VŨ LUYỆN ĐIÊN PHONG

Chương 2558: Thời kỳ khổ

Trước Sau

break
U Hồn cả giận nói: - Đoàn Hồng Trần, ngươi ăn nói nên có chừng có mực!

Đây cũng không phải là coi trọng tiểu tử kia, mà là coi thường hắn, sao U Hồn có thể không giận.

Đoàn Hồng Trần thản nhiên nói: - Hắn tinh thông lực lượng không gian!

- Có chuyện này sao? U Hồn hơi kinh ngạc, nếu Đoàn Hồng Trần đã nói tiểu tử kia tinh thông lực lượng không gian, vậy thì người này quả thật là giết không được.

- Hắn còn học Tuế Nguyệt Như Toa Ấn!

- Cái gì? Tuế Nguyệt Như Toa! U Hồn thật sự khiếp sợ. Tuế Nguyệt Như Toa, đây chính là thần thông của Tuế Nguyệt Đại Đế, loại thần thông duy nhất trong thiên hạ liên quan đến thời gian pháp tắc, ngay cả U Hồn hắn cũng không có cách nào nhìn thấu được. Tuế Nguyệt Như Toa Ấn vừa ra, có lẽ thật đúng là có thể chôn nữ nhi mình theo cùng.

- Đúng rồi, Sơn Hà Chung cũng ở trong tay hắn! Đoàn Hồng Trần ném ra từng tin tức một, dường như lần lượt giáng mạnh vào U Hồn, khiến vẻ mặt của hắn ngày càng khoa trương. Đoàn Hồng Trần lặng lẽ quan sát, trong lòng sảng khoái không chịu được.

Cũng không biết sao lão lại biết những điều này, dù sao lúc ở trong Toái Tinh Hải, Dương Khai cũng không bại lộ ra nhiều quân bài như vậy.

Gương mặt U Hồn Đại Đế đã ngốc trệ, khóe miệng không ngừng co quắp.

Thật lâu sau, hắn mới trầm giọng nói: - Là Sơn Hà Chung của tên Nguyên Đỉnh kia?

Đoàn Hồng Trần nhướng mày nói: - Ngoại trừ Sơn Hà Chung kia, thì còn Sơn Hà Chung nào?

Vẻ mặt U Hồn lại càng co quắp hơn.

Tuy nói hắn là một trong 10 đại Đế Tôn, Đế Bảo trên tay không thiếu, nhưng Sơn Hà Chung là vật gì chứ, đây chính là hồng hoang dị bảo, không ngấp nghé muốn là không thể. Năm đó khi Phệ Thiên bị vây công, Phệ Thiên dù liều mạng bị thương cũng muốn chém chết Nguyên Đỉnh trước, nguyên nhân lớn nhất chính là kiêng kỵ lực trấn áp của Sơn Hà Chung.

Ngay cả Phệ Thiên còn kiêng kỵ đồ chơi này, U Hồn hắn sao có thể xem như không thấy chứ.

Lực lượng không gian, Tuế Nguyệt Như Toa, Sơn Hà Chung...

Vận may của tiểu tử này cũng không khỏi quá biến thái, sao mà thứ gì tốt cũng đều bị hắn chiếm được chứ, võ giả bình thường có thể chiếm được một thứ trong đó đã là phước đức ba đời tổ tiên, vậy mà tên này lấy cuỗm được hết, cũng không biết phần mộ tổ tiên nhà hắn chôn ở nơi nào.

U Hồn im lặng một hồi, rồi hừ lạnh nói: - Ngươi nói cho ta những điều này làm gì, thật là nhàm chán!

Đoàn Hồng Trần cười ha hả, nói: - Tùy tiện tâm sự thôi...

Hắn biết, U Hồn hẳn là sẽ không hạ sát thủ đối với Dương Khai, bởi vì hắn cũng không nắm chắc với thân thể Hồn giáng của mình có thể giết được Dương Khai, nếu không phải như vậy, Đoàn Hồng Trần cũng sẽ không để lộ ra những tin tức này.

Nói rồi, Đoàn Hồng Trần lại không kiên nhẫn thúc giục: - Ngươi giải quyết chuyện bên kia nhanh lên một chút a, lão phu còn chờ ngươi tách ta và Phệ Thiên ra đó. Tên chó già này một mực chiếm cứ trong cơ thể lão phu, khiến cho lão phu muốn đi thanh lâu vui vẻ một chút cũng không được!

U Hồn Đại Đế phong hiệu U Hồn, dĩ nhiên là vô cùng tinh thông lực lượng thần hồn, cũng là người nghiên cứu tối thấu triệt lực lượng thần hồn nhất trong 10 đại Đế Tôn, cho nên Đoàn Hồng Trần mới phải tới U Hồn Cung, tìm U Hồn Đại Đế hỗ trợ, xem hắn có biện pháp nào trục xuất thần hồn Phệ Thiên trong thân thể mình ra không.

