Ngày hôm sau, lúc Chu Thanh Thanh tỉnh dậy không khỏi hậm hực khi nhìn điện thoại đầu giường thấy đã hơn mười giờ - tối qua trước khi ngủ rõ ràng cô đã đặt ba cái đồng hồ báo thức kêu lúc tám giờ mà! Ở một mình ngủ muộn thì không sao, nhưng đây dù gì cũng đang ở nhờ nhà người ta…
Sau khi Chu Thanh Thanh rửa mặt cấp tốc xong, lúc mở cửa phòng lại không thấy bóng dáng Lâm Diễn – không biết có phải anh đang ở trên lầu không?
Ồ, hình như trên mặt bàn có tờ giấy?
Đi tới cầm lên xem, trên giấy là chữ viết đẹp như rồng bay phượng múa: Sữa và bánh mì ở trong tủ lạnh, cô lấy ra bỏ vào lò vi sóng hâm lại rồi ăn. Trưa tôi sẽ không về ăn cơm, cô gọi đồ ăn ở ngoài là được. Nhớ phải cho Meo Meo ăn, Meo Meo ở trong phòng dành cho khách, thức ăn cho chó ở XXXX… Ừm, còn nữa, người nào đó phải cẩn thận đừng để bị Meo Meo cắn, nó vẫn chưa tiêm phòng dại đâu.
Chu Thanh Thanh: >_<…
Hóa ra cô không chỉ là người hầu, mà còn là người hầu cho chó! Còn nữa, nhìn cô ngốc thế sao? À không, phải là: Meo Meo đáng yêu như vậy, làm sao có thể cắn người được? Còn nữa, Lâm mỹ nam anh cần gì lải nhải nhiều thế…
Chu Thanh Thanh cũng chẳng buồn hâm nóng lại bữa sáng (thực ra Chu Thanh Thanh lặng lẽ coi nó như cơm trưa, cô làm gì còn tiền mà gọi đồ ăn ở ngoài? Hu hu hu… Xem ra ăn no rồi phải nghĩ cách đi kiếm tiền…). Trước tiên Chu Thanh Thanh đi tìm thức ăn cho chó, sau đó sang căn phòng bên cạnh – nghe nói là phòng dành cho khách kiêm phòng của Meo Meo… o(╯□╰)o!
Quả nhiên, ổ của Meo Meo ở ngay trong góc phòng. Meo Meo thấy Chu Thanh Thanh tiến đến, kêu meo meo hai tiếng coi như chào hỏi, sau đó tiếp tục hào hứng nghịch món đồ chơi của nó… Đúng vậy, chính là đồ chơi, một góc nhà đầy đồ chơi!
Chu Thanh Thanh vô cùng đố kị: “Hồi bé tao còn không có nhiều đồ chơi như thế!”
Sau đó đợi một lúc cũng không thấy Meo Meo phản ứng lại – cô lại có thể bị một con mèo nhỏ, à không, một con chó nhỏ coi thường…
Vì vậy Chu Thanh Thanh quyết định, hay là trước tiên mình cứ ăn no đã! =.=
Nhớ tới những suy nghĩ tối qua trước khi chìm vào giấc ngủ, đúng thật, ngủ một giấc tỉnh dậy lại không có cảm giác gì đặc biệt! Mỹ nam gì đó, ai mà chẳng thích? Những tâm tình không hiểu được tối qua, chắc chắn chỉ là đại não của cô ngất tạm thời mà thôi.
***
Ăn xong bánh mì, uống sữa, lại xem báo rồi lên mạng tìm thông tin tuyển dụng, lề mề đến hơn mười hai giờ, Chu Thanh Thanh mới lấy đồ ăn cho chó rồi giá lâm tới ổ vàng của Meo Meo – thật sự, so với chỗ ở thuê của cô trước kia, chỗ cô chính là ổ chó, còn của Meo Meo là ổ vàng!
Lúc này, quả nhiên Meo Meo bày tỏ sự hoan nghênh nhiệt liệt đối với cô – đúng ra là đối với đồ ăn trên tay cô, chắc là đói bụng rồi nên chẳng có tâm trạng chơi đồ chơi nữa. Nhưng khi phát hiện đồ ăn Chu Thanh Thanh mang đến là thức ăn của chó chứ không phải món cá ngon lành mà nó chờ mong, Meo Meo uốn éo hồi lâu rồi mới miễn cưỡng đi tới bắt đầu ăn.
