Cộc cộc cộc.
‘’A Ngọc, tỉnh rồi sao?’’
Ngoài cửa truyền đến tiếng gọi. Bùi Thư mạnh mẽ xoay người ngồi dậy, động tác bất ngờ đẩy ngọc ấm ở hạ thân vào sâu hơn.
‘’A… shhh ——‘’
A Ngọc? Cửa bị đẩy mạnh ra, Hứa Tự bước nhanh đến bên giường, vẻ mặt có phần lo lắng: ‘’Sao rồi?’’
Không, không có việc gì. Bùi Thư cuống quít kéo chăn lên che đùi, vội vàng chuyển chủ đề: ‘’Đại nhân tìm A Ngọc có chuyện gì sao?’’
Hứa Tự không đáp, đưa tay định vén chăn lên xem tình hình của cái đó.
Thật sự không có việc gì. Bùi Thư vội vàng ngăn cản, mặt đỏ bừng: ‘’Đúng vậy, là… nó.’’
‘’Cái gì?’’
‘’Vào, vào sâu… Bùi Thư quay mặt đi, nhỏ giọng: ‘’….Ngọc.’’
Hô hấp của Hứa Tự chợt ngưng: ‘’A Ngọc, còn nhét nữa?’’
‘’….Ừm.’’
Mặt Bùi Thư càng lúc càng đỏ, y thật sự không cố ý nhét ngọc ấm, nhưng thật sự là…thật sự là không lấy nó ra được.
‘’… Để ta xem một chút.’’ Yết hầu Hứa Tự giật giật, ngồi xuống bên giường.
‘’Đại nhân, đừng, đừng mà.’’
‘’A Ngọc ngoan nào.’’
Bùi Thư đương nhiên không ngoan, y có chết cũng không buông chăn, hôm nay ai cũng đừng hòng lật chăn của y.
Nhìn y như vậy, Hứa Tự không nhịn được cười: ‘’A Ngọc xấu hổ sao?’’
‘’Ai, ai xấu hổ hả?’’ Bùi Thư có chết cũng không thừa nhận.
Hứa Tự cười nhìn y: ‘’Được rồi, không xem.’’
Hắn nói tiếp: ‘’Nhưng hôm nay phải ra ngoài, A Ngọc có muốn cùng ta đi không?’’
‘’Đi ra ngoài? Bùi Thư sửng sốt: ‘’Sao phải ra ngoài?’’
‘’Hôm nay được nghỉ, ta dẫn A Ngọc đi may vài bộ y phục.’’
…
Bùi Thư cho đến khi xuống xe ngựa, khuôn mặt vẫn đỏ bừng.
Y lén nhìn Hứa Tự, ánh mắt lại lướt qua chưởng quầy đang nói chuyện với Hứa Tự.
Y biết chưởng quầy của tiệm này, là Dư nương tử thường xuyên may y phục cho y, tiệm này không phải tiệm nhỏ, là phường thêu hàng năm cung cấp y phục cho quan lại quyền quý, cũng là sản nghiệp của đại tẩu y.
… Có lẽ chính là vị này rồi.
Dư nương tử quay đầu nhìn Bùi Thư, ánh mắt tràn đầy vui vẻ: ‘’Cô nương thật xinh đẹp, thảo nào có thể khiến cho Hứa đại nhân yêu thương như vậy.’’
Nàng kéo Bùi Thư đi một vòng, liên tục thốt lên:’’Ôi chao, dáng vẻ của cô nương này, vải vóc cũng đẹp, Hứa đại nhân thật đúng là có phúc khí.
Hứa Tự cười cười, không phản bác: ‘’Làm phiền Dư nương tử.’’
Không phiền không phiền. Dư nương tử cười dịu dàng: ‘’Phường thêu của chúng ta mới làm vài kiểu dáng mới, rất hợp với cô nương.’’
Nàng lấy ra hai chiếc váy, một chiếc màu trắng, một chiếc màu màu hồng nhạt: ‘’Khí chất của cô nương xuất chúng, hợp với loại này nhất, đại nhân nhìn xem, có cần cô nương thử không?’’