Nếu như ngay cả U Hồn cũng không có biện pháp, thì lão chỉ có thể tạm thời giữ vững loại trạng thái này rồi nghĩ cách khác, ngẫm lại những ngày sau này, Đoàn Hồng Trần không nhịn được rùng mình một cái.

Nói đến chuyện chính, U Hồn cũng trở nên nghiêm nghị, nói: - Hồng Trần, ta cũng không gạt ngươi, tình huống này của ngươi có chút khó giải quyết, không nhất định ta có thể giúp được ngươi.

- Có giúp được hay không, thử qua rồi nói sau. Đoàn Hồng Trần trầm giọng nói.

U Hồn gật gật đầu, lần nữa nhắm mắt lại.

Bên ngoài lối vào Cổ Địa, Dương Khai tay nắm Bách Vạn Kiếm, một mực chú ý Phù lão, không dám có chút lơ là.

U Hồn Đại Đế Hồn giáng mà đến, sau khi nói một câu bảo hắn chờ một chút, bỗng nhiên liền không có động tĩnh, điều này khiến cho Dương Khai không sao hiểu được, không biết rốt cuộc người này muốn làm cái gì.

Hay là thừa dịp hắn chưa chuẩn bị, chạy trước rồi tính sau?

Nhưng chuyện này nếu không giải quyết tốt, sẽ bị U Hồn Cung để mắt tới, U Hồn Cung không cùng một đẳng cấp với Hoàng Tuyền Tông, người bị U Hồn Cung để mắt tới tuyệt đối không phải chuyện gì tốt.

Suy nghĩ một chút, trong đầu hắn liền hiện ra một suy nghĩ lớn mật.

Hay là tiên hạ thủ vi cường, giết chết hai người trước mặt này đi, vậy là xong hết mọi chuyện.

Nhưng cái ý nghĩ này cũng chỉ lóe lên trong đầu, liền Dương Khai ném ra ngoài. Nếu thật sự làm như thế, vậy thì đã hoàn toàn đắc tội với U Hồn Đại Đế.

Trước mắt cứ xem tình huống một chút đã. Dương Khai quyết định lấy bất biến ứng vạn biến, nếu U Hồn Đại Đế thật sự muốn ra tay với hắn, lúc đó lại tính toán cũng không muộn. Nghĩ tới đây, hắn liền liếc nhìn về phía Lâm Nhi, vừa lúc đụng phải ánh mắt của nàng.

Bốn mắt nhìn nhau, Dương Khai liền cười gằn, bộ dáng đáng sợ.

Lâm Nhi hoảng sợ, vội chuyển ánh mắt đi chỗ khác, thầm nghĩ phụ thân đại nhân đang làm cái gì chứ, sao chưa giết quách tên tiểu tử này cho xong đi, nữ nhi của mình bị khi dễ cũng không ra mặt, thật là khiến cho người ta thương tâm.

Đúng lúc này, bỗng nhiên Phù lão đang bất động tựa như đã lấy lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn về phía Dương Khai.

Dương Khai không nhịn được nuốt nước miếng một cái, cứng rắn nói: - Đại nhân có gì chỉ giáo?

Phù lão hơi nhếch miệng, quan sát Dương Khai từ trên xuống dưới, lại nhìn hơn 20 thi thể đệ tử Hoàng Tuyền Tông bên kia, biết rằng những tên này bị giết thật sự không oan. Một người có nhiều cơ duyên như vậy, lại đã từng liên thủ cùng Hồng Trần Đại Đế đối phó Phệ Thiên, thì bọn này sao có thể là đối thủ chứ?

Sơn Hà Chung là hồng hoang dị bảo, từ mấy vạn năm trước đã được Nguyên Đỉnh mang từ nơi này ra ngoài, không ngờ có ngày lại được quay về nơi này.

- Chuyện xảy ra ta đã biết không sai biệt lắm. "Phù lão" hờ hững nói: - Chuyện này đúng là tiểu nữ có chút vô lý làm loạn, khiến ngươi bị ảnh hưởng.

- Ha ha, quả nhiên đại nhân mắt sáng như đuốc. Dương Khai nghe vậy lập tức trầm tĩnh lại, biết rằng hắn sẽ không gặp nguy hiểm gì. U Hồn tốt xấu gì cũng là Đại Đế, nếu như đã nói vậy, tất nhiên sẽ không gây phiền toái cho hắn.