Chu Thanh Thanh cũng ngồi xổm xuống. Lại gần, thò tay giày vò lông trên người Meo Meo: “Có mà ăn là tốt rồi còn kén chọn! Chị đây cũng chỉ ăn bánh với uống sữa mà sống qua ngày hôm nay!... Ai dà, đừng giãy giụa, để người ta sờ một tí… Hì hì, mềm mượt quá!”
Meo Meo tức giận, kiêu ngạo meo hai tiếng, tỏ vẻ ông không cần ăn! Sau đó lui vào trong chiếc giường mềm mại của nó, nằm xuống, nhắm mắt lại, phản ứng Chu Thanh Thanh hoàn toàn không ngờ tới!
Chu Thanh Thanh chưa từ bỏ ý định, cầm lấy chổi lông gà, tiếp tục nghịch mũi Meo Meo: “Loại chuyện xuyên việt này thật thần kỳ, trong cuộc sống thật sự không thể… Tao có hai suy đoán khá đáng tin cậy: một, mày là kết tinh tình yêu sau khi một con chó cưỡng gian một con mèo… Hai, mày là kết tinh tình yêu sau khi một con mèo cưỡng gian một con chó…”
Rốt cục, Meo Meo không thể nhịn được nữa, mở to mắt, sau đó lườm Chu Thanh Thanh! Đúng vậy, cô không nhìn lầm, chính là ánh mắt khinh bỉ… =_=!
Hoạt động nội tâm của Meo Meo: trước tiên mặc kệ suy đoán của cô có phù hợp với nguyên lý khoa học hay không, chỉ phân tích theo logic, thứ nhất, những chuyện trước khi tôi sinh ra, làm sao tôi biết! Thứ hai, cô nói cái gì mà “kết tinh tình yêu” thế mà lại bảo cưỡng gian… Tổng kết: cô gái này đầu óc có vấn đề… Hãy trân trọng sinh mạng, tránh xa bệnh tâm thần!
Nhưng mà, buổi tối chủ nhân lại còn sang phòng cô ta! Hơn nữa còn ở lại rất lâu rất lâu… Meo Meo cảm thấy vô cùng ghen ghét, cho nên quyết định ghét tận gốc cái cô gái tranh mất sự chú ý của chủ nhân của nó!(Khụ khụ, vậy, đây xem như là tranh đấu giữa các sủng vật?)
Thế là, cả buổi chiều, Chu Thanh Thanh và Meo Meo cứ thế đối địch ghét bỏ nhau cũng qua một ngày…
Đúng thế, ghét bỏ lẫn nhau! Xét về phần dáng vẻ nó rất đáng yêu, Chu Thanh Thanh vốn rất thích nó, nhưng Meo Meo thật sự quá không biết tốt xấu! Lại dám khinh thường cô! Hơn nữa, còn ngày càng quá đáng…
***
Buổi chiều, sáu giờ, lúc Lâm Diễn về đến nhà, động tác mở cửa của anh không khỏi hơi do dự - nhớ tới những lời tối qua Chu Thanh Thanh gửi cho anh… À không, là gửi cho Liny. Điện… Lâm Diễn có phần không được tự nhiên.
Đêm đó trước khi thuê phòng, không phải anh đã nói rất rõ ràng với cô, tuyệt đối anh sẽ không vì giữa hai người xảy ra quan hệ đó mà yêu thương cô hay là sẽ chịu trách nhiệm với cô đó sao? Sao cô gái này vẫn còn như vậy! Đúng là bị coi thường xong lại vờ như không thấy… Mà anh còn chủ động dẫn cô về nhà… Cho nên không thể ngay lập tức đuổi cô đi được! =_=!
Có điều, anh cũng hiểu rõ được sức quyến rũ vô địch của mình… Cũng đúng, nếu cô không có chút cảm tình nào với anh thì mới kì quái! (Mèo tôi: tự kỷ quá! Không phải, người ta đây là hoàn toàn có khả năng tự yêu bản thân mình… =v=)
Vậy thì, anh sẽ có lòng tốt thu nhận cô một thời gian ngắn, chỉ cần Chu Thanh Thanh đừng “tỏ rõ” tình cảm với anh quá, anh cũng sẽ tiếp tục giả vờ như không biết chuyện này. Nói như vậy, phải sống yên ổn một thời gian, đợi khi nào cô tìm được chỗ ở mới, anh nhất định sẽ khiến cô phải rời đi!
