Nỗi sợ không làm thằng Củi hốt hoảng hơn, ngược lại càng lúc lại càng khiến nó lại càng thêm bình tĩnh. Cùng lắm là mạng đền mạng mà thôi. Trước giờ nó đâu có sợ. Lau mồ hôi trán, thằng Củi bắt đầu nghĩ cách che giấu đi việc nó giết người. Đầu tiên, nó gỡ đôi giày rách của thằng bé Đảm ra khỏi chân, sau đó kéo xác thằng bé Đảm xuống hố đất đã đào sẵn, bắt đầu lấp đất lên. Tiếp đó, nó đi xung quanh vơ hết cỏ khô cỏ tươi lại lấp lên trên để không ai nhận ra. Cuối cùng, nó xóa sạch dấu chân của cả hai đứa xung quanh đi rồi mới cầm đôi giày rách của thằng bé Đảm đi về.
Lúc này trời đã sáng, người ta bắt đầu đi làm đồng. Thằng Củi đi theo mép con mương nước để tránh mọi người. Đến bờ con sông nhỏ cuối làng, nó vứt đôi giày của thằng bé Đảm ra đấy. Sau này khi không tìm thấy thằng bé Đảm, người ta có thể nghĩ là nó bị ngã xuống sông. Xong việc, thằng Củi phủi phủi tay đi về. Bởi vì cao hứng, nó còn vừa đi vừa hát một khúc hát mà người ta hay hát lúc bốc mộ. Nó không thèm để ý thấy người dân đi qua nhìn nó một cách kỳ dị. Nó chỉ nhếch miệng cười, nụ cười giống hệt của thằng bé Đảm hôm qua.
Trở về nhà, thằng Củi thấy anh Ca và đám kia đang lúi húi thổi cơm. Trên sàn là túi gạo chắc vừa đi mua bên nhà hàng xóm về. Thấy có cơm ăn, thằng Củi liền sà vào giúp đỡ. Nhưng anh Ca không cho nó làm mà giao cho nó tiền, bảo nó ra chợ mua con cầy, riềng sả và muối ớt các loại. Thằng Củi càng thêm hào hứng. Nó liền chạy ngay, vừa đi vừa huýt sáo. Nó không để ý thấy một bóng người quen thuộc nấp sau bụi cây đang nhìn vào nó.
*************************
Trong lúc thằng Ca đang loay hoay với con hình nhân thì ba đứa đàn em lúi húi vừa thổi cơm vừa kể cho nhau nghe chuyện lúc bé. Trong ba đứa thì to con nhất là thằng Sửu. Nghe bảo lúc mới sinh ra vì quá to lớn nên cha nó lấy cho nó cái tên đó. Sau này mặc dù trong nhà đói kém, không có đủ gạo cơm cho nó ăn, nhưng thằng Sửu vẫn cao to hơn người. Mỗi tội hơi ngốc nên không cưới nổi vợ. Lần này nghe lời anh Ca, nó liền khoác tay nải đi với mong ước kiếm được một món tiền cưới vợ. Sau vài lần nhìn anh Ca lừa dối bọn nhà giàu quanh vùng, kiếm một món tiền lớn, thằng Sửu phục lắm, quyết đi theo anh Ca học nghề kiếm miếng cơm manh áo. Anh Ca đã hứa với nó sau khi khuất phục được con hình nhân xong, sẽ dạy cho nó ngón nghề kiếm cơm. Thằng Sửu vốn ít nói, nên chủ yếu ngồi nghe hai đứa kia kể chuyển. Đứa đang nói nước miếng tung bay là thằng Lý Hợi. Cha nó ngày xưa làm ông Lý của làng. Sau vì ham đánh bạc, không trả nổi nợ nên bị người xiên chết. Nhà nó từ một nhà giàu thành nghèo nhất làng. Mẹ nó bỏ đi để lại thằng Lý Hợi mới mười tuổi. Thằng Lý Hợi là được anh Ca thu nhận cùng lúc với thằng Sửu, nhưng được anh Ca ưa thích hơn vì nó lanh lợi, biết ăn biết nói. Hơn nữa bản chất của thằng Lý Hợi cũng không xấu. Ngoài việc đôi khi bốc phét quá mức thì nó cũng biết ăn ở tốt với anh em.
Ngồi bên trái thằng Lý Hợi là thằng Lài. Nó với thằng Củi là một bọn, chuyên làm mấy việc xấu. Chỉ có điều nó nhát gan hơn thằng Củi nhiều. Đôi mắt ti hí của nó lúc nào cũng như đang ngủ. Ba đứa đang kể chuyện vui vẻ thì thằng Sửu thấy thằng bé Đảm đi vào. Cái đầu của nó như bị ai đánh, đang chảy máu. Thằng Sửu sửng sốt, hỏi: “Có chuyện gì thế?” Thằng bé Đảm giơ tay lên, phía dưới có một chùm ổi chín. “Đi hái ổi nhưng bị người ta đuổi, ngã xuống đất.” Thằng Sửu chưa kịp nói gì thì thằng Lài đã đứng lên, giọng vui mừng: “Ổi ở đâu?” Thằng bé Đảm chỉ tay về phía góc vườn. “Cách đây bốn nhà. Cây to nên nhiều quả lắm.” Thằng Lài hí hửng: “Dẫn tao đi. Tao trèo siêu lắm.” Thằng Lý Hợi cũng đứng lên. “Tao canh chừng cho, phần tao ba bốn quả là được rồi.” Thằng Lài đồng ý. Thế là hai thằng kéo theo thằng bé Đảm đi hái ổi. Thằng Sửu cũng muốn đi lắm nhưng nó phải trống nồi cơm.
