Hà Thiệu Thần ngớ ra: "Nước lửa?"
Phải mất vài giây, anh mới sực nhớ ra bọn nó đang nói đến thứ gì. Lập tức, mặt anh đỏ bừng!
Chuyện này xảy ra khi anh vừa tiếp quản vườn táo sau khi ông nội mất. Lúc đó vườn không ai chăm sóc, cỏ dại mọc um tùm. Vì anh học đúng chuyên ngành trồng trọt, nên quyết định tự mình quản lý vườn.
Có lần, vì ở vườn quá lâu, lại uống nhiều nước, anh không kịp chạy về nhà, bèn tiện tay "giải quyết" ngay cạnh gốc của Táo Một. Và đúng lúc đó, anh nghe thấy giọng nói của nó vang lên: "Phân bón của anh ngon quá!"
Khoảnh khắc ấy... rốt cuộc là đáng sợ nhiều hơn hay xấu hổ nhiều hơn, anh cũng không nhớ nổi. Nhưng đến tận bây giờ, mỗi khi nghĩ lại, anh vẫn cảm thấy như thể mình bị hàng trăm người vây quanh khi đi vệ sinh vậy!
Sau này, anh từng hỏi Táo Một tại sao nó lại bắt đầu biết nói vào lúc đó.
Nó trả lời: "Vì phân bón của anh quá màu mỡ, làm em khai trí luôn rồi."
…
Câu trả lời này, anh tin mới lạ đấy!
Vì mấy cây khác đâu có được "bón phân" như vậy mà vẫn khai trí cả đấy thôi?
Nhưng hình như Táo Một vẫn luôn nhớ nhung "hương vị" đó. Mỗi khi xin thưởng, nó lại đòi cái này.
Hà Thiệu Thần lập tức bác bỏ: "Đừng nghĩ đến chuyện đó nữa! Chọn thứ khác đi!"
Giọng Táo Một càng trầm hơn, nghe ra có chút thất vọng: "Vậy thì... nước tắm của anh cũng được."
"Cũng không có! Giờ anh tắm vòi sen, nước xả thẳng xuống cống rồi."
"Anh có thể đứng trong chậu mà! Như vậy là giữ lại được nước tắm rồi."
Đây là giọng của Táo Mười, âm sắc còn rất non nớt. Nó là cây nhỏ tuổi nhất trong vườn, nhưng lại thông minh và ngoan ngoãn nhất.
Hà Thiệu Thần thích ăn táo vị gì, nó đều có thể cho ra đúng vị đó. Chua, ngọt, giòn, bùi, không thiếu thứ gì!
"Được được được."
Không thắng nổi đám cây này, Hà Thiệu Thần đành bất đắc dĩ đồng ý.
Anh thật sự không hiểu vì sao đám cây trong vườn lại hứng thú với những thứ anh từng chạm vào đến vậy. Ngay cả phân bón mua về, chúng cũng muốn anh phải tự tay khuấy qua một chút.
Anh có chịu khuấy không? Đương nhiên là không! Bảo anh trực tiếp chạm tay vào phân bón, trừ khi anh không cần đôi tay thon dài này nữa!
Nhưng bây giờ có loại phân bón hòa tan trong nước, trộn theo một tỷ lệ nhất định, nghe nói hiệu quả cũng khá tốt. Lúc đó anh có thể dùng nước rửa tay của mình để hòa tan nó. Vậy thì cũng coi như là nước tắm của anh rồi, đúng không?
"Được rồi, mấy ngày này các em phải dưỡng sức cho tốt! Nhất định phải để mấy đứa con của mình có trạng thái tinh thần tốt nhất, để khi cha nuôi của chúng đến sẽ không bị chê bai. Còn Táo Tám, đừng buồn. Quả của em cũng sẽ phát huy giá trị của mình trong bụng anh mà."
Mặc dù hơi chua, nhưng thêm chút mật ong vào thì siêu nhuận tràng!
"Vậy… khi anh ‘sinh’ con em ra theo một hình thức khác, có thể dùng nó làm phân bón cho em không?"
Giọng Táo Tám mang theo chút e thẹn. Trong khoảnh khắc ấy, những trái táo xanh trên cây nó cũng đỏ lên không ít.
Hà Thiệu Thần lập tức cứng đờ. Nó tưởng anh không hiểu ý nó chắc?!
Vậy là hôm nay kiểu gì cũng không tránh được chuyện này đúng không?
Anh nghiêm mặt, nói dứt khoát: "Đừng có mơ! Chuyện này khỏi bàn thêm!"
"Hu hu hu, không cho thì thôi, đừng nghiêm túc vậy mà, người ta sợ đó..."
Táo Tám lại bắt đầu hu hu hu, khóc lóc ăn vạ.
Dỗ dành xong đám cây lắm chuyện này, Hà Thiệu Thần tiếp tục đi tuần tra phần còn lại của vườn.
Hiện tại, trong vườn có khoảng hơn hai mươi cây có ý thức, bao gồm 10 cây táo, 3 cây lê, 2 cây quýt, 1 cây lựu, 1 cây bưởi, 1 cây táo tàu, cây kiwi và giàn nho trong sân nhà
Hầu hết đều là cây ăn quả mùa thu.
Hà Thiệu Thần cũng không biết vì sao chúng lại khai trí. Có thể do tần suất tưới nước, bón phân, làm cỏ của anh khác nhau ở từng khu vực.
Vì Táo Một là cây đầu tiên mở miệng nói chuyện, nên anh thường quan tâm đến nó nhiều hơn. Nhân tiện anh cũng chăm sóc kỹ lưỡng hơn những cây mọc xung quanh Táo Một.
Còn những cây ở khu vực khác thì chỉ khi nào có thời gian anh mới đến làm cỏ, bón phân. Bình thường chúng đều phát triển tự do.
Kết quả là, nhìn vào hiện tại thì các cây trong khu vực vườn táo đã "tốt nghiệp đại học" hết rồi, chỉ có điều có cây tìm được "việc làm", có cây thì không… điển hình như Táo Tám.
Những cây đã có chủ thì coi như "bao đậu tốt nghiệp", còn số cây chưa có ai mua thì được "hiệu trưởng" Hà Thiệu Thần "tiêu hóa nội bộ".
Xách theo cái rổ nhỏ, vì hôm nay về sớm, anh có thêm thời gian dạo quanh xem xét tình hình những cây khác trong vườn.
Thôn Hạp nằm trong vùng khí hậu cận nhiệt đới phía nam, có thể trồng rất nhiều loại trái cây.
Theo lý mà nói, nơi này đáng lẽ có ngành trồng trọt phát triển, cộng thêm việc giao thông hiện đại, vận chuyển trái cây cũng không phải vấn đề, nền kinh tế cũng nên khá lên theo.
Nhưng huyện Dịch lại nằm trong vùng núi bao quanh, giao thông không thuận lợi, vận chuyển trái cây khó khăn nên nơi đây trở thành một trong những huyện nghèo nổi tiếng.