Hứa gia ở Giang Nam, là một gia tộc giàu nhất vùng.
Nhà của hắn không có gì khác, chỉ có tiền nhiều vô kể.
Mộng ước lớn nhất của Hứa phụ là một ngày nào đó được vinh hiển công danh, song lại chẳng hề có thiên phú đọc sách, đành phải chuyển hy vọng sang Hứa Tự. May thay Hứa Tự quả thực thông minh hơn người, không chỉ học hành xuất sắc, mà còn nổi danh trong hàng ngũ sĩ tử, khiến cho Hứa phụ vô cùng vui mừng, trong mấy năm liền chuyển hơn nửa gia sản đến kinh thành, chỉ mong Hứa Tự tiến xa hơn.
Hứa Tự không hề ôm mộng tưởng gì về sách vở, công danh lợi lộc càng chẳng màng đến, tất cả chỉ vì thực hiện giấc mộng của phụ thân.
Hắn từ nhà đến trường học, lại từ hương thi đến hội thi, rồi đến Vọng Xuân Lâu, liếc mắt đã thấy Bùi Thư.
ŧıểυ thiếu gia sinh ra trong phú quý làn da trắng như ngọc, đứng giữa đại đường, rõ ràng ăn mặc khá tầm thường, nhưng trên người y lại vô cùng hợp mắt.
Ánh nắng dịu nhẹ chiếu xuống, thiếu niên khẽ cau mày, đẹp đẽ giống như tỏa sáng.
Vẻ ngoài ấy khiến Hứa Tự nhớ đến con mèo rừng có đôi mắt uyên ương mà hắn từng gặp thuở nhỏ, quý giá, khó nuôi, lại khiến người ta khó lòng dứt bỏ.
Cảnh tượng ấy quá đỗi chấn động, khiến hắn mất một lúc mới nhìn thấy hai ông cháu quỳ dưới đất nài nỉ.
Có lẽ hắn thật sự không ưa tính khí của thiếu niên, hoặc có lẽ là thẹn quá thành giận vì lúc nãy ngây người nhìn y, Hứa Tự cau mày, lời nói cũng chẳng giữ gìn: “Xa hoa phung phí, ỷ thế hiếp người, những công tử giàu có kinh thành này, Hứa mỗ hôm nay coi như được mở rộng tầm mắt.”
Cho đến khi rời khỏi Vọng Xuân Lâu, Hứa Tự vẫn thấy lâng lâng khó tả, dù miệng nói tàn nhẫn đến đâu, nhưng thực hư ra sao chỉ bản thân của hắn biết rõ.
Vẻ kiêu ngạo của thiếu niên vẫn mãi đọng lại trong lòng hắn, mấy ngày liền, Hứa Tự luôn nhớ lại cảnh tượng hôm ấy trong lúc ôn bài, hình ảnh thiếu niên dần thay đổi trong đầu hắn, trở nên quyến rũ, diễm lệ, nhưng vẻ kiêu kỳ vẫn không đổi, ngay cả trong giấc mộng… Cũng yếu ớt như vậy, yếu đuối như vậy, khiến cho người ta muốn ôm vào lòng, giữ trong tay, chỉ muốn y khóc nức nở ở dưới thân mình, phát ra tiếng rêи ɾỉ nhỏ nhẹ như mèo con.
2
ŧıểυ thiếu gia Vương phủ không mấy nổi tiếng ở kinh thành, so với y thì thế tử ca ca nổi tiếng hơn là, tuổi còn nhỏ đã một mình gánh vác trọng trách, một tay chống đỡ cả Vương phủ.
So với hắn, ŧıểυ thiếu gia gần như vô danh.
Cuối cùng Hứa Tự cũng biết sự thật, hai ông cháu tham lam kia thấy thiếu niên ngây thơ, dùng mọi thủ đoạn quấy rối, nào ngờ bị thiếu niên nhìn thấu ngay tại chỗ, không cần mặt mũi gây sự.
Hắn nợ thiếu niên một lời xin lỗi.
Hứa Tự bỏ tiền ra, nhưng chỉ biết ŧıểυ thiếu gia tên Bùi Thư, là ŧıểυ công tử Vương phủ, thường ngày ít khi ra ngoài, hầu như cả ngày đều ở trong phủ.
—— Hôm ấy Hứa Tự có thể gặp Bùi Thư, quả là may mắn.
Cảnh tượng trong mộng vẫn tiếp diễn, hình ảnh thiếu niên đã mơ hồ, nhưng thân thể trắng như ngọc vẫn quấn lấy Hứa Tự, khiến hắn không chút do dự mà đâm vào hậu huyệt đỏ thắm.
Mỗi lần tỉnh giấc, nhìn bên cạnh giường trống rỗng, Hứa Tự đều thấy trống trải vô cùng.
Hắn bắt đầu sưu tầm châu báu quý hiếm, mua đồ trang sức mới của Kim Ngọc Phường, nơi nào có bảo vật là nói đó có bóng dáng của hắn, hắn chất đầy chúng vào một gian phòng, cửa vừa mở ra, ánh vàng rực rỡ, khiến người ta phải trợn mắt há hốc mồm.