Chiếc áo trắng thanh nhã tú lệ, làn váy tinh tế, trông rất thanh thoát, chiếc áo màu hồng nhạt so với áo trắng cầu kỳ hơn chút, làn váy xếp tầng, rất đẹp.
Hứa Tự nhìn không cảm thấy có vấn đề gì, Dư nương tử liền cười, dẫn Bùi Thư vào hậu viện.
Cô nương thử trước xem. Nàng đưa váy áo cho Bùi Thư, mặt mày tươi cười: ‘’Cô có chỗ nào không vừa ý thì cứ gọi ta.’’
Bùi Thư gật đầu, đợi Dư nương tử đi rồi, sắc mặt y mới ửng đỏ cởi cúc áo.
Váy áo này… là sáng nay Hứa Tự tự tay thay cho y.
Bùi Thư cởi bỏ quần áo xuống hai chân, khi chạm đến bắp đùi còn có chút tê dại, sắc mặt gần như sắp bốc cháy.
Hôm qua y vừa vào phòng, súc miệng mấy cái liền ổn định lại cảm xúc, sau đó muốn lấy ngọc ấm ra, nhưng mà ngọc ấm trơn nhẵn, lại dính đầy dâm dịch, Bùi Thư cố gắng mấy lần cũng chỉ làm cho ngọc ấm trơn tuột từ giữa những ngón tay trắng nõn, du͙© vọиɠ liên tục dâng trào, ngọc ấm bị hoa huyệt hút chặt hơn, Bùi Thư thở dốc, thấy thứ này không những không ra được, lại càng tiến sâu hơn, Bùi Thư không dám đụng đến nữa, chỉ có thể chịu đựng khó chịu qua một đêm.
Y cởi hết quần áo, cầm lấy bộ váy trắng, đỏ mặt mặc lên người.
Buổi sáng, vì Hứa Tự đột ngột đến, động tác mạnh mẽ của Bùi Thư, ngọc ấm đã bị đẩy sâu vào trong một chút, không đau, nhưng lại mang theo cảm giác tê dại, chờ đến khi Bùi Thư không chịu nổi nữa, Hứa Tự giúp y lấy ngọc ấm ra, giữa hai chân đã sớm ướt đẫm.
Vừa nghĩ đến sáng nay Hứa Tự đưa ngón tay vào huyệt của mình, tìm kiếm miếng ngọc bội trơn trượt kia, mặt Bùi Thư liền đỏ sắp rỉ máu.
Trong đầu hiện ra hình ảnh ngón tay ướt đẫm nắm chặt ngọc ấm, Bùi Thư bắt đầu lắc đầu, ném cảnh tượng này ra khỏi đầu.
Hoa huyệt mẫn cảm, sáng nay ngọc ấm vào sâu hơn chút, ngón tay Hứa Tự mới miễn cưỡng đút được nửa ngón vào, lúc động đậy, đầu ngón tay không ngừng cọ xát vào thịt mềm giữa huyệt, bàn tay mạnh mẽ gần như ma sát toàn bộ âʍ ɦộ, kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt khiến hoa huyệt liên tục co rút, không lâu sau phun ra một cỗ dâm dịch.
Xung lực đẩy ngọc ấm ra một đoạn, lại bị hoa huyệt hút trở lại, mãi đến khi Bùi Thư lên cao trào lần hai, Hứa Tự mới mượn lực đạo của lần thứ hai thành công lấy được ngọc ấm ra.
Dâm dịch theo ngón tay nhỏ xuống, rơi xuống giữa hai chân Bùi Thư thành một mảng hỗn độn, ngọc ấm và hoa huyệt dính đầy tơ bạc, toàn bộ bàn tay Hứa Tự cũng ướt đẫm…
Mặt Bùi Thư càng lúc càng đỏ, đột nhiên, cửa phòng bị đẩy ra, Bùi Thư vội vàng siết chặt quần áo chưa cài xong, cảnh giác nhìn về phía cửa.
Đại tẩu?
‘’Ừ hừ.’’ Người ở cửa bước vào, tự nhiên ngồi xuống rót trà: ‘’Đến cũng không nói với ta một tiếng.’’
