Lần này Minh Dũng không dám nạy nắp quan tài ra nữa. Câu chuyện của Minh Khánh gieovào trong gã một nỗi sợ hãi mà đến gã cũng không nhận biếtđược. Ai mà không yêu quý mạng sống của mình. Nếu có thể lựachọn, ai lại muốn lao vào chỗ nguy hiểm đâu. Minh Dũng là loạingười sẵn sàng hi sinh mạng sống để sư đệ được sống, để pháiPhổ Linh có thể trường tốn. Nhưng lúc này nếu gã chết, haingười bọn họ chắc gì đã có thể sống?
Thế nên Minh Dũng quyết định đứng lùi về sát bên sư đệ. Mùimáu càng lúc càng đậm đặc. Không khí bắt đầu tanh tanh khiếngã cảm thấy buồn nôn. Bá Tường đạo trưởng cau mày hỏi MinhDũng: “Từ trước lúc đến đây bần đạo đã thấy ba người có vẻcổ quái. Ba người không giấu chúng tôi chuyện gì đấy chứ?”Lúcnày Minh Khánh cũng không ngần ngại kể lại giấc mơ hồi tốicủa hắn. Khuôn mặt bốn người kia xanh lét. Hà Linh kêu lên:“Chẳng lẽ chúng ta phải chết hết hay sao?” Anh Đức thì nói:“Biết đâu đó chỉ là một giấc mơ bình thường?”
Minh Long cười nhạt. “Nếu không tin cậu có thể mở quan tài ra.”
Anh Đức liền co rúm lại. Người tu đạo không phải ai cũng có lá gan lớn như thầy trừ tà. Đối với chuyện ma quỷ, bọn họ khálà e dè. Bá Tường đạo trưởng hỏi: “Các cậu dám chắc TùngKiệt đạo trưởng nằm trong này?”
- “Đúng vậy.” Minh Khánh gật đầu.
- “Vậy để bần đạo mở quan tài ra.” Bá Tường đạo trưởng tiếnglại, để kiếm vào khe giữa nắp và thân quan tài. Anh Đức liềnnhào tới ôm lấy sư phụ. “Sư phụ, không được đâu. Thầy sẽ chếtđấy.”
Bá Tường đạo trưởng quát: “Im lặng. Níu níu kéo kéo còn ra thể thống gì? Đứng sang một bên cho ta.”
Anh Đức vẫn ôm cứng lấy sư phụ. “Không được đâu. Sư phụ khôngnghe bọn họ nói sao? Mở ra sẽ bị kéo vào trong đấy.”
Bá Tường đạo trưởng thở dài.
“Tùng Kiệt đạo trưởng là bạn lâu năm của ta. Đêm nay vì đi vớita nên ông ấy mới gặp nạn. Ta đến sống chết của ông ấy cũngkhông biết thì trở về biết ăn nói thế nào. Con đứng sang mộtbên đi. Ta sẽ cẩn thận.” Nói rồi ông gạt tay Anh Đức ra, bắtđầu nạy quan tài. Tất cả mọi người nhìn vào bên trong. “Ọe”Hà Linh bắt đầu nôn thốc nôn tháo.
Tất cả mọi người đều cau mày không dám nhìn nữa. Bên trong quá kinh khủng. Có lẽ ngày xưa, hình phạt lăng trì tùng xẻo cũngkhông đến mức như thế này. Người không ra người, thịt nát khôngra thịt nát. Máu bắt đầu rỉ ra từ kẽ hở bên dưới quan tài,nhỏ tong tong xuống đất. Bá Tường đạo trưởng lúc này quyếtđoán.
“Tất cả chúng ta đi lên thôi. Nơi này quá nguy hiểm. Sáng mai tập hợp đông người hãy trở lại….”
Ông chưa nói hết lời thì Minh Khánh kêu lên: “Nó lại đến rồi.” Tất cả mọi người giật mình. Minh Long dáo dác hỏi: “Đâu, đâu,nó ở nơi nào?” Minh Khánh sợ hãi lắm, chỉ vào Anh Đức. Lúcnày Anh Đức đang nhìn chăm chăm vào trong quan tài, hai chân đangtừ từ bước tới. Đôi mắt của y lộ vẻ vô hồn. Bá Tường đạotrưởng vội kéo học trò lại nhưng đã muộn. Y gạt tay ông ra rồi nhảy vào trong quan tài.
