Long ca vốn đang vô cùng ung dung chứng kiến cảnh này, đáy mắt bắn ra tia sắc bén, gã ném khẩu súng trong tay lên không trung, sau đó ngay lập tức bắt gọn trong lòng bàn tay, hung hãn nhắm vào cơ thể Dạ Lăng Mặc.
Phượng Tử Hề trong lòng chấn động, ngón tay xoa xoa chiếc ngân châm cuối cùng.
Giây tiếp theo, cây ngân châm bay ra như một thiên thạch chói lọi...
Đồng tử Long ca co lại, cây ngân châm bay trong không khí giống như viên đạn bắn ra từ khẩu súng, mười centimet, tám centimet... một centimet.
Lúc này, "viên đạn" đã nằm gọn trong tay Long ca, gã đàn ông nhẹ nhàng giơ vật trong tay lên không trung, thả xuống đất.
Đôi mắt lạnh lùng của Phượng Tử Hề lóe lên sự trầm trọng chưa từng thấy, một đối thủ đáng gờm!
Khuôn mặt của Long ca hiện lên nụ cười kiêu ngạo: "Còn chiêu gì thì tung hết ra đi!"
Phượng Tử Hề khẽ nhướn mày, khuôn mặt xinh đẹp của cô lộ ra một nụ cười khinh bỉ. Giọng nói lạnh lùng vang lên như một lưỡi kiếm sắc nhọn đâm thẳng vào trái tim Long ca: "Cũng chỉ bắt được một cây ngân châm, có gì đáng tự hào đâu chứ, mấy cái động tác này căn bản không đủ tầm!"
Hm, giết chết một người không bằng chọc cho người đó tức điên!
Nghe xong lời này, Long ca cảm giác bản thân trong mắt người khác chỉ là một kẻ kém cỏi, trong lòng bùng lên lửa giận như muốn thiêu rụi tất cả thế giới.
"Đánh, đánh hết sức cho tao!!!!!"
Cuộc chiến trong căn phòng trở nên ngày một ác liệt...
Từ Thanh Trạch chứng kiến một màn này, chỉ muốn phun ra một ngụm máu tươi!