Bóng đêm trên con đường vào làng thật heo hút. Lúc này cũng không còn sớm nữa. Ở quê vì để tiết kiệm dầu nên người ta thường đi ngủ sớm. Trong làng chỉ có đôi nhà còn lại ánh đèn. Thằng Ca không định quay lại nhà vì sợ người người trong làng phát hiện ra chuyện mình đang làm. Gã quyết định kéo đám đệ về nhà thằng bé Đảm, cái đứa vừa bị đâm kim lúc nãy. Nhà thằng Đảm ở trong xó làng, chỉ có một túp lều lụp xụp. Cả nhà nó chết trong trận lũ năm kia, bỏ lại một mình thằng bé sống vất vưởng qua ngày. Thằng Đảm cũng không phải loại lười nhác. Hàng ngày nó đi làm công cho nhà giàu trong làng, thời gian rảnh đi theo đám thanh niên bắt chuột bắt cá bán lấy tiền. Vì thế túp lều bé của nó khá sạch sẽ. Thằng Ca quen nó vào dịp đến đây tìm mua nhà, chả mấy chốc mà thân thiết như anh em.
Lúc hai đứa đàn em thả con hình nhân vải xuống, thằng Ca như dỡ được gánh nặng. Y gom củi lại rồi đốt lửa lên. Căn nhà nhỏ bé bắt đầu sáng dần và ấm áp. Cả sáu người quây quần bên bếp lửa để sưởi. Từ cái vùng bùn đất trở về, đứa nào cũng lạnh run. Thằng Đảm móc đâu ra một túi khoai giống, thứ duy nhất có thể ăn được trong nhà, lùi vào bếp nướng. Cả lũ vừa ngồi chờ khoai chín vừa tán phét. Có đứa nhắc đến bữa thịt cầy ngày mai, chảy hết nước dãi. Đứa nào mà không biết anh Ca nấu ăn ngon lắm.
Thằng Ca thì ôm bụng tâm sự nằm xuống ngủ. Việc đào được con hình nhân khiến y chả buồn ăn uống gì, cứ thế mặc cho lũ em lúi húi nướng khoai. Thế rồi y ngủ thiếp lúc nào không hay. Trong năm đứa đàn em của thằng Ca, thì thằng Củi mới là thằng bạo gan nhất Từ bé nó đã lì lợm rồi, trộm gà trộm chó không việc gì mà nó không làm. Nhà người ta có tang, bốc mộ đều có tay nó đi giúp. Lần đó vào làng Ma cũng là nó với thằng Ca thách đố lẫn nhau. Thằng Ca vào làng xong đi ra mà không việc gì khiến thằng Củi phục lắm. Từ đấy nó tự nhận là “đệ anh Ca”, suốt ngày làm cái đuôi hầu trà nước. Thằng Củi vừa thổi phù phù, vừa ăn khoai nướng, vừa kể mấy câu chuyện rùng rợn cho bốn thằng còn lại nghe.
Đêm cũng khuya lắm rồi. Thằng bé Đảm nghe thằng Củi kể chuyện có hơi sợ. Cái kim đâm vào mông càng khiến nó nhức nhối. Nó lấy cớ đi tè liền chuồn ra khỏi nhà, ra bụi cây kiếm ít lá thuốc đắp mông. Lúc ra vườn, thanh củi cháy cầm trên tay bị gió thổi nên cháy lúc to lúc bé. Ánh lửa leo lét chỉ đủ cho thằng bé Đảm soi dưới chân cho khỏi vấp ngã. Đến góc vườn, thằng Đảm mò được mấy búp ổi non. Nó cho vào miệng nhai nát rồi đắp vào mông cho đỡ xót. Xong xuôi, nó tụt quần tè luôn một bãi vào gốc ổi. Đang tè thì chợt thằng bé Đảm thấy là lạ. Tự dưng gió bỗng ngừng thổi. Cây cối trong vườn cũng hết xào xạc. Tất cả bỗng im phăng phắc. Càng kỳ lạ hơn là tiếng nước chảy cũng không có. Thằng bé Đảm thấy lành lạnh. Trong đầu nó bắt đầu tuôn ra vô số chuyện ma quái mà thằng Củi kể lúc nãy. Nó mặc kệ chưa giải quyết xong, kéo vội quần chạy ù té vào nhà.
Bỗng chưa chạy được mấy bước thì nó đâm sầm vào cái gì mềm mềm. Thằng bé Đảm ngã ngửa ra, thanh củi văng ra bên cạnh tắt ngúm. Thằng bé Đảm ngước mặt lên. Trong bóng tối mờ mờ, nó vẫn thấy được rõ ràng đó là một con ma với trùm đầu màu trắng. Cái miệng nó đang nhồm ngoàm như đang nhai cái gì. Lúc này nước tiểu từ trong quần thằng bé Đảm tiếp tục tuôn ra. Cả người nó cứng đơ như khúc gỗ, muốn hét lên mà cái lưỡi cứ nhíu lại trong cổ họng. Những giọt mồ hội chảy dài trên mặt khiến nó lạnh buốt. Đôi môi run lập bập như người bị sốt rét. Đột nhiên con ma hét lên : “A.. A..A” rồi ghé sát mặt vào thằng bé Đảm.