Hạ quyết tâm, cuối cùng động tác của Lâm Diễn cũng nhanh chóng lưu loát mở cửa.
Vừa vào nhà, Lâm Diễn trông thấy Chu Thanh Thanh đang chống cằm, có vẻ buồn rầu, lại hơi có chút tủi thân, ngồi trên ghế sa-lông phòng khách chờ anh – bên cạnh ghế là va li của cô tối qua mang đến!
Vừa trông thấy Lâm Diễn mở cửa bước vào, Chu Thanh Thanh bắt đầu vô cùng nhăn nhó – thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên rất nhanh nhìn liếc qua anh, sau đó lại cực kỳ nhanh nhìn sang chỗ khác, ngón tay trắng trẻo túm một góc áo, lắp bắp mở miệng: “Lâm mỹ nam, cảm ơn anh đã tốt bụng chứa chấp tôi một đêm… Nhưng mà, tôi quyết định không ở lại nhà anh nữa, hai chúng ta cô nam quả nữ, ở chung sẽ ảnh hưởng không tốt đến thanh danh của nhau! Cho nên, tôi vẫn nên dọn đi! Nhưng mà, nhưng mà…”
Anh có thể cho tôi mượn trước ít tiền được không? – Nhưng mà khó mở lời quá, anh bảo tôi phải nói thế nào đây? Hu hu hu ~~~~(>_<)~~~~!
Không sai, trên cơ sở những thông tin mà Chu Thanh Thanh vừa trình bày, nhưng đến tai Lâm Diễn thì chuyện lại đi theo một hướng khác: Chu Thanh Thanh phát hiện tình cảm của cô đối với anh đã trở nên quá sâu đậm, nhưng vì không muốn quấy rầy anh, cho nên mới hạ quyết tâm chủ động rời khỏi anh… Nhìn xem, trước mặt anh cô nói năng không lưu loát, thỉnh thoảng ánh mắt còn long lanh “đưa tình”!~
Tự động giải mã xong, gương mặt trắng nõn tuấn tú của Lâm Diễn hơi đỏ lên rất đáng ngờ - tuy không phải chưa từng nói chuyện yêu đương, thế nhưng, đối tượng là Chu Thanh Thanh – một cô gái thật sự quá đơn thuần ngốc nghếch – vì thế suy nghĩ của anh cũng đi theo hướng kì lạ, ngốc nghếch, giống như một cậu con trai mười mấy tuổi mới biết đến vị tình đầu.
Vừa rồi anh lại có thể nghĩ đến chuyện đuổi cô đi! Thế nhưng giờ không cần anh đuổi, cô lại chủ động muốn đi, không hiểu sao Lâm Diễn lại không muốn – Chu Thanh Thanh tuy có hơi ngốc nghếch, những cũng rất tốt, cô gái tốt biết suy nghĩ cho người khác!
Lâm Diễn hắng giọng hai tiếng nhằm che giấu nội tâm đang mất bình tĩnh, cố gắng giả bộ như rất lãnh đạm, nghiêm túc: “Đi gì mà đi? Người khác thích nói gì thì cứ nói. Hơn nữa, cho dù người ta hiểu lầm quan hệ hai chúng ta là không thuần khiết gì đó, vậy cũng chẳng có gì oan uổng – giữa chúng ta vốn đã không thuần khiết rồi.”
Chu Thanh Thanh: … o(╯□╰)o! Mỹ nam đại nhân, xin đừng dùng giọng điệu vô cùng điềm nhiên đó để nói tới loại chuyện vô cùng… mập mờ này, có được không?
Nhưng mà, thanh danh gì chứ, cô vốn cũng không quan tâm, chính theo lời Lâm Diễn, “Người khác thích nói gì thì cứ nói”. Thế nhưng, điều quan trọng cô muốn nói là: “Nhưng mà, nhưng mà, có ý kiến với tôi không phải là “người khác” gì cả, mà là thú cưng bảo bối nhà anh đấy!”
Tư duy của Lâm Diễn chưa theo kịp: “Cô có thể có ý kiến gì với chính mình chứ?... Ăn no nhàn rỗi không có việc gì làm đúng không, thật đúng là lắm chuyện!”