‘’Còn không phải là do bất ngờ sao’’. Bùi Thư cũng ngồi xuống theo, giữa hai người cách nhau một cái bàn nhỏ: ‘’Hôm nay đại tẩu tới tuần tra sản nghiệp à?
‘’Đúng vậy, nếu không phải Dư nương tử nói với ta, ta còn không biết ngươi đã đến.’’
‘’A.’’ Bùi Thư bừng tỉnh: ‘’Dư nương tử nhận ra đệ rồi sao?’’
‘’Còn không phải sao?’’ Thương Dung buồn cười: ‘’Nàng là một người may quần áo, cũng đã may quần áo cho đệ bao nhiêu lần rồi, nếu còn không nhận ra, vậy thì chưởng quầy này phải thay người rồi.’’
Hắn nhìn Bùi Thư một chút, hứng thú nói: ‘’Kế hoạch của đệ thực hiện không tồi đấy, ta thấy người ta cũng dẫn đệ đi may quần áo rồi.’’
‘’Đúng thế, cũng không nhìn xem đệ là chứ.’’ Bùi Thư vô cùng kiêu ngạo: ‘’Bùi thiếu gia đã ra tay, Hứa cẩu sao mà địch lại được chứ.’’
‘’Ối giời, thật kiêu ngạo nha.’’
Bùi Thư đáp lại bằng ánh mắt đương nhiên, định đứng dậy: ‘’Không nói với huynh nữa, Hứa Tự đang chờ đệ ở ngoài, đệ phải đi ra ngoài.’’
‘Đừng gấp.‘’Thương Dung chậm rãi: ‘’Hứa đại nhân nhà đệ có người đến tìm, lúc này đệ ra ngoài cũng không gặp được người đâu.’’
Hắn nhìn về phía Bùi Thư, trêu chọc: ‘’Sao trước kia ta sao không phát hiện đệ có năng lực này, người nghiêm túc như vậy cũng có thể để đệ bắt được.’’
‘’Năng lực của đệ rất lớn đấy nhé.’’ Biết có người tìm Hứa Tự, Bùi Thư cũng không vội: ‘’Hứa Tự có gì có đâu chứ.’’
‘’Sao đệ lại làm được?’’ Thương Dung hứng thú hỏi.
‘’Làm gì, ngay cả đại ca của đệ, huynh trêu chọc còn ít sao.’’ Bùi Thư cảnh giác nhìn hắn.
‘Có nói đệ cái gì đâu, ta chỉ hỏi một chút thôi!’’ Thương Dung suýt nữa bị y hù chết, hắn cẩn thận nhìn xung quanh, xác nhận không có ai mới thở phào: Hiện giờ đại ca của đệ không ở kinh thành, chỉ có ta trông đệ, không được hỏi rõ ràng à.’’
Hắn nhấp một ngụm trà, lấy lại bình tĩnh: ‘’Ta nói với đệ, thêm vài ngày nữa, tranh thủ thời gian lấy được thứ mình muốn rồi đi, đừng để hắn được hời.’’
Nói đến đây, Thương Dung dừng lại: ‘Không phải đệ đã để hắn được hời rồi đấy chứ?’’
Bùi Thư rất chột dạ: ‘’Ấy… sao có thể chứ…’’
Thương Dung là ai chứ, gần như lập tức cảm thấy không ổn: ‘’Hắn không làm gi đệ?!’’
‘’Không, không có.’’ Bùi Thư chột dạ: ‘’Chỉ, chỉ ôm…’’
‘’Còn gì nữa không?’’
‘’Hôn… hôn một cái…’’
Thương Dung đột nhiên cảnh giác, chuông cảnh báo vang lên điên cuồng trong đầu:’’Đệ cho hắn nhìn thân thể chưa?!’’
‘’Không, không có… ’Bùi Thư ánh mắt lung lay: ‘Nhìn, nhìn nhưng không hề quan trọng…’’
Híz-khà-zzz —— Thương Dung hít vào một hơi: ‘’Đệ có biết ——‘’
Thương thiếu gia.
Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Hứa Tự xuất hiện ở cửa.
Thương Dung tâm trầm xuống, hắn nhìn Hứa Tự, lại nhìn Bùi Thư, miễn cưỡng cười: ‘’Hứa Ngự sử.’’
