Phượng Tử Hề nhạy bén cảm giác có một ánh mắt phóng qua bên này.
Cô ngước mắt nhìn lại, ánh mắt kia đã sớm đã biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi……
Doãn Thu ghé sát vào cô, mi mắt cong cong: “Hề Hề, xảy ra chuyện gì thế?”
“Không có việc gì!” Phượng Tử Hề lắc đầu.
Nói là nói như thế, nhưng lại cảnh giác hơn.
Tin Dạ Lăng Mặc và Đường Hạo Vũ muốn luận võ cực nhanh đã loan ra khắp đội tân binh.
Không đến một hồi, sân thể dục rộn ràng nhốn nháo, kín người hết các chỗ……
Mắt Doãn Thu lập loè ánh sáng, trên mặt tràn đầy chờ mong cùng kích động, giọng nói dễ nghe hòa cùng tiếng ồn ào của mọi người: “Hề Hề, lần đầu tiên tớ thấy cao thủ luận võ đó!”
Phượng Tử Hề bĩu môi, đáy mắt hiện lên một tia sáng: Đó là cao thủ trong cao thủ!
Đường Hạo Vũ tuy rằng chỉ là đội trưởng đội tân binh, nhưng thân thủ của anh không thể khinh thường……
Mà Dạ Lăng Mặc càng không cần phải nói, đó là một sự tồn tại đã mạnh lại còn thần bí kìa……
Lúc này, âm thanh kịch liệt vang lên trong không trung, xông thẳng tận trời.
“Chỉ huy trưởng cố lên, chỉ huy trưởng cố lên……”
“Đội trưởng cố lên, đội trưởng cố lên……”
Âm thanh trào dâng xuyên qua màng tai, chấn động nhân tâm.
Bao nhiêu nhiệt huyết nháy mắt trỗi dậy.
Trong lòng trào ra cảm giác mãnh liệt xưa nay chưa từng có……