Kỳ Tiễn nhìn dáng vẻ nghe lời của cô, trong lòng rất vui vẻ.
Duỗi ngón tay thon dài trắng nõn ra, quét chút tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy xuống khóe môi cô, cuối cùng luồn vào miệng cô, trong mắt tràn đầy ý cười: ''Tuyệt đối không được lãng phí!''
Cảnh Nhiên rủ mắt xuống, hai tay nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Kỳ Tiễn, mυ"ŧ đầu ngón tay mà hắn luồn vào, muốn liếʍ láp sạch sẽ tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên đó.
Môi hồng nho nhỏ bao bọc vuốt ve ngón tay.
Kỳ Tiễn nhìn vào mắt, rất nhanh trong lòng đã chửi bậy.
Thật cmn một con yêu tinh!
Vừa bắn xong là lại muốn nữa!
Bắt đầu làm
Kỳ Tiễn kéo Cảnh Nhiên, đè cô lên giường, cả người nghiêng tới, áp cả người cô dưới thân.
Thô lỗ cởi khăn tắm trên người cô xuống ném bên giường, thân thể không mảnh vải của cô gái đập vào mắt, Kỳ Tiễn lập tức máu huyết sôi trào, cúi người trực tiếp gặm nuốt cái cổ dài nhỏ trắng nõn.
Cảnh Nhiên hơi nghiêng đầu, co rúm thân thể, rất nhanh vốn vì Kỳ Tiễn nóng bỏng mà mang tới chút run rẩy.
Kỳ Tiễn thỏa thích gặm nuốt, mυ"ŧ vào, từ cổ đến phía sau tai, chầm chậm hướng xuống, lướt qua bả vai.
Chóp mũi tràn đầy mùi sữa thơm đặc thù trên người cô, trong sạch, hoàn toàn không có chút mùi vị phong trần.
Hai tay lại ấn lên cặp vυ" vểnh lên.
''Mẹ, thật cmn mềm quá!'' Kỳ Tiễn không nhịn được phát ra một tiếng mắng tức giận trầm thấp.
Hai tay bắt đầu dùng sắc nhào nặn như vò bổ mì, xúc cảm thoải mái thật đúng là chết người, hoàn toàn không muốn dừng lại.
Núm vυ" trơn bóng hồng hào vểnh cao, giống như anh đào sáng long lanh xinh xắn đẹp đẽ. Kỳ Tiễn đưa ngón trỏ và ngón cái ra nắm lấy nhào nặn lôi kéo, núm vυ" trơn hồng rất nhanh đỏ lên một vòng vì bị Kỳ Tiễn chà đạp.
Môi lưỡi xẹt qua xương quai xanh của cô, dần dần hướng xuống, rốt cuộc ngậm đầu vυ" khiến người ta thèm nhỏ dãi kia vào, hai tay vẫn không quên nhào nặn đè cái vυ" mềm chết người xuống.
''Kỳ Tiễn, đừng...''
Kỳ Tiễn ngước tôi mắt tràn đầy tìиɧ ɖu͙© lên, nhìn dáng vẻ sợ hãi đến co rúm của cô, cong môi cười nói: ''Không muốn?''
Gục đầu xuống hung hăng cắn bầu vυ" của cô một cái.
''A!''
Kỳ Tiễn nắm lấy bầu vυ" của cô, kề môi lên bên tai cô cười nói: ''Còn dám nói không muốn không?''
Hai gò má Cảnh Nhiên hơi đỏ lên, thở dốc lắc đầu: ''Không dám''
Lúc này Kỳ Tiễn mới thỏa mãn cười, tiếp tục nói: ''Dễ chịu thì rên lên đi, tôi thích nghe''
Nói xong, môi lưỡi như chim nhỏ mổ lên phía sau tai cô, cái cổ, xương quai xanh, lần nữa ngậm đầu vυ" của cô vào.
Đầu lưỡi thô ráp lúc thì đánh một vòng xung quanh đầu vυ" cô, lúc thì bao lấy mυ"ŧ chặt vào đầu vυ" cô. Phun một bên đầu vυ" ra, kéo ra nước bọt thật dài, sau đó lại ngậm lấy một bên đầu vυ" khác, chà đạp, múc vào, khẽ cắn, chỉ muốn nếm mùi vị của tất cả các loại động tác.
Động tác trên tay càng không ngừng lại, khi thì ép hai bên vυ" cô vào giữa tạo ra một khe sâu hoắm, khi thì lại nhào nặn cái vυ" cô lượn vòng, lúc lại nắm thật chặt vυ" thành một khối, không nỡ buông ra.
Trong lúc lơ đãng ngước mắt, thấy Cảnh Nhiên đang cắn môi, dáng vẻ vô cùng chịu đựng.
Hắn thoáng dùng sức cắn đầu vυ" của cô, lấy đó làm trừng phạt.
Quả nhiên, Cảnh Nhiên rốt cuộc không nhịn được ''A'' lên một tiếng, nhưng rất nhanh lại cắn chặt môi hơn.
Khóe môi Kỳ Tiễn cong lên cười cười, cũng đủ rồi.
Một bàn tay trượt xuống rừng rậm bên dưới của cô, mở âm môi bên ngoài của cô ra, xoa nên ŧıểυ huyệt mềm mại, ngoài dự tính, ŧıểυ huyệt ngoài cửa huyệt hơi ướt át ra thì xung quanh còn hơi khô?
Lông mày Kỳ Tiễn khẽ nhíu.
Vừa mới trêu chọc một trận, chẳng lẽ không có tác dụng gì với Cảnh Nhiên?
Hắn ngước mắt nhìn Cảnh Nhiên nhắm mắt nhíu chặt mày.
Cô đứng là cố gắng chịu đựng, không giống như bộ dạng rất sướиɠ nhưng cố ý không rên, giống như còn đang không buông lỏng.
Bỗng nhiên tim Kỳ Tiễn run lên.