Nàng mặc hắn ôm lấy, trong lòng đau xót, từng giọt lệ lặng lẽ rơi xuống, “Ta muốn về nhà, ta không nghĩ sẽ lưu lại đây, nơi này….ta không thích.” Nói xong, nàng òa khóc lên như một đứa trẻ.
“Đừng khóc nữa được không? Nàng vốn dĩ không thể trở về.” Hắn vỗ về an ủi nàng.
“Nói bậy. Tại sao ta lại không thể trở về? Ta nhất định sẽ phải đi.” Nàng khóc phản bác.
“Nàng định làm sao quay về hả?”
“Ta, ta sẽ ….tìm được phương pháp.” Thanh âm đầy kiên quyết.
“Nàng đừng uổng công nghĩ nữa. Bổn vương sẽ không thả nàng đi đâu.” Ngữ khí của hắn ẩn chứa sự tức giận.
“Ngươi sao có thể làm như vậy chứ hả? Bá đạo quá mức.”
“Nếu ta không bá đạo, không độc tài, thì làm sao ép được nàng phải nghe lời.” Hắn trâng tráo đáp.
“Ngươi…” Nàng cảm thấy chán nản, lau khô nước mắt, giãy giụa cơ thể, “Mau thả ta ra ngay.”
Hắn vẫn bất động.
“Ngươi nghiện ôm ấp người khác hả?” Nàng càng vặn vẹo dữ dội hơn, nàng hạ quyết tâm nếu hắn còn nhất định không buông thì sẽ động thủ ngay lập tức.
“Nàng biết không? Bổn vương đã từng có ý giết nàng sau khi kế hoạch lần này kết thúc.”
Nàng nghe thấy cả người đều trở nên cứng đờ.
“Nhưng chính là luyến tiếc… bổn vương thật sự không nỡ ra tay.” Nói xong, hắn cúi đầu xuống từ từ hôn nàng, nhấm nháp nhẹ nhàng lên cặp chân mày, đến mũi, rồi hai má, cả đôi môi đỏ xinh như cánh hoa, không một chỗ nào bỏ qua, cuối cùng chợt dừng lại ở chiếc cổ trắng hồng thon thon.
Nàng mở mắt trừng trừng, đến một cử động cũng không dám.
Hắn mải mê hôn nàng trong một chốc, mấy ngón tay bắt đầu sờ soạng, chạm vào chiếc cổ nhỏ bé đó, rồi bỗng dưng bóp chặt lại.
“Nhuận Ngọc, chỉ cần bổn vương dùng thêm lực, chỉ một chút thôi là hồn ngươi cũng đủ đến địa phủ lập tức rồi. Ai…. Chỉ là bổn vương thật sự không thể hạ thủ được, nếu buộc phải xuống tay chỉ e rằng bổn vương cũng muốn bỏ mạng đi theo nàng. Nhuận Ngọc, nàng có hiểu được thâm tình của bổn vương hay không?” Giọng của hắn đặc biệt mềm mỏng, ôn nhu, làm cho cả người nàng run sợ sởn tóc gáy, lông tơ toàn thân đều dựng đứng. (Vivi: nói nôm na là sợ nổi da gà ấy)
Thân thể nàng cứng đờ như một tảng đá, bên tai thỉnh thoảng truyền tới những lời nhỏ nhẹ thủ thỉ của hắn.
“Nhuận Ngọc, bổn vương muốn thứ gì thì nhất định phải lấy tới tay, tuyệt đối không cho phép người khác đoạt đi, cũng sẽ không làm cho nó mọc chân chạy trốn, nếu có người làm trái ý của ta, thì không biết ta sẽ làm ra những chuyện độc ác nào.”
Nàng trâng trâng nhìn hắn – những lời này chẳng khác nào đang uy hiếp nàng.
Nếu nàng không thuận theo ý hắn thì thế nào? Hắn sẽ giết nàng sao?
“Bổn vương hứa sẽ thương nàng, sủng nàng, yêu nàng, chiếu cố đến nàng suốt cuộc đời này, nàng có nguyện ý đáp ứng tình cảm của ta không?”
“Ta không còn đường khác để lựa chọn sao?” Nàng nhắm mắt thất vọng.
“Không có.”
“Nếu ta nói không thì ngươi sẽ giết ta ngay lập tức sao?”
Hắn cười nói, “Bổn vương đã từng nói qua, tuyệt đối sẽ không giết nàng, nhưng nếu là người không quan hệ thì có giết bao nhiêu cũng không hề thấy đau khổ.”
“Ngươi muốn giết ai?” Nàng cảnh giác hỏi.
“Thái Bình.”
“Tại sao lại muốn giết hắn?” Nàng thất thanh.
“Hắn làm cho nàng mất hứng không phải sao? Mọi chuyện trước cửa tửu lâu bổn vương đều đã chứng kiến, hắn không hề tuân lệnh nàng, đúng không? Thế thì bổn vương còn lưu dùng hắn làm gì? Hắn sau này cũng sẽ đem tới phiền toái cho ta, không có hắn cũng chẳng sao.” Ánh mắt toát ra một luồng sát khí.
“Không, không phải thế, chuyện này không liên can gì tới hắn đâu Cửu gia.” Nàng cuống quít biện hộ.
Hắn hoàn toàn để ngoài tai lời của nàng, lập tức buông nàng ra, tàn nhẫn nói, “Nhuận Ngọc, bổn vương cho nàng một cơ hội lựa chọn, nếu nàng quyết tâm bỏ ta đi, ta sẽ không gây khó dễ, nhưng Thái Bình sẽ bị giết ngay tại chỗ, nếu nàng thay đổi chủ ý, nguyện lòng ở lại, tính mạng của hắn tất nhiên sẽ được bảo toàn, nói đi, nàng lựa chọn thế nào?”
Nàng nghe thấy trợn mắt há hốc mồm, không thể tưởng tượng được hắn có thể lấy tính mạng người khác để uy hiếp nàng.
Xem thần sắc của hắn, nếu nàng chọn lựa điều đầu tiên, Thái Bình ắt hẳn… phải phơi thây giữa đường – theo như hiểu biết của nàng đối với hắn, người này thật sự lòng dạ độc ác, chắc chắn sẽ không nương tay.
Nàng phải làm sao bây giờ? Trầm mặc trong chốc lát, nàng chỉ đành di chuyển thân mình, chủ động dựa vào ngực của hắn, ngụ ý hoàn toàn đầu hàng.
Cho dù thế nào, nàng cũng không thể lấy tính mạng người khác ra đùa giỡn.
Hắn vừa lòng gật đầu, “Bổn vương coi như nàng đã đồng ý, về sau không cho phép được rời khỏi ta.” Dứt lời, một lần nữa hắn âu yếm ôm chặt nàng vào lòng.
Về phần nàng, trong lòng tự nảy sinh một số ý nghĩ – hừ, đấu trí, đấu lực, nàng tất nhiên không phải là đối thủ của hắn, nhưng lòng nàng tuyệt đối không dễ dàng quy thuận.