Chu Thanh Thanh có một loại cảm giác ông nói gà bà nói vịt, đành phải khua tay múa chân, chỉ vào cánh cửa phòng dành cho khách đang đóng chặt: “… Tôi nói chính là Meo Meo nhà anh đấy! Nó không thích tôi! Nó muốn đuổi tôi đi! Anh không biết, lúc chiều, tôi ở phòng khách xem ti vi, BLABLA… Meo Meo lại còn cắn góc áo của tôi, cố sức kéo tôi ra phía cửa! Anh xem đi, góc áo của tôi đều bị nó cắn nát rồi!” >_<
Nếu không phải cô khá khỏe, sống chết trụ vững ở trận địa, cuối cùng còn thành công nhốt Meo Meo vào phòng dành cho khách, thì có lẽ thật sự cô đã quang vinh trở thành một người khách bị một con chó nhỏ “đuổi ra khỏi cửa”…
Thế nhưng, về sau, nghe thấy tiếng Meo Meo ở trong phòng dành cho khách kiên trì không ngừng cào cào cửa, Chu Thanh Thanh lại cảm thấy rất hổ thẹn và đau lòng – sao cô lại đi giằng co với một con vật nhỏ chứ? Cô đã bị người ta ghét, đến một con vật nhỏ cũng không chào đón cô sao?
Hu hu, cô vẫn nên chủ động rời khỏi đây thì hơn… Chào tạm biệt hẹn gặp lại, tôi chỉ được ở căn phòng mặt hướng ra biển, băng thông rộng 4M có một đêm… T-T…
…
Vì vậy mới có một màn này. =_=
Sau khi Chu Thanh Thanh nói xong, căn phòng yên tĩnh một lúc lâu.
Chân tướng sự việc thật sự khiến Lâm Diễn rất muốn cười phá lên, thế nhưng… Điều này cũng nói rõ, những suy đoán trước đó của anh đều là sai lầm, tất cả cũng chỉ là anh tự đa tình – anh không thể nào cười nổi.
Khóe miệng Lâm Diễn khẽ run run – cái loại ức chế không thể làm gì được, anh nghi ngờ một ngày nào đó, miệng anh sẽ bị Chu Thanh Thanh làm cho méo xệch. =_=!
Nhưng mà con vật mèo không ra mèo chó không ra chó kia cũng hơi tinh quái, ừm, nhìn vào chỉ số thông minh, quả thực có cao hơn Chu Thanh Thanh! Để vật cưng mới (=_=! ) không bị nó bắt nạt, có lẽ anh nên bắt nó ra đi?
Thật lâu sau, Lâm Diễn bất đắc dĩ: “… Chu Thanh Thanh, cô đừng khôi hài thế có được không?”
Chu Thanh Thanh vẫn đầy một bụng bực tức và tủi thân: “Rõ ràng tôi rất nghiêm túc, rất đứng đắn được chưa!”
Xác định Chu Thanh Thanh tạm thời sẽ không đi – muốn đi thì đã phải đi trước khi anh về! Nói tóm lại, chỉ là chuyện tranh giành tình cảm giữa các vật cưng mà thôi, cô lại còn làm ầm ĩ lên với anh.
Lâm Diễn định đi vào bếp cất túi đồ mà nãy giờ vẫn cầm trên tay, vì vậy vừa đi về hướng phòng bếp vừa hỏi Chu Thanh Thanh: “Đói bụng chưa? Ừm, tối nay làm cá cho cô ăn.”
Một ngày chỉ ăn bánh mỳ với uống sữa, cộng với cả buổi chiều “đại chiến” với Meo Meo, sao có thể không đói bụng? Chu Thanh Thanh lập tức ném tất cả những chuyện canh cánh trong lòng trước đó ra sau đầu, rất là chân chó theo sát Lâm Diễn đi vào phòng bếp, đôi mắt trông mong chờ đợi, hỏi: “Anh mua thức ăn rồi à? Anh biết nấu cơm? Thật sự quá quá quá… quá tốt! Tuy trước nay tôi không thích ăn cá, nhưng mà, tôi quyết định, tối nay sẽ phải ăn sạch bách chỗ cá đó, không để lại một chút nào cho tên kia!”
Lâm Diễn: “…=_=|||”
Từ đây có thể thấy được, trong một căn nhà, có hai sủng vật đều mang thuộc tính đáng yêu (?), cũng không phải là chuyện tốt gì…