Từ dưới đáy quan tài, mấy bàn tay trắng ởn thò ra níu lấy y. Thế là Anh Đức chìm xuống dưới đó. Nắp quan tài lại đónglại. Bá Tường đạo trưởng kêu lên: “Không!!! Trả lại học trò cho ta.” Rồi cố cạy nắp quan tài ra nhưng không được. Ông vung kiếmchém loạn xạ lên đó. Chiếc quan tài vẫn đóng kín mít. MinhDũng ôm chặt lấy ông. Đạo trưởng đã thở hồng hộc. Mắt ông ầng ậng nước, những vết nhăn trên khóe mắt co dúm lại, miệng ôngthan : “Đức ơi , thầy hại chết con rồi.”
Minh Khánh nói với Minh Long: “Sư huynh, để tôi thử xem có thểphá hủy chiếc quan tài này không.” Minh Long gật đầu, gã đứngsát phía sau bảo vệ cho sư đệ. Minh Khánh bắt đầu tiến tới.Hắn vung thanh ma kiếm lên, bắt đầu thầm gọi: “Cho tôi sức mạnhcủa ông đi!” Như nghe được lời nói của hắn, lưỡi kiếm và chuôikiếm bắt đầu đỏ rực lên. Minh Khánh cảm nhận được từng luồngsóng cuồn cuộn chảy vào cánh tay hắn. Bắp tay bắt đầu nổi lên cuồn cuộn. Từng đừng gân xanh trên nắm tay bắt đầu hiện ra,ngoằn ngoèo như những con rắn.
Minh Khánh cảm tưởng lúc này nếu cho hắn thời gian, thì trước mặt hắn là một ngọn núi đi chăng nữa, hắn cũng có thể chémtan nát. Minh Khánh dùng hai tay nắm lấy Tuyệt Tử Tuyệt TônHuyết Chú Ma Kiếm, giơ qua đỉnh đầu rồi dùng hết sức mạnh đâmvào chiếc quan tài. Đột nhiên hắn cảm thấy một luồng sức mạnh kỳ lạ xô vào hắn giống hệt như bị một con trâu mộng thúc vào vậy. Minh Khánh văng ngược ra ngã ngửa xuống đất, toàn thân đau ê ẩm.
Minh Long vội chạy đến đỡ lấy hắn. Minh Khánh vôi xua tay: “Tất cả mọi người chạy mau. Nó nổi điên lên rồi.” Minh Dũng vộivàng kéo tay Bá Tường đạo trưởng: “Chạy mau!” Cả sáu người bachân bốn cẳng chạy về phía cầu thang. Mới lên được vài bậcthì Minh Khánh nghe Phạm Duy hét lên một tiếng. Không cần quaylại, hắn cũng có thể cảm nhận được ông ta bị nó kéo vào chỗ sâu thăm thẳm. Mặc dù hắn không biết nơi đó là nơi nào, nhưngMinh Khánh biết vị thầy trừ tà nổi tiếng đất Nam Lan này chết chắc rồi. Trong bóng tối, hắn cố mò mẫm chạy. Bởi vì khôngthấy đường nên Minh Khánh tụt lại sau những người khác.
Khoảng được một nửa số bậc thang, hắn lại cảm thấy nó lạiđến, lại muốn đòi mạng người nữa. Một cơn gió lạnh thổi quamọi người mang theo những tia nước li ti. Hà Linh kêu lên mộttiếng. Trong lúc vội vàng cô vấp phải bậc thang, ngã xuống. Nó đã đến gần lắm. Minh Khánh cảm giác bàn tay của nó đã vươnđến hắn và Hà Linh sau người. “Chạy không thoát.” Minh Khánhbiết chắc là thế. Hắn ngoảnh mặt, rống lên một tiếng: “Trấn.” Trấn Tà Chân Ngôn không hổ danh là tuyệt kỹ của Phật Môn. Nóbị sững lại một lúc. Minh Khánh tranh thủ tiếp tục chạy. Haimươi bậc, hai mươi ba bậc, hai mươi lăm bậc. Hắn lẩm nhẩm đếm số bậc thang.