Một lúc sau thì thằng Củi đi mua cầy về. Tay nó xách theo một con cầy và một cái làn rách không biết chôm của ai. Nó hí hửng vừa bỏ các thứ trong làn ra vừa huýt sáo. Thằng Sửu thấy ngoài giềng sả ra còn có ớt, bột tiêu, muối và mấy thứ rau thơm nữa. Thằng Củi ra lệnh cho thằng Sửu: “Để cơm tao trông cho. Mày mang các thứ ra đi rửa đi. “ Thằng Sửu gật đầu. Ngồi trông nồi cơm mãi cũng chán. Nó vơ hết đống đồ vào cái rổ rồi đứng lên. Đột nhiên thằng Củi hỏi: “Thằng Lài với thằng Lý Hơi đi đâu?” Thằng Sửu đáp; “Tụi nó đi với thằng bé Đảm đi ăn trộm ổi rồi.” Đột nhiên nó nghe thằng Củi gằn giọng, tiếng nó như một con thú hung dữ bị thương, từng chữ từng chữ một: “Tụi ..nó… đi .. với.. ai?”
Thằng Sửu ngạc nhiên. Thằng này hôm nay sao lại muốn kiếm chuyện với nó. Mặc dù thằng Củi có nhiều kinh nghiệm đánh nhau nhưng không có nghĩa là thằng Sửu sợ. Người nó như con trâu ấy, thằng Củi đánh nó mười đòn không bằng nó đánh thằng Củi một cú. Thằng Sửu đáp lại lần nữa. “Thằng bé Đảm!” Nó chợt nhìn thấy khuôn mặt của thằng Củi trắng bệch. Thanh củi nó cầm trên tay buông lỏng, rơi xuống đất. Miệng nó nhếch lên cười, tiếng nói thều thào phát ra từ trong họng: “Không thể nào, không thể nào..” Thằng Sửu thấy nó hơi kỳ lạ, liền hỏi: “Mày làm sao thế? Ốm à?”
Thằng Củi vẫn nhếch miệng cười, miệng lẩm bẩm: “Không thể nào. Tao đã giết nó rồi mà. Không thể nào.” Thằng Sửu cúi xuống, sờ lấy đầu nó. Cũng không nóng không lạnh. Thằng Củi ân cần hỏi: “Mày uống rượu à? Anh Ca biết thì chết.” Thằng Củi bỗng nắm lấy cổ áo nó một cách hung tợn: “Tao không uống rượu. Tao…rất…tỉnh táo. ” Nói rồi thằng Củi bỗng xô thằng Sửu ra. Miệng nó vãn nhếch lên cười, môi lẩm bẩm: “Tao đã giết nó rồi cơ mà. Tao đã giết nó.” Thằng Sửu hơi kinh ngạc, hỏi lại: “Mày nói mày giết ai cơ?” Thằng Củi nhìn chằm chằm vào thằng Sửu. “Thằng bé Đảm!”
Thằng Sửu hơi ngạc nhiên hỏi: “Sao mày lại giết nó? Mày giết nó bao giờ?” Thằng Củi lại nhếch miệng cười: “Vì nó ghẹo gan tao, được chưa? Lúc sáng tao đập nó đầu nó nát bét.” Thằng Sửu lại bảo: ‘Mày mơ ngủ đấy à?” Thằng Củi gào lên: “Tao không mơ ngủ. Chính tay tao đã đập nó nát bét. Tao còn chôn nó nữa cạnh con mương nữa.” Thấy thằng Sửu vẫn vẻ mặt không tin, thằng Củi điên tiết lắm. Nó kéo thằng Sửu dậy, rồi chạy ra ngoài con mương. Hai đứa chui qua mấy bụi hàng rào khiến thằng Sửu bị cào rách cả mặt. Nó giật tay thằng Củi: “Từ từ thôi. Nếu mày đập chết rồi chôn nó thì nó vẫn nằm đấy. Đi đâu mà vội.” Thằng Củi thấy thằng Sửu vẫn vẻ mặt không tin, thì điên tiết lắm. Thế nhưng nếu không có thằng Sửu thì chắc nó cũng không dám ra đây một mình. Thế là nó đành phải đi từ từ. Nhưng vì con mương cách nhà khá gần, nên chỉ một lát là đến. Thằng Củi nhìn thấy “nấm mộ” mà mình chôn thằng bé Đảm hôm qua vẫn y nguyên, bèn thở phào một hơi.
Thằng Sửu hỏi: “Mày chôn nó ở đâu?”
Thằng Củi chỉ đám đất đã được nó ngụy trang bằng cỏ tươi cỏ khô hoàn chỉnh. “Ở đây. Chôn nó xong tao còn vơ cỏ lấp lên trên nữa.”
Thấy thằng Sửu hơi nghi ngờ, máu nóng thằng Củi lại bốc lên não. Nó quát lên. “Để tao đào cho mày xem.” Thế rồi nó vơ lấy cái gậy nhọn gần đấy bắt đầu hất cỏ ra. Đất phía dưới vẫn xốp và tươi nguyên như lúc sáng. Thằng Củi hăm hở đào đất mặc cho thằng Sửu đứng xem bằng con mắt nghi ngờ. Nhưng kỳ lạ thay đào một lúc lâu cũng không thấy xác thằng bé Đản đâu. Càng khiến nó ngạc nhiên hơn là một vết máu cũng không có. Thằng Củi buông rơi cây gậy nhìn thằng Sửu. Nó thều thào bằng một giọng rất đáng thương: “Tao đã chôn nó ở đây mà..”
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com