Chuyện! Lớn! Không! Hay! Rồi!
Bùi Thư hiện giờ chỉ có một ý nghĩ: Chạy!
Tiếp tục ở lại Hứa phủ nhất định là không thể, nếu y thật sự ở lại, chờ Hứa Tự trở về thì chỉ có một con đường chết, nếu không cẩn thận còn bị phát hiện thân phận thật sự, tình cảnh đó, chỉ sợ còn kinh khủng hơn chuyện Nhị tẩu ngoại tình ở Lưu phủ hồi năm trước nữa.
Bùi Thư thu dọn hành lý, cẩn thận giấu vào trong cột giường, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra mà đến thư phòng Hứa Tự.
Buổi sáng Hứa Tự đã xuất hành đi Giang Vân, bởi vì đường xa, thuận tiện dẫn theo Thanh Hòa, nói cách khác, lúc này trong Hứa phủ ngoài một vị đầu bếp nấu ăn và hai tên thị vệ, cùng với người canh gác cửa thay phiên thì cũng không còn ai khác.
Bùi Thư đóng cửa lại, nhanh chóng đến bên án thư của Hứa Tự.
Trên bàn không có nhiều đồ vật, ngoài nghiên mực bút nghiên cơ bản, chỉ có vài tờ giấy. Bùi Thư cầm lên xem từng tờ, nhưng chỉ là kinh thư Hứa Tự chép lại lúc rảnh rỗi.
Y trầm tư một lát, lại mở cái hòm sách bên cạnh ra, quả nhiên bên trong chất đầy kinh thư và thư từ, Bùi Thư không nhấc nổi, đành ngồi xuống đất, mở từng cái ra xem.
Mặt trời rất nhanh xuống núi, Hứa Tự không ở đây, Bùi Thư không tiện thắp nến trong thư phòng, đành phải tay không trở về.
Năm ngày liên tiếp, Bùi Thư đều ở trong thư phòng Hứa Tự, trừ bữa trưa dùng cơm, thời gian còn lại đều dùng để tìm chứng cứ phạm tội của Hứa Tự.
Có lẽ kẻ làm chó cho người ta đều rất cẩn thận, Bùi Thư lục hết hòm sách, tủ sách, rồi từng quyển sách trên giá sách, ngoại trừ vài bức thư nhà và thư từ bình thường với đồng liêu thì không thấy bất cứ thứ gì khác, bức thư viết “tặng lễ” mà Bùi Thư thấy trong thư phòng Hứa Tự ngày đó cũng biến mất không dấu vết.
Thấy thời gian dần trôi, ngày Hứa Tự trở về càng gần, Bùi Thư càng thêm lo lắng, y xem lại từng chữ trong những bức thư đó, lại lật từng trang sách trên giá, mong tìm được bằng chứng buộc tội Hứa Tự.
Đến ngày thứ bảy, Bùi Thư từ thư phòng chuyển sang phòng Hứa Tự, y lục tung mọi nơi, cuối cùng tìm thấy một bức thư được giấu kín trong rương quần áo.
Y cẩn thận lấy thư rồi từ từ mở ra, nét chữ trên thư có vẻ quen mắt, chính là bức thư y thấy trong thư phòng Hứa Tự ngày đó.
Tim Bùi Thư đập thình thịch.
Y nhanh chóng xem qua toàn bộ bức thư, tập trung vào chỗ chữ “tặng lễ”, lại thấy trên đó viết: “…Thường có quan viên tặng lễ, cấu kết với nhau, coi luật pháp như không có gì, mua bán quan tước hoành hành, Hứa Ngự Sử ở lại kinh thành, cần tìm cách lẻn vào Hầu phủ điều tra bí mật…”
Bùi Thư ngây người.
Y không tin điều này, xem thư từ đầu đến cuối, rồi từ cuối đến đầu, đọc đi đọc lại từng chữ, suýt nữa đã đem thư nướng lên xem có mật văn gì không, vẫn không thấy bất cứ điều gì bất thường.
Y sững sờ ngồi xuống, ôm đầu, tuyệt vọng mà túm tóc.
Cho nên… nói cách khác…
Hứa Tự hoàn toàn không nhận hối lộ?!
Những ngày qua y đã làm gì thế này?
Nghĩ đến mấy ngày nay bị tên khốn kiếp kia sờ mó, còn suýt nữa bị hắn chiếm đoạt thân thể, Bùi Thư muốn nhảy Vọng Tinh Các của hoàng thành quá.
“A ——” Bùi Thư đau đớn rống lên.
Đi đi đi, mau đi, rời xa nơi thị phi này.
Nơi này không thể ở lại được nữa!
Bùi Thư bình tĩnh lại, nhanh chóng gấp thư lại, đứng dậy về phòng lấy hành lý. Trước khi đi, y vẫn nuốt không trôi cục tức này, thế là viết thư lại.
Viết xong, Bùi Thư chờ lúc canh gác thay phiên, lẻn khỏi phủ.
……
“Thiếu gia, đây là canh bí đỏ mới nấu xong, mau nếm thử đo.”
“Thêm miếng bánh đậu nữa.”
“Ăn thêm chút bánh đào nữa.”
Bùi Thư nuốt miếng bánh đào xuống, vội ngăn lại: “Được rồi, lát nữa còn phải ăn cơm, ăn nữa ta sẽ ăn không nổi mất.”
“Mới ăn có chút thôi mà, thiếu gia mau ăn thêm chút nữa, ra ngoài lâu như vậy, ngươi gầy đi rồi.”
Bùi Thư nhìn lão quản gia, hiểu rõ thế nào là nói dối trắng trợn.
Chỉ riêng đầu bếp ở Hứa phủ đã cho y ăn năm bữa một ngày, sao mà y có thể gầy đi được?
Chưa kể tối còn phải ăn khuya với Hứa Tự.
Bùi Thư lắc đầu, cố gắng quên Hứa Tự đi, há miệng ăn miếng bánh đậu lão quản gia đưa tới.
Về đến nhà đã muộn rồi, trời tối rất nhanh, Bùi Thư ăn xong cơm liền nằm xuống.
Có lẽ vì đã lâu không về, Bùi Thư nằm mãi không ngủ được, lăn qua lộn lại hồi lâu mới thiếp đi.
Đêm đó trời mưa to, mưa như trút nước, sấm sét nổi lên ầm ầm, Bùi Thư mơ màng mở mắt ra, lại thấy một bóng người đứng trước giường.
“Ai đấy!”
Một tia sét lóe lên, chiếu sáng cả căn phòng, rồi lại tối đen như mực.
Hơi thở Bùi Thư dồn dập, tay run lên, y nhìn chằm chằm bóng người, nghi ngờ mình nhìn nhầm.
Y nuốt nước bọt, run giọng nói: “Ngươi… ngươi là ai, mau đi ra, không thì ta gọi người đấy…”
“A Ngọc muốn gọi ai?”