Hà Thiệu Thần ngồi trên ghế, nhìn dòng người qua lại trên phố, cảm thấy vô cùng buồn chán.
Ánh nắng mặt trời buổi sáng ấm áp chiếu xuống, ngồi trên ghế nằm, gió nhẹ lướt qua mặt, mang theo một chút hơi ấm. Bên cạnh là chiếc xe ba bánh chở hai giỏ táo, là hàng hóa hôm nay anh mang ra bán. Do đường núi gập ghềnh, táo trong giỏ va chạm vào nhau nên hình dạng không được đẹp lắm.
Mùa này là mùa táo chín rộ, giống như Hà Thiệu Thần, nhiều chiếc xe ba bánh đậu gần đó, trên xe đều là trái cây chín mùa này như táo, cam, hồng, lựu,…Tuy nhiên, trái cây trên xe của những người khác trông đẹp hơn nhiều, không bị va đập. Quầy của Hà Thiệu Thần không ai hỏi thăm, trong khi những quầy khác vẫn có một hai người hỏi mua.
Hà Thiệu Thần lấy điện thoại từ trong túi ra, xem tin tức rồi chơi game một lúc, cuối cùng cũng có một khách hàng tới quầy của anh.
Anh vội vàng cất điện thoại vào túi, lấy một túi nhựa từ giỏ bên cạnh ra, chào mời: “Táo của tôi rất ngon, giá lại rẻ, chỉ có một đồng rưỡi một cân thôi.”
Kinh tế của huyện nơi Hà Thiệu Thần đang sống không tốt lắm, so với giá táo bốn năm đồng một cân ở thành phố lớn, giá một đồng rưỡi này thực sự là rẻ như cho. Nhưng với những quả táo bị va đập, dường như lại không rẻ hơn là bao nhiêu, những loại trái cây bán đại hạ giá như này, hình dáng và hương vị đều kém nhất.
Chung Hạo Quân cầm một quả táo lên, từ xa đã ngửi thấy một mùi thơm đặc trưng của táo, rất đậm đà.
Không phải tất cả táo trong giỏ đều bị va đập, có những quả vẫn còn nguyên vẹn và số lượng khá nhiều. Chỉ là người bán này không tách riêng những quả táo tốt ra, mà để lớp trên cùng là những quả táo bị va đập, khiến nhiều khách hàng muốn mua trái cây chuyển sang các quầy khác.
Mùi thơm thực sự rất đậm đà, không phải mùi thơm của táo đã qua xử lý hóa chất, mà là mùi thơm tự nhiên rất thuần khiết. Là một người mua trái cây chuyên nghiệp, Chung Hạo Quân rất giỏi phân biệt các loại trái cây. Lần này đi du lịch một mình, cậu không ngờ lại phát hiện ra trái cây chất lượng tốt như vậy ở một nơi hẻo lánh thế này.
Cậu chọn sáu quả táo có hình dáng đẹp từ trong giỏ, nhìn ông chủ trẻ tuổi cân trọng lượng. Những quả táo này khá to, sáu quả đã nặng hơn bốn kg.
“Tổng cộng là 4,4kg, anh đưa sáu đồng là được.” Hà Thiệu Thần lấy túi táo đưa cho khách, rồi nhận sáu đồng từ khách. Cả một buổi trời mà chỉ bán được sáu quả táo, kiếm tiền thật sự rất vất vả.
Anh tiện tay lấy một quả táo từ trong giỏ, tiếp tục lấy điện thoại ra, vừa ăn vừa chơi, miệng đầy mùi táo thơm. Hương vị táo nhà anh, nói thứ hai không ai dám nói thứ nhất, chỉ tiếc là rất ít người biết thưởng thức.
Chung Hạo Quân xách túi táo về khách sạn. Ở thôn nhỏ hẻo lánh này, cũng không có nhiều hoạt động giải trí, chủ yếu là không khí trong lành. Lần nghỉ phép hiếm hoi này, cậu chọn ngẫu nhiên nơi này. Thật lòng mà nói, sau khi đến đây, cậu đã hối hận rồi.
So với thủ đô, thôn này quá lạc hậu, rất nhiều gia đình có thu nhập trung bình chỉ một hai vạn một năm. Vì nghèo, không thể ra ngoài, ngay cả sinh viên đại học cũng rất ít. Cũng chính vì không thể ra ngoài, người dân trong thôn ngày càng nghèo, chỉ có thể sống ở đây từ đời này qua đời khác.
Cậu rửa một quả táo, cắn một miếng, hai mắt sáng lên, cẩn thận nếm lại. Ngay cả những trái cây cao cấp cung cấp cho các thương gia giàu có, hương vị dường như cũng không thể so sánh với quả táo này.
Không ngờ ở một thôn quê hẻo lánh như vậy lại có những quả táo thơm ngon như thế. Lúc này, Chung Hạo Quân đã quên mất mình đang trong kỳ nghỉ, không thể chờ đợi được nữa, cậu bước ra khỏi phòng, đi đến quầy trái cây đó một lần nữa.
Bây giờ đã gần đến giờ ăn trưa, ăn một quả táo, Hà Thiệu Thần không cảm thấy đói lắm. Anh điều chỉnh ghế của mình, muốn ngồi thoải mái hơn, tốt nhất là có thể nằm xuống. Thời tiết hôm nay rất đẹp, đầu tháng mười một, nhiệt độ không cao lắm, tắm nắng cũng thấy ấm áp, ngủ trưa cũng khá tốt.
Chỉ tiếc là trái cây trong giỏ hầu như không giảm đi bao nhiêu, đến giờ thu nhập chưa đến năm mươi đồng. Nếu anh ăn trưa, ngược lại còn phải bù thêm không ít.
Anh chỉnh ghế xong, thoải mái nằm trên đó. Thôn quê nhỏ nghèo nàn này, nhịp sống rất chậm. Một số thanh niên có chí hướng đã đi làm xa, nhưng cũng có nhiều người như anh, an phận với hiện tại, sống ở cái thôn lạc hậu này, sống tạm qua ngày.
Thực ra, Hà Thiệu Thần cũng đã nghĩ đến việc rời khỏi đây, đi làm ở nơi khác. Nhưng bản thân anh không có sở trường gì đặc biệt, lại học đại học chuyên ngành trồng cây ăn quả, ngành này vốn đã khó tìm việc. Nhà anh lại có một vườn cây ăn quả, ngành này phù hợp với hoàn cảnh của anh, tốt nghiệp xong anh lại quay về thôn.