************************
Lúc này trong một túp lều nhỏ cách làng Mía không xa, quỷ vương và đám đàn em đang tụ tập đánh cờ tướng. Gần đây quỷ vương bỗng ham mê trò này nên sai thằng Quét Rác vào làng trộm một bộ. Lúc này quỷ vương đang hí hửng ngồi vắt chân nhìn đối thủ bị chiếu bí. Gã rung đùi phất phất chiếc quạt nan, miệng ngâm nhẹ một câu chèo từ thời còn sống. Đối thủ của gã là thằng đệ Kéo Xe – trong đám đàn em thì Quỷ Vương chỉ thắng được nó với thằng Quét Rác nên hai con quỷ khốn khổ là khách mời quen thuộc của Quỷ Vương.
Mặt thằng Kéo Xe nhăn nhó như bánh bao nhúng nước. Thực ra thì nước chiếu này chưa có gì khó khăn lắm để hóa giải. Đơn giản chỉ cần dùng xe đổi đi pháo ngòi thôi. Thế nhưng mấy con quỷ xem xung quanh đều biết căn bệnh mãn tính không thể cứu chữa của thằng Kéo Xe là quý Xe như mạng. Hai con xe trên bàn cờ luôn là trọng điểm bảo vệ của nó. Thậm chí có nhiều lần nó thà hi sinh tướng chịu thua hơn là để mất xe. Đôi khi đám quỷ nhắc nó thì nó vênh mặt lên: “Anh hùng hảo hán sống phải có xe, chết phải có xe, đánh cờ càng không thể thiếu xe.”
Ván này nếu thua thì đã là ván thứ một trăm liên tiếp thằng Kéo Xe thua. Và hơn thế nữa theo như kèo cá độ với lũ quỷ thì nếu thua liên tục một trăm ván thì nó sẽ phải đãi đám quỷ một bữa tiệc linh hồn. Thằng Kéo Xe không muốn như thế. Nhưng hi sinh con xe thì lòng nó đau như cắt đến từng khúc ruột. Xe là trời là đất là bản mệnh của nó. Nước mắt của nó tràn ra từ đôi mắt nhăn dúm lại. Hai tay run run giơ con xe trên bàn cờ lên rồi hạ xuống. Con xe trên tay nó cứ như gánh nặng ngàn cân. Lúc đặt con xe vào vị trí con pháo của Quỷ vương, thằng Kéo Xe như bị rút hết sức lực. Người nó mềm ra như cọng bún, nước mắt dàn dụa. Quỷ Vương thì khoái chí lắm, cầm con mã vỗ vào con xe của thằng Kéo Xe đánh bộp một cái như đánh ruồi muỗi. “Này thì xe này!” Sau đó còn cầm con xe đưa lên ngắm nghía, ngửi ngửi như bánh trái thơm ngon.
Lũ quỷ xem cờ cười đùa vui vẻ lắm. Thằng Kéo Xe có vẻ như mất hết tinh thần và gần thua đến nơi. Đột nhiên Quỷ vương đưa tay lên miệng ra dấu cho chúng im lặng: “Xuỵt” Lũ quỷ hơi sửng sốt nhưng rồi cũng không đứa nào dám cười đùa nữa. Quỷ Vương lúc này mới chăm chú nhìn về phương Nam. Con mắt thứ ba trên trán mở ra, bắn ra những hình thù kì quái màu tím. Một lúc lâu sau, Quỷ Vương mới thu hồi con mắt đó, thở hắt ra một tiếng. Lũ quỹ nhao nhao hỏi: “Đại vương, có chuyện gì vậy?” Quỷ Vương mới đáp: “Có một con quỷ mạnh khủng khiếp vừa ra đời.” Đám đàn em nhao nhao: “Đại vương, chúng ta có thể chiêu mộ nó được không?” Quỷ Vương lắc đầu: “Lệ khí của nó rất nặng. Nó sinh ra đã là loài quỷ chuyên sát lục, rất khó khống chế. Chiêu mộ nó chỉ làm cái bia cho đám tu đạo và giới trừ tà.”
************************
Cùng lúc này, Minh Khánh đang gặp phải rắc rối lớn. Ông lái xe ngủ gật khiến con ngựa đi lệch đường, cái xe rơi vào hố khiến con ngựa kéo bị trật chân, không thể đi tiếp được nữa. Đêm đã khuya lắm rồi. Thành Tân Phúc đã ở trước mặt vậy mà lại xảy ra chuyện. Minh Khánh không thể dỡ hết hành lý đồ đạc xuống, nhét cho ông lái xe ít bạc rồi đi bộ. Con đường phía trước mặt tối om om. Bóng tối như nuốt hết tất cả mọi thứ ánh sáng xung quanh, chỉ để lại tiếng gió, tiếng ruộng lúa phất phơ hai bên dường. Thi thoảng lại có con cào cào hay châu chấu bay vèo qua trước mặt, mang theo mùi lúa sắp chín. Minh Khánh vươn vai hít một hơi tràn đầy vào phổi.Một sự khoan khoái dễ chịu từ trong ngực lan tỏa khắp toàn thân. Đột nhiên Minh Khánh thấy bờ vai nhẹ bẫng, cùng với đó là một tiếng: “Méo” rất to. Thì ra bà Mun trong lúc nằm ngủ gật vắt vẻo trên vai hắn bị hắn làm rơi xuống đất. Bà Mun cũng chẳng đau đớn gì nhưng việc mất ngủ làm bà bội bực, liền phi thần lên ôm lấy đùi hắn. Miệng bà cắn, chân bà đạp đạp như muốn làm rách quần hắn. Minh Khánh bật cười, đưa tay bế bà lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com