VŨ LUYỆN ĐIÊN PHONG

Chương 60: Lão tiên sinh xin dừng bước

Trước Sau

break

- Vào trong mỏ?

Long Tại Thiên lập tức sầm mặt xuống, cảnh giác nhìn Dương Khai rồi nói:

- Hắn không phải là đệ tử trong bang đúng không?

Dương Khai bước đến trước, cung kính nói:

- Tại hạ là đệ tử Lăng Tiêu các.

- Không phải đệ tử trong bang không được vào!

Long Tại Thiên trừng mắt, tỏ vẻ không vui, giọng khinh khi:

- Ngay cả đệ tử trong bang cũng không được vào tùy tiện, huống hồ là người ngoài như ngươi.

Nói xong, lão quay lại phía Hồ Mị Nhi, vẻ mặt khó chịu:

- Tiểu thư, sao tiểu thư lại đưa người ngoài đến đây? Tiểu thư tuổi còn nhỏ, không biết nhân tình thế sự, lòng người khó đoán, tri nhân tri diện bất tri tâm. Mấy năm nay bang chúng ta nhờ khu mỏ này mà kiếm được không ít, biết bao nhiêu kẻ dòm ngó, nhất là phường trộm cắp, nghĩ đủ mọi cách để thăm dò tin tức trong mỏ. Nếu lão phu không trấn giữ nơi này quanh năm, không chừng sẽ xảy ra nhiễu loạn.

Sắc mặt Dương Khai trầm xuống, lão già này nói bóng nói gió, nghe thật khó chịu.

Hồ Mị Nhi biết Dương Khai không vui, vội nói:

- Long gia gia hiểu lầm rồi, không phải hắn muốn do thám gì cả, mà chỉ muốn mua ít đồ thôi.

Long Tại Thiên cười mỉa mai:

- Mua đồ? Mua đồ sao lại đến đây? Cái cớ này thật là thú vị. Tiểu tử, ta bất kể ngươi có mục đích gì, ngươi cút ngay cho lão phu, sau này ngươi còn dám xuất hiện ở đây, cứ xem xem lão phu có giết ngươi hay không.

Dương Khai giận sôi người, lão thất phu này quá tự phụ rồi. Tuy trong lòng căm phẫn, nhưng Dương Khai biết công lực mình còn kém xa, nếu động thủ, e là chỉ cần một hơi cũng đủ hại chết mình.

Cố đè nén cơn thịnh nộ, Dương Khai không nói gì, bây giờ mà gây xung đột với lão, người chịu thiệt chỉ có chính mình thôi.

- Nhu nhược!

Long Tại Thiên nhìn bộ dạng Dương Khai, lại càng thêm khinh bỉ.

Chân Dương nguyên khí trong người Dương Khai tự nhiên sục sôi, giận giữ nhìn Long Tại Thiên.

Nhận thấy thay đổi nguyên khí của Dương Khai, Long Tại Thiên giận tím mặt:

- Hỗn xược, ngươi muốn động thủ?

Dứt lời, chẳng nói chẳng rằng, không màng đến khoảng cách tuổi tác, công lực, lão tung thẳng một chưởng về phía Dương Khai. Chưởng này vừa tung ra, Dương Khai thấy mình đột nhiên không nhúc nhích được, chỉ biết ngơ ngác đứng tại chỗ, không phải do sợ quá, mà là do đối phương đã lén dùng thủ đoạn gì đó để kìm cố hắn.

Dương Khai biến sắc, thật sự không ngờ lão già này lại không biết xấu hổ đến thế. Hắn có thể cảm nhận được thái độ của lão đối với mình, nhưng lại không hiểu được rốt cuộc là vì sao. Bây giờ lão lại đột nhiên xuất thủ, Dương Khai kinh hãi đến tiêu tan hồn phách.

Mùi vị chết chóc trước mặt, áp lực cực lớn mà cao thủ Thần Du cảnh mang đến khiến tim Dương Khai như ngừng đập, hơi thở không đều. Trong lúc đường cùng, một ý chí cầu sinh lan tràn khắp cơ thể.

Bỗng nhiên, một cỗ khí nóng bỏng truyền ra từ xương cốt, tản ra nhanh chóng. Trong chốc lát, Dương Khai phát hiện sức mạnh đang kìm giữ cơ thể đột nhiên tiêu biến.

Trong lúc vội vàng, Dương Khai vận hết toàn bộ khí lực, lách mạnh qua một bên.

Một chưởng của Long Tại Thiên hạ xuống, vốn định cho tên đệ tử Lăng Tiêu các này chết dưới chưởng, nhưng điều khiến lão không ngờ tới chính là đối phương đã trốn đâu mất tiêu!

Sao lại thế được? Long Tại Nhiên nhíu mày.

Thủ pháp áp chế của một Thần Du cảnh sao lại bị hắn phá giải? Chính vì không ngờ được điều này, chưởng tùy ý đó của Long Tại Thiên cũng vô hiệu.

Tuy đòn tấn công của Long Tại Thiên chưa đánh trúng Dương Khai, nhưng cũng đủ khiến hắn hoảng loạn, mặt trắng bệch, toàn thân mồ hôi nhễ nhại. Đợi đến khi chân đứng vững rồi mới bước ra đối mặt với Long Tại Thiên. Ánh mắt của Dương Khai đã thêm phần u ám lạnh lẽo.

