“Không phải!” Nàng đánh nhẹ vào ngực hắn. “Liễu Húc, bất cứ cái gì chàng cũng toàn bộ trao hết cho ta, ta chỉ sợ… không thể trao ra được nhiều giống chàng; có điều ta cam đoan, nếu chàng muốn gì, ta nhất định sẽ cho, chỉ là…cái gì từ từ đến sẽ đến, rồi một ngày ta sẽ giống như chàng, trao cho chàng tất cả, chỉ hy vọng chàng nên kiên nhẫn một chút nữa, ta cần một chút…thời gian, chàng sẽ không để ý điều này chứ?”
Không lẽ nếu hắn nói câu “Chúng ta phải sinh hài tử”, nàng liền phải nằm trên giường cùng hắn làm việc đó chứ? Nàng còn cởi mở được đến như vậy đâu.
Hắn ha ha cười, “Đồ ngốc, bổn vương thật trông giống một tên nam nhân lúc nào cũng nôn nóng gấp rút, nhăn nhó như khỉ sao? Mặc kệ có chuyện gì, dù sao cũng phải do chính nàng cam tâm tình nguyện mới được, nếu không sẽ không còn ý nghĩa. Nhưng mà nàng hãy cam đoan, trong lòng nàng, bổn vương là duy nhất, không cho phép nghĩ đến người đàn ông khác.”
Nói xong lời cuối cùng, bản tính bá đạo lại lộ ra.
Nàng đảo cặp mắt trắng dã, tức giận nói: “Cửu gia của ta, ta chẳng phải không ra khỏi nhà, mỗi lần mở mắt nhìn, trừ chàng ra, còn lại đều là hạ nhân, không hề có nam nhân khác, hơn nữa….”
Nàng dừng lại một chút, hé ra nụ cười ngọt ngào, “Ta đã bị chàng làm say mê đến thần hồn điên đảo, làm thế nào còn có tâm tình đi chú ý nam nhân khác?” Trời ạ! Hóa ra nàng cũng biết nói lời tình tứ nhẹ nhàng.
Tâm tình Liễu Húc vì những lời nói của nàng mà cực kì vui vẻ, đem nàng đến nằm trên giường, “Nhuận Ngọc, nàng đừng quên những lời nói vừa rồi.”
“Vâng, thần thiếp tuân mệnh.” Nàng khẽ cười.
Hắn nhìn nàng, đáy mắt mang đầy sủng ái. “Kỳ thật bổn vương đem đến cho nàng một món quà rất hay.”
“Quà gì vậy?”
Hắn từ trong lòng lấy ra một gói thuốc trắng. “Bổn vương đã tìm được thuốc giải cho phượng hoàng sát.”
Kỳ thật trước khi hồi phủ, hắn đã cho ngự y trong cung xem xét qua thuốc bột, nguyên bản không có ai có thể nhìn thấu rốt cuộc nó chứa đựng thành phần gì, cho đến khi vị ngự y cao tuổi xem qua xong, ánh mắt ngạc nhiên khó tin bẩm báo với hắn: “Cửu gia, thuốc này e rằng không phải xuất phát từ nước ta, lão nô cũng không nhìn ra cái gì, thế nhưng có thể khẳng định nó không phải là độc dược.
Lúc sau hắn cũng tự mình thử —- dính một chút nếm thử, chỉ cảm thấy hơi hơi đắng một chút, còn thân thể hắn vẫn chưa sinh ra tình trạng gì không ổn. (Vivi: ôi, yêu anh quá, liều mình thử cho chị trước XD~)
Hiện tại đã đến nước này, nếu có thể chữa được ngựa chết thành ngựa sống thì hắn quyết liều mạng cho Nhuận Ngọc thử xem.
“Đây là giải dược?”
“Đúng vậy.”
“Là ai đưa cho chàng?” Nàng hoài nghi hỏi.
“Nàng không cần biết, chỉ cần uống vào là được.” Hắn không nghĩ nói cho nàng biết nhiều chi tiết.
“Liễu Húc, chàng nói có người nói cho chàng, ta thực sự không phải là người của thế giới này đúng không? Là hắn đưa cho chàng sao?”
Trí não của nàng hoạt động cực nhanh.
Liễu Húc không trả lời ngay, chờ trong chốc lát mới chần chừ gật đầu.
Nàng âm thầm đoán rằng —— người nọ nói không chừng thật sự là đồng hương của nàng, nếu thuốc này thật sự là theo cố hương lấy tới, có lẽ thật có thể giải độc tính trên người nàng, bởi vì y thuật ở cố hương đúng là so với nơi này tốt hơn rất nhiều.
“Nhuận Ngọc, đừng lo lắng, bổn vương hỏi qua ngự y, bọn hắn đều nói thành phần dược cũng không có vấn đề.” Hơn nữa bản thân hắn cũng tự mình thử qua, xác định chắc chắn không sai.
“Được rồi, người nọ có nói phải dùng như thế nào không?”
“Uống cùng với nước là được.”
“Được, đưa nước đến đây đi!”
Liễu Húc rót chén nước, đem thuốc bột rắc vào rồi lắc lắc qua lại, trộn lẫn hòa vào nhau, màu nước nhanh chóng trở thành trắng đục, hắn đem nước thuốc đưa tới trước mắt nàng, “Nhuận Ngọc, phải chuẩn bị tâm lý, sau khi thuốc vào sẽ bắt đầu cảm thấy rất khó chịu.”
“Yên tâm, ta đã quen rồi.” nàng nhận nước thuốc, một hơi đã uống xong.
Mùi vị đắng quen thuộc lan tràn trên đầu lưỡi—quả thật là dược mang từ cố hương đến! Nhưng mà trước đây đa số là nàng uống thuốc viên, ít khi dùng thuốc bột, bởi nàng cực kì ghét vị khó uống như thế.
“Cảm giác như thế nào?” Liễu Húc lo lắng chú ý đến biến hóa của nàng.
“Ân, thật khó uống…trước mắt cảm giác…vẫn còn không sao.” Nàng vốn chuẩn bị mong chờ một cảm giác cực kì khó chịu, nhưng hiện tại….
Vừa mới nghĩ qua như thế xong, lòng bàn chân liền dâng lên một dòng khí lạnh lan tran, nó giống như từ sâu bên trong len lẩn ra đôi chân của nàng, đầu gối, đùi, tiếp theo là nửa người trên, không lâu sau, cơn lạnh đã lần vào toàn thân nàng khắp trên dưới.
“Ta lạnh quá, Liễu Húc.” Nàng hướng người dựa vào hắn.
Hắn đương nhiên cũng nhận thấy được sắc mặt của nàng thật khó coi, lập tức ôm chặt lấy nàng.
Cơn lạnh có xu thế nguy kịch hơn, tiếp theo đã không thể dùng từ lạnh để hình dung, nàng chỉ cảm thấy như bị….. đông đá!
Nàng dùng sức ôm lấy Liễu Húc, khớp hàm một mực run lên, toàn thân run run không ngừng, khó chịu đến mức nàng thậm chí muốn nhảy vào hỏa lò đang nướng tức khắc.
Liễu Húc vốn muốn vận công thay nàng đuổi hàn khí kia, nhưng lại sợ ảnh hưởng đến bệnh tình của nàng, đành phải thôi.
Ngay tại lúc nàng rét run tưởng chừng như muốn tự sát cho dễ chịu thì đột nhiên, cơn lạnh dường như nghe được tâm ý của nàng, dần dần dịu đi, không hề áp bức nàng nữa, thân thể vốn run rẩy không ngừng cũng chậm chậm dừng lại, cơn lạnh rất nhanh tan đi, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Nàng thở ra một hơi, buông Liễu Húc ra, rồi ngã xuống.
“Không sao.” Nàng cảm nhận được nhiệt độ cơ thể lấy lại được một ít.
“Sắc mặt của nàng còn hơi tái nhợt, cần ngủ tiếp mới có thể khôi phục tinh thần.”
“Uhm, Liễu Húc, chàng nhất định phải ở đây cùng ta.” Nàng dường như đang làm nũng lôi kéo hắn.
“Đương nhiên.” Hắn nhanh chóng nằm xuống trên giường ôm lấy nàng.
Nàng mỏi mệt đến cực điểm, rất nhanh liền ngủ thật say; Liễu Húc nhìn khuôn mặt đang ngủ của nàng, trong lòng cảm thấy nghi hoặc, thuốc này thật sự có hiệu quả sao?