Trong đại điện tiếng tụng kinh vẫn đều đều vẳng ra ngoài. Minh Khánh kiếm một chỗ cách xa đại điện, ngồi xếp bằng giữa trời nắng, miệng lẩm bẩm đọc Tịnh Tâm chú. Dường như hắn muốn mượn ánh mặt trời ấm áp để xua tan đi những ám ảnh trong lòng. Thế nhưng nỗi bất an càng lúc càng mạnh. Mồ hôi trên đầu Minh Khánh vã ra như tắm. Đặc biệt là khi các vị Phật tử trong chùa gõ chín tiếng chuông kết thúc buổi cầu nguyện ban trưa, Minh Khánh cảm thấy như sắp hôn mê.
Mãi cho tới khi có tiếng cười nói từ trước bậc thềm đại điện thì Minh Khánh mới mở mắt ra. Ngạc nhiên thay, hắn nhìn thấy hòa thượng Văn Minh và hòa thượng Chúc Phương đang vừa bước đi vừa trò chuyện vui vẻ với ba người Phật tử vừa làm lễ xong. Phía sau, đạo sĩ Vạn Thiện và đạo sĩ Dư Nhất đang lầm bẩm bàn luận một cái gì đấy. Bọn họ vui vẻ chào Minh Khánh làm hắn há hốc miệng. Bảy người đi qua trước mặt hắn. Minh Khánh phải nhéo đùi để biết mình không phải là mơ. Hắn đứng dậy, vội vã dụi mắt nhìn đám người đi xa. Minh Khánh cảm thấy có chút quỷ dị.
“Chẳng lẽ là mình sai?” Minh Khánh ngẫm nghĩ trong phút chốc rồi quyết định tiến vào đại điện. Hắn muốn tìm Cư Phiền đạo trưởng để hỏi cho rõ. Minh Khánh chậm chạp bước lên từng bậc thềm cao của đại điện. Hắn thật sự sợ hãi không gian có phần âm u, mờ ảo bên trong. Vừa bước vào cửa, hắn nhìn thấy Cư Phiền đạo trưởng. Ông đang tươi cười nhìn hắn. Minh Khánh cũng cười với ông. Cư Phiền đạo trưởng đưa cho hắn một vật gì đó đã được gói lại trong vải kín. Minh Khánh đỡ lấy nó. Qua lớp vải, hắn cảm thấy được sự mát lạnh và cứng rắn như kim loại. Minh Khánh hơi nghi ngờ. Hắn vén lớp vải lên thì thấy đó là viên mõ lớn nhất trong đại điện. Chẳng lẽ Cư Phiền đạo trưởng muốn ăn trộm đồ trong chùa?
Ý nghĩ buồn cười này lập tức biến mất sau vài giây. Cư Phiền đạo trưởng là một cao nhân đắc đạo, có lẽ nào lại ham một món đồ nho nhỏ của nhà chùa. Trừ khi, đây là tà vật mà vẫn hoành hành trong ngôi chùa bấy lâu. Minh Khánh chưa kịp hỏi thì Cư Phiên đạo trưởng đã ôm chầm lấy hắn. Minh Khánh hơi ngạc nhiên.
Cư Phiền đạo trưởng dùng tay móc trong người ra một lá bùa đưa cho hắn. Thấy bàn tay ông run run, Minh Khánh vội vàng nhận lấy. Trong giây lát hắn nhận ra đây là Hộ Hồn phù mà hắn đưa cho ông trước lúc đi vào. Lá bùa giờ đã đổi sang màu vàng sẫm, nhăn nhúm. Các nét vẽ đỏ tươi trên lá bùa giờ trở nên thâm xì cái màu nước bã trầu mà các bà ở quê hay nhổ ra. Lớp giấy trên lá bùa càng lúc càng mỏng và đen lại.
Minh Khánh chưa kịp sợ hãi thì phát hiện Hộ Hồn phù đã tan thành vô số mảnh nhỏ, rồi rơi lả tả hệt như một mảnh giấy tiền vàng bị người ta đốt vào những ngày rằm hàng tháng. Hắn ngẩn ngơ mất một lúc, lúc quay lại nhìn thì thấy bờ vai mình đã ướt đẫm máu. Minh Khánh vội vã đỡ Cư Phiền đạo trưởng nằm xuống. Máu tươi trào ra từ mắt, mũi, miệng và cả tai của ông. Cư Phiền đạo trưởng hé miệng cười, đưa bàn tay yếu ớt lên. Minh Khánh biết ý, cúi đầu xuống, ghé tai vào bên miệng của ông.
“Đừng bao giờ … để nó … lên tiếng nữa…”
Giọng ông ngắt quãng và nghẹn tắc trong cổ họng. Rồi ông nhắm mắt.
Minh Khánh cứ để ông nằm yên một lúc lâu. Khuôn mặt hắn đờ đẫn. Hắn cứ quỳ bên xác ông trong đại điện. Minh Khánh thấy thương cảm cho số phận của người tu đạo trứ danh đất Bắc. Vẫn biết ranh giới giữa sự sống và cái chết quá mong manh, chỉ như một sợi chỉ nằm vắt vẻo đâu đó trên con đường chúng ta đi, và lỡ bước qua một cái sẽ chẳng thể quay lại nữa. Thế nhưng hắn chẳng thể nào khiến trái tim trở nên khô cằn và lì lợm mỗi khi có ai đó mà hắn quen bước qua bên kia lằn ranh.
Hắn cố nén những cảm xúc đó xuống tận đáy lòng thì nó càng nóng và bộc phát dữ dội như dung nham tuôn chảy. Sư phụ nói đúng, hắn quá yếu đuổi, đa sầu đa cảm, không thích hợp cho nghề trừ tà.
Mãi đến xế chiều, Minh Khánh mới bế Cư Phiền đạo trưởng lên, đi ra phía cổng. Thân hình hắn liêu xiêu trong bóng chiều vàng úa. Lá khô không ai quét cứ bay vù vù trên sân, dính đầy quần áo hắn. Một hạt bụi rơi vào mắt khiến Minh Khánh dừng lại, hấp háy mắt. Trên trời, mây trôi sao mà cô độc thế. Bỗng nhiên trong buổi hoàng hôn sầu muộn, hắn cảm thấy nhớ nhà.
******************
Dường như nỗi đau chẳng bao giờ là có giới hạn cả. Khi Minh Khánh trở về nơi sân rộng phía trước của chùa. Bộ đầu Đinh Quý đã chết. Anh ta nằm ngửa ở giữa sân. Máu đã khô lại nơi cái cổ rách toạc của anh. Minh Khánh để Cư Phiền đạo trưởng xuống, bắt đầu đi vòng quanh tìm kiếm Đồng Minh sư thái. Hắn dễ dàng tìm thấy vết máu và cái xác của đạo sĩ Vạn Thiện. Cổ của ông bị một vật sắc cắt đứt. Tiếp tục lần theo vết máu, Minh Khánh tìm thấy xác của hòa thượng Văn Minh, rồi đạo sĩ Dư Nhất. Vết máu vẫn kéo dài. Trời bắt đầu tối. Bóng cây rậm rạp trong khu vườn bắt đầu rì rào che lấp đi những tia sang yếu ớt còn lại.
Những ngọn cỏ đã lâu không có người cắt cứ vươn dài và xào xạc than thở cho một ngôi chùa hoang vắng. Minh Khánh bước chầm chậm trong bóng tối. Hắn đã thấy được hòa thượng Chúc Phương và Đồng Minh sư thái. Bọn họ nằm đè lên nhau. Lưỡi kiếm của sư thái vẫn đang đâm xuyên qua người của hòa thượng. Hàm răng của hòa thượng vẫn cắn chặt lên cổ của sư thái. Hai người tự giết lẫn nhau. Không! Đúng hơn phải nói là bóng ma của Chúc Phương hòa thượng giết chết Đồng Minh sư thái bởi vì lúc đó có lẽ ông đã chết rồi. Đến Cư Phiền đạo trưởng còn không chịu nổi thì làm sao Chúc Phương có thể đi ra khỏi chính điện mà vẫn bình an được.
Minh Khánh cúi người xuống, lẩm nhẩm đọc kinh cầu siêu. Bọn họ là người tu đạo, hẳn là đã cắt đứt hồng trần. Linh hồn của họ sẽ dễ dàng siêu thoát trần gian thôi.
Đêm hôm ấy, trên sân ngôi chùa chỉ còn lại Minh Khánh. Lúc hắn tìm đến đám Phật tử sau nhà, người thì chết người thì bỏ trốn cả rồi. Minh Khánh đành phải tự thu thập tất cả xác chết lại rồi hỏa thiêu. Sau khi thu tro cốt Cư Phiền đạo trưởng vào một chiếc lọ nhỏ, Minh Khánh khăn gói xuống núi. Hắn đi ngay trong đêm. Minh Khánh không sợ ma quỷ nhưng hắn sợ sự cô độc, sự tĩnh lặng đến buồn bã của ngôi chùa. Hắn bước mò mẫm qua những bậc thang đá, giờ đã hơi ẩm ướt bởi sương lạnh, chiếc gùi trên lưng lại nặng thêm những bí ẩn chưa được khám phá của một ngôi chùa bị quỷ ám