Nếu như nói lúc nãy Dương Khai chỉ giận thái độ của Long Tại Thiên đối với hắn, thì bây giờ thực sự đã trở thành thâm thù đại hận. Lão muốn thẳng tay lấy mạng hắn không hề giấu giếm ý đồ, như muốn tùy tay bóp chết một con kiến.

Long Tại Thiên dĩ nhiên cũng hiểu rõ điều này, tuy không biết tại sao lúc nãy thủ đoạn kìm cố của mình lại mất tác dụng, nhưng đã nảy ra ý muốn giết chết Dương Khai, sao lão lại dễ dàng dừng tay được? Đã không làm thì thôi, đã làm thì phải làm cho tới cùng, lão lại tung ra một chưởng nữa.

Hồ Mị Nhi lúc nãy mới giật mình bừng tỉnh, vội vàng chạy đến trước mặt Dương Khai, giận giữ nhìn Long Tại Thiên, gào lên thảm thiết:

- Long gia gia, hắn là bạn cháu! Người muốn làm gì?

- Kẻ có ý đồ dò thám khu mỏ đều phải giết chết! Đây là lệnh của Bang chủ!

Long Tại Thiên nhìn xoáy vào Hồ Mị Nhi, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc.

Trước kia Hồ Mị Nhi cũng thường qua lại với mấy tên nam nhân trẻ tuổi, nhưng chưa bao giờ thấy nàng bất chấp tính mạng bảo vệ ai cả. Hồ Mị Nhi cũng chẳng bao giờ ngó ngàng đến sự sống chết của mấy tên nam nhân đó. Nói một cách khác, những tên bị nàng chiêu dụ, mười tên có tám tên chẳng có được kết cục tốt đẹp.

Nhưng lần này, nàng lại quên mình che chắn cho tên tiểu tử Lăng Tiêu các này, hơn nữa là dùng ngữ khí quyết liệt để chất vấn lão.

Chuyện này chưa từng xảy ra! Long Tại Thiên nheo mắt, nét mặt đăm chiêu, sát khí càng đậm hơn.

Hồ Mị Nhi che chắn trước mặt Dương Khai, nghiến chặt răng nói với Long Tại Thiên:

- Ta đã nói rồi, người bạn này chỉ đến mua ít đồ, chứ không có ý thăm dò khu mỏ! Long gia gia, lời của ta mà người cũng không tin ư?

Thấy Hồ Mị Nhi bênh vực Dương Khai như thế, Long Tại Thiên cũng không thể càn quấy thêm, chỉ nói:

- Không dám, lời của tiểu thư, lão hủ luôn luôn tin.

- Nếu vậy, sao người còn làm thế?

- Lão hủ biết sai rồi, mong tiểu thư thứ tội.

Huyết Chiến bang, Phong Vũ lâu và Lăng Tiêu các không giống nhau. Huyết Chiến bang là nơi của thế lực gia tộc, Hồ gia làm chủ, thế nên Long Tại Thiên có là Phó bang chủ, cũng phải để chút thể diện cho Hồ Mị Nhi.

- Nhưng lão hủ vẫn mong tiểu thư lượng thứ, việc liên quan đến khu mỏ rất quan trọng, người ngoài tuyệt đối không thể vào trong!

Long Tại Thiên nói xong, cũng không còn để ý đến Hồ Mị Nhi nữa mà nhìn Dương Khai hừ một tiếng lạnh lùng, rồi quay người bỏ đi.

Dương Khai hít một hơi thật sâu, trấn tĩnh khí huyết đang cuồn cuộn trong lồng ngực, lên tiếng:

- Lão tiên sinh xin dừng bước!

Long Tại Thiên bực bội quay đầu lại, nheo mắt nhìn Dương Khai, sát khí đằng đằng trong ánh mắt.

- Lão tiên sinh, tại hạ hiện giờ không phải đối thủ của người!

Dương Khai chậm rãi bước ra trước mặt Hồ Mị Nhi, nhìn Long Tại Thiên không chút sợ sệt:

- Vậy nên nỗi khuất nhục hôm nay tại hạ chấp nhận. Nhưng năm năm, mười năm sau, tại hạ sẽ trả món nợ này với người, hy vọng lão tiên sinh có thể sống đến lúc đó!

Dương Khai nói một cách bình tĩnh, nhưng cực kỳ nghiêm túc.

Mặt Long Tại Thiên đang lạnh tanh, chợt bật cười:

- Lão phu có thể sống đến lúc đó hay không, không cần ngươi bận tâm, nhưng ta nghĩ, ngươi nhất định sẽ không sống được đến lúc đó đâu! Tên tiểu tử ngông cuồng, sau này hãy cẩn trọng hơn đi!

- Tại hạ xin nghe!

Long Tại Thiên bỏ đi, Hồ Mị Nhi áy náy nhìn Dương Khai, xin lỗi liên hồi:

- Xin lỗi, xin lỗi, ta không biết Long gia gia sao lại làm vậy nữa, nếu sớm biết, ta đã không đưa ngươi đến rồi.

- Không sao.

Dương Khai hít một hơi thật sâu, nghĩ lại chuyện khiếp đảm vừa rồi, trong lòng vẫn còn sợ hãi. Nếu không phải Ngạo Cốt Kim Thân phát huy tác dụng trong lời khắc quan trọng, e là mình đã chết rồi. Chính cỗ khí nóng bức đó đã tháo bỏ xiềng xích của Long Tại Thiên, giúp mình thoát chết trong gang tấc.

break
(Cao H) Không Xuống Được Giường
Ngôn tình Sắc, Sủng
Hắn Như Lửa
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Chị Gái Lầu Trên
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc