiếng phụ họa vào, “Đúng vậy lão Cửu, tại bữa tiệc đó nội việc những người ngoài thay nhau kính rượu, ta tiếp nhận thôi cũng đã choáng váng đầu óc, căn bản chưa có cơ hội đến gần được ngươi; ngoài ra vây xung quanh ngươi là một bức tường người dày đặc chen lấn chúc mừng, cho dù lão Ngũ và ta muốn tiếp cận được ngươi thì chỉ sợ có lòng nhưng không đủ sức, ngươi nói có phải hay không, đại ca?” Khuỷu tay hắn thúc thúc đến người Thái tử.
Thái tử không ngờ mình lại phải mở miệng, lại bị khuỷu tay lão Tứ húc một cái, cố gắng đè nén cơn giận mà trả lời, “À, đúng, đúng vậy… cho nên mong lão Cửu vui lòng đón tiếp huynh đệ chúng ta.”
Liễu Húc vẫn duy trì vẻ mặt tươi cười, ánh mắt dò xét một lượt rồi hỏi, “Nói đến uống rượu, tại sao lại không thấy lão Tam đến cùng?”
Liễu Vân có chút tiếc hận nói, “Ai nha, nhắc đến hắn mới nói nha! Hắn bị phụ hoàng triệu gọi tiến cung gấp, lý do là vì tuổi người đã lớn, cần phải có con cái phụng dưỡng dưới gối…” Nói đến đây trong ánh mắt hắn xuất hiện một chút không tự nhiên sau đó nhanh chóng trở lại bình thường, “Nhưng hắn vừa nghe nói chúng ta sẽ cùng nhau uống rượu, chỉ có thể la hét than thân trách phận mình không được tham gia. Nếu không phải vì lệnh cha khó từ, hắn đã sớm dẫn đầu cho bọn ta tới đây.”
Liễu Húc nghe xong liền hỏi, “Tình trạng hiên nay của phụ hoàng thế nào?”
Liễu Vân sửng sốt, không nghĩ tới hắn sẽ hỏi việc này, đành thành thật đáp, “Tình trạng trước mắt coi như không có đáng ngại, thái y mỗi ngày kê tới mấy lần thuốc, tác dụng vô cùng, mấy ngày nay các huynh đệ bọn ta đều lần lượt bị gọi tiến cung hầu hạ phụ hoàng, chẳng lẽ ngươi không có sao?”
“Không có. Trừ bỏ lần thiết yến vừa rồi, phụ hoàng chưa một lần triệu kiến riêng ta.” Hắn thẳng thắn nói.
“Kì thật căn cứ vào niên kỉ của phụ hoàng, lão nhân gia còn cầm cự được tới tình trạng này đã là quá tốt rồi.” Ngụ ý của Thái tử là phụ hoàng đã tuổi già, sức khỏe suy kém, dùng nhiều thuốc thang đến mấy thì thể lực cũng không thể phục hồi như khi còn trẻ.
“Phụ hoàng hiện tại vẫn còn dùng tân la diệp sao?” Liễu Húc hỏi lại.
Liễu Nguyệt lắc đầu, “Không có, đã sớm ngừng lại, bởi vì dược tính của thuốc quá mạnh, thân thể phụ hoàng không thể chịu đựng nổi; về mặt khác thì thái y cũng sợ dùng nhiều quá đâm nghiện… cho nên đã sớm đổi thuốc khác.”
“Cửu đệ thật là có lòng quan tâm đến phụ hoàng nha!” Thái tử có vẻ mỉa mai.
Liễu Húc mặt không đổi sắc liền trả lời, “Chẳng lẽ đại ca không lo lắng cho phụ hoàng sao?”
Trong thoáng chốc, bầu không khí như bị đóng băng lạnh lẽo.
Liễu Nguyệt nhìn sắc mặt hai người thật khó coi, liền niềm nở, cố gắng phá tan bầu không khí đó, hòa hoãn mọi chuyện, “Chúng ta đều là nhi tử của phụ hoàng, quan tâm đến người, hỏi thăm vài câu đó là điều đương nhiên, có gì cần phải tranh cãi. Lão Cửu, sẵn tiện nói cho ngươi biết, mặc dù phụ hoàng thân thể đau ốm, nhưng quyết đoán đại sự thì người vẫn rất tỉnh táo, sáng suốt – nên thưởng thì thưởng, đáng phạt thì phạt, không hề hàm hồ…”
“Điều này không phải tốt lắm sao? Tin rằng các huynh đệ vẫn hi vọng tình hình này vẫn tiếp tục được duy trì.” Hắn nói chuyện miệng vẫn cười hì hì, nhưng trong ánh mắt không hề có chút ý cười, thậm chí còn lóe lên những tia sáng âm u.
“Haha, lão Ngũ, đây chính là lời nói thành thật trong lòng của ngươi sao?” Liễu Húc cười cười, giọng châm chọc.
Liễu Nguyệt không trả lời, trừng mắt nhìn ngược lại hắn.
“Kì thật phụ hoàng đối với các huynh đệ chúng ta đều “đặc biệt” như nhau” Liễu Vân ôn tồn nói, không thể nhận ra trong âm điệu của hắn đang vui mừng hay tức giận.
Liễu Húc cười lạnh nói, “Xem ra vẫn là lão Ngũ sảng khoái, mỗi một từ đều nói trúng hết tâm bệnh của chúng ta.”
“Là tâm bệnh của ngươi sao? Đừng đem cả ta kéo vào chứ.” Thái tử lạnh nhạt.
Liễu Húc cũng không hề sinh khí, “Đại ca, lời này của ngươi thật không thẳng thắn nha, phụ hoàng đối xử với huynh đệ ta như thế nào, người làm đại ca như ngươi chắc chắn rõ ràng nhất.” Nói xong hướng thẳng về phía Thái tử, ánh mắt đầy oai nghiêm.
Thái tử không chút sợ sệt, thản nhiên nói, “Không phải mọi người đều sống tốt đến giờ sao?”
“Đúng vậy, đều sống tốt đến bây giờ, nhưng sau này thì sao? Phụ hoàng đã không còn cường tráng như trước đây, chúng ta….”
Liễu Húc không nói tiếp, ngược lại đem ánh mắt dời đi nơi khác.
Tất cả mọi người đều trầm mặc xuống, không khí bên trong trở nên yên tĩnh lạ lùng.
Tuy rằng tâm tư khác nhau, lập trường trong triều đình lại càng khác nhau lớn hơn, tranh giành cấu xé đã trải qua ít nhiều mấy hiệp, nhưng lúc này vẻ mặt bọn hắn lại hoàn toàn giống nhau – căm ghét!
Mà kẻ bọn hắn căm hận chính là đương kim thánh thượng – cũng tức là phụ hoàng của bọn họ.
“Vĩnh Hằng nguyên nhiên sao!” Không biết là ai đột nhiên thốt lên một câu như vậy.
Rốt cuộc Liễu Vân nhịn không được, xua tay nói, “Được rồi, được rồi, những chuyện phiền lòng như vậy phải suy nghĩ rất nhiều, ít nhất hiện nay cũng đừng để ý nữa. Đừng quên bình Bích Hoa Xuân kia vẫn đang chờ đợi chúng ta từ nãy giờ. Đại ca, lão Ngũ đừng để bộ mặt hầm hầm đó nữa, chúng ta tới đây là chúc mừng cho lão Cửu, không phải đến để kêu cha gọi mẹ.”
Bốn chữ cuối cùng vừa nói ra làm mọi người phá ra cười ha hả, không khí lập tức cũng hòa hoãn hơn.
“Ai kêu cha gọi mẹ chứ?” Liễu Nguyệt tức giận nói.
“Chỉ là nói vậy thôi mà.” Sắc mặt Liễu Vân thả lỏng, lộ ra vẻ tươi cười.
Thái tử quay sang Liễu Húc cười nói, “Lão Cửu, hôm nay không vì chuyện gì khác, chỉ một lý do vì chúc mừng ngươi mà đến, bọn ta đều là thật lòng, vì tình huynh đệ, ngươi không thể không thức thời a.”
Tình huynh đệ? Trong lòng Liễu Húc hổn ngang trăm mối suy tính, duy nhất trên mặt vẫn không thay đổi nụ cười, “Nếu đã như vậy, đệ đệ còn từ chối là không có tình nghĩa, trước hết là xin ghi nhận tấm lòng của mọi người.” Nói xong, hào sảng tiếp tục, “Như vậy thì chúng ta mau chóng tháo niêm bình rượu đi.”
“Hảo.”
Mọi người đều thân thiệt, ân oán tạm thời vứt bỏ, bắt đầu cùng nhau tán gẫu phong hoa tuyết nguyệt, âm thanh cạn ly không dứt bên tai.
Mọi người cùng nhau uống thật sảng khoái, nói chuyện to tiếng qua lại, đến khi trăng đã lên cao đỉnh đầu mới từ từ giải tán; sau đó tiếp tục khôi phục lại quan hệ tranh chấp ngày thường…