Hắn nói với Hứa Tự: ‘’Hứa Ngự Sử nói chuyện xong rồi? Không tán gẫu nữa sao?
‘’Không phải chuyện gì quan trọng.’’ Hứa Tự cười: ‘’Làm phiền Thương thiếu gia trông chừng, Hứa mỗ đến đón A Ngọc.’’
Hắn nhìn về phía Bùi Thư, Bùi Thư vô thức muốn dựa vào: ‘’Đại nhân.’’
Thương Dung đột nhiên giữ chặt Bùi Thư, mặt có chút cứng ngắc: ‘’Hứa ngự sử gấp như vậy, ta đây mới làm ra không ít kiểu dáng, cô nương khó có được đến đây một chuyến, hay là thử thêm vài bộ?’’
‘’Không sao.’’ Ánh mắt Hứa Tự rơi xuống bàn tay đang nắm lấy của hai người, hắn bước tới, từng chút một rút tay Bùi Thư ra khỏi tay Thương Dung, nắm vào lòng bàn tay mình: ‘’Cửa hàng của Thương thiếu gia, Hứa mỗ yên tâm, kiểu mới ra đều đưa đến Hứa phủ là được.’’
Thương Dung nhếch khóe miệng: ‘’Hứa ngự sử thật hào phóng.’’
‘’Không coi là gì, chỉ là mua chút đồ chơi nhỏ, làm cho A Ngọc vui là được.’’
Bùi Thư không hiểu hai người bọn họ tự dưng sao thế, nhưng điều này không ảnh hưởng gì đến y, y nhìn Thương Dung, lại nhìn Hứa Tự, nói với Hứa Tự: ‘’Đại nhân không phải có chuyện sao?’’
‘’Không có chuyện gì.’’ Hứa Tự ôm y: Gặp được đồng liêu, hàn huyên vài câu thôi.’’
‘’À’’
Bên kia, Thương Dung nhìn động tác quen thuộc của Bùi Thư, tim càng thêm trầm xuống.
Nam nhân chính là nam nhân, mặc kệ xương cốt nhỏ thế nào, giống cô nương, vậy cũng vẫn là nam nhân.
Dưới thân Bùi Thư có thêm một bộ phận nữ, vì thế cũng gầy yếu hơn nam giới bình thường, giả nữ quả thực có thể lấy giả tráo thật.
Nhưng trọng điểm của giả nữ là giả trang, bình thường chỉ nhìn còn đỡ, một khi lộ ra các nơi như vai cổ, cổ tay, mắt cá chân, người có đầu óc một chút cũng sẽ không thể không nhận ra giới tính thật sự của đối phương.
Thương Dung im lặng nhìn về phía Hứa Tự.
Hắn cũng không cảm thấy Hứa Tự không giống như là người không có đầu óc.
Trước đó Bùi Thư mặc quần áo cũng chưa cài chặt, hiện tại lộ ra cái cổ trắng như tuyết, hầu kết gần như không thể nhận ra bởi vì động tác ngẩng đầu của y mà hơi lồi ra, nhỏ nhắn, nhưng hết sức rõ ràng.
Hứa Tự mỉm cười nghe y nói chuyện, cánh tay hơi nâng lên, vừa vặn che khuất ánh mắt của Thương Dung. Hắn nhẹ nhàng đảo qua Thương Dung, ngón tay nắm lấy từng cái nút áo, hoàn toàn giấu yết hầu dưới cổ áo.
‘’Tối nay A Ngọc muốn ăn gì?’’
‘’A… ‘’Bùi Thư nghĩ nghĩ: ‘’Ta muốn ăn Kim Ngọc Mãn Đường của Vọng Xuân Lâu.’’
‘’Được, đợi lát nữa bảo bọn họ đưa đến phủ.’’
‘’Không trực tiếp đến Vọng Xuân Lâu ăn sao?’’
‘’Về nhà ăn không ngon sao?’’
‘’Ừm… Thật ra cũng rất tốt. Vậy ta muốn đến đình nghỉ mát bên hồ ăn.’’
‘’Được, đều nghe theo ngươi.’’