Hứa phụ ở Giang Nam nghe tin liền mừng rỡ, đêm đó liền sai người đưa mấy thùng châu báu lớn đến kinh thành, kèm theo vô số ngân phiếu, chỉ mong con trai của mình cuối cùng cũng có thẩm mỹ bình thường, vui vẻ hạnh phúc.
Hứa Tự không giải thích gì, thu hết tất cả, phòng đã không còn chỗ đặt, hắn liền mua thêm một căn nhà, xây lầu các trên hồ, cất giữ hết thảy vàng bạc châu báu vào đó.
Để gặp Bùi Thư, Hứa Tự hiếm khi để tâm đến việc thi cử công danh, hắn đỗ trạng nguyên trong khoa thi Đình chỉ trong một lần thi, hiển lộ tài năng, ngày diễu phố hôm ấy, ai nấy đều khen Trạng Nguyên lang dung mạo như ngọc, tài hoa hơn người, nhưng hắn vẫn không tìm thấy thiếu niên khiến hắn khó quên trong đám đông.
Hắn hơi thất vọng, nhưng cũng thấy điều đó là đương nhiên.
Mấy ngày một lần, Hứa Tự cũng đến trước Vương phủ, nấp núp một lúc, may mắn thì sẽ có thể nhìn thấy bóng dáng thiếu niên.
Hắn bám theo thiếu niên như kẻ biến thái đi khắp phố phường, nhìn vẻ mặt tươi tắn của y, nhìn y vui vẻ hay phấn khích, rồi lặng lẽ đưa y về Vương phủ.
Hứa Tự biết hành động của mình không bình thường, nhưng hắn quá nhớ Bùi Thư, nhớ đến phát điên.
du͙© vọиɠ trong lòng ngày càng mạnh mẽ, Hứa Tự không còn thỏa mãn với những lần gặp gỡ ngắn ngủi, hắn muốn tìm cách gặp Bùi Thư.
Hứa Tự bắt đầu phô trương thanh thế trên triều đình, hắn vốn thông minh hơn người, lại được hậu thuẫn tài lực dồi dào, chỉ trong một năm đã thăng chức vượt cấp, làm đến quan ngũ phẩm, được Hoàng Thượng tin tưởng.
Bái thiếp gửi đến phủ ngày càng nhiều, cả những gia tộc lớn cũng gửi thiếp mời đến, Hứa Tự bắt đầu thường xuyên dự tiệc, mong được gặp lại thiếu niên trong mộng.
3
Ngày gặp lại Bùi Thư là ở tiệc hoa đào do Hầu phủ tổ chức, lúc này thiếu niên đã hơn một tháng không ra khỏi cửa.
Hứa Tự vốn không thích dự tiệc, hắn quan sát khắp đại sảnh, không thấy bóng dáng người mình nhớ thương, thế là cùng đồng liêu đến vườn đào Hầu phủ.
Cánh hoa bay bay, bóng dáng quen thuộc hiện ra trước mắt. Vẫn chưa từng gặp mặt quang minh chính đại, Hứa Tự khựng lại, chỉ dám dùng ánh mắt liếc nhìn thiếu niên.
Đồng liêu chỉ vào cây đào bên cạnh Bùi Thư: “Hứa đại nhân, ngài xem, đó là bảo vật của Hầu phủ, cây bích đào*.”
*cây bích đào: một loại đào, cánh hoa dầy màu trắng hoặc hồng phấn
Tất cả sự chú ý của Hứa Tự đều đổ dồn lên Bùi Thư, mượn lời đồng liêu, hắn hồi hộp nhìn về phía thiếu niên, giả vờ xem đào mà quan sát thiếu niên, lơ đãng đáp: “Đó là gì? Chưa từng nghe qua.”
4
Bùi Thư đi mất.
Ngay sau khi Hứa Tự nói xong câu đó.
Mặt y đỏ bừng, ánh mắt giận dữ trừng Hứa Tự, sau đó xoay người bỏ đi.
Hứa Tự ngơ ngác, hắn theo bản năng đuổi theo hai bước, rồi lại có chút càng gần càng lo sợ mà dừng ở tại chỗ.
“Đó không phải ŧıểυ thiếu gia Vương phủ sao? Sao hắn lại thế?”
Hứa Tự quay lại hỏi đồng liêu, giọng trầm xuống: “Ngươi quen hắn?”
“Không quen, chỉ từng gặp hai lần.” Đồng liêu nhìn hắn: “Hứa đại nhân còn muốn xem cảnh nữa không?”
…
Mấy ngày liền, Hứa Tự vẫn không thể quên chuyện hôm ấy.
Hắn không biết sao Bùi Thư lại thế, nhưng vẫn nhớ mình chưa từng xin lỗi Bùi Thư vì hiểu lầm hôm đó.
Nỗi nhớ Bùi Thư ngày càng mãnh liệt, Hứa Tự không biết bao giờ mới gặp lại Bùi Thư, bao giờ mình mới có thể được xin lỗi y.
Hắn gầm nhẹ, bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào lòng bàn tay, gần như không thể kìm nén du͙© vọиɠ.