Ngược lại, Lâm Nhi bên kia nghe được, tức giận đến miệng co quắp, vẻ mặt tràn đầy bất mãn.

"Phù lão" gật đầu nói: - Cổ Địa hung hiểm, ngươi tự giải quyết cho tốt đi.

Nói rồi, hắn liền đưa tay chụp về phía Lâm Nhi, điều động đế nguyên hút Lâm Nhi lại, muốn rời đi.

- Chờ một chút!

Dương Khai vừa thấy hành động của hắn, vội vàng hô lên.

- Còn có chuyện gì? "Phù lão" quay đầu, có chút không kiên nhẫn nhìn Dương Khai.

Khóe miệng Dương Khai giật một cái, nói: - Đại nhân, ngài sẽ không phải cứ như vậy mà bỏ đi đó chứ?

Nói giỡn, hắn vì nữ nhân kia mà bị thương, không có điểm bồi thường đã muốn đi sao? Cho dù Thiên Vương lão tử tới Dương Khai cũng sẽ không đáp ứng a.

Phù lão ngạc nhiên, vẻ mặt cổ quái nói: - Ngươi muốn như thế nào?

Dương Khai nhe răng trợn mắt, chỉ vết thương trên ngực mình, hừ hừ nói: - Đại nhân, vết thương này của vãn bối là bởi vì lệnh ái mà có, xương cốt cũng bị chém đứt, không nghỉ ngơi một năm rưỡi e là không có cách nào bình phục...

"Phù lão" dời ánh mắt nhìn miệng vết thương đang nhúc nhích kia của Dương Khai, khóe mắt không nhịn được hơi co quắp lại.

Hắn làm như mắt của mình bị mù không bằng? Tuy rằng không biết tên này tu luyện công pháp luyện thể gì, nhưng thương thế như vậy với hắn mà nói chỉ có thể xem như bị thương ngoài da, không tới mấy ngày sẽ bình phục, vậy mà lại thét lên một năm rưỡi, quả thực là càn rỡ mà!

Dương Khai làm như không thấy vẻ mặt của hắn, nói tiếp: - Đại nhân cũng nói, Cổ Địa này hung hiểm, vãn bối có chuyện cần xông vào trong, nếu bởi vì vết thương này mà bỏ mạng, lệnh ái cũng khó chối tội a. Nếu chuyện này đồn ra ngoài, dù đại nhân không ngại mặt mũi của mình, thì khẳng định người khác cũng sẽ nói đại nhân dung túng nữ nhi hành hung, chậc chậc... uy tín của Đại nhân sẽ như thế nào chứ?

- Ngươi dám uy hiếp ta? Phù lão nhướng mày, mặt đen lại nói: - Rốt cuộc ngươi muốn gì?

Dương Khai thu kiếm, hùng hồn nói: - Thực lực của vãn bối cũng xem như không tệ, nhưng không có gì nắm chắc sẽ xông qua Cổ Địa này, nếu đại nhân có thể tùy tiện ban thưởng cho ít bí bảo phòng ngự, che miệng vết thương của ta lại, thì không còn gì tốt hơn.

"Phù lão" giận quá hóa cười, nói: - Ngươi muốn bí bảo phòng ngự gì? Nói nghe thử.

Dương Khai nghiêm mặt nói: - Cái chén trên tay lệnh ái kia... Ta thấy cũng không tệ...

Lâm Nhi kinh hãi, cả giận nói: - Tên lưu manh này, dám đánh chủ ý lên bảo bối của ta!

Dương Khai trợn mắt, hừ một tiếng nói: - Đại nhân đang nói chuyện, tiểu hài tử chớ xen vào!

Phù lão cười tủm tỉm nhìn Dương Khai, nói: - Ngươi muốn Ngọc Quế Oản?

- Thứ đó gọi là Ngọc Quế Oản sao... Dương Khai nhướng mày, cười hắc hắc nói: - Nếu đại nhân có thể ban thưởng, điều đó không còn gì tốt hơn, không nói gạt ngài, tiểu tử lẻ loi một mình xông xáo Tinh Giới, trong túi nói ra đích thực ngượng ngùng, mặc dù đã đến Đế Tôn, nhưng vẫn không thể mua được một ít bảo bối thuận tay, cuộc sống khổ sở a!

"Sơn Hà Chung cũng đều ở trên tay ngươi, lại còn dám khóc than, tin ngươi mới có quỷ đó"! Phù lão thầm hừ lạnh.

- Đại nhân là một đời chí tôn Đại Đế, cũng không thiếu một món Đế Bảo phải không.

Dương Khai tiếp tục dây dưa, hắn thật sự có ý đồ đối với Ngọc Quế Oản, đồ chơi kia dùng để phòng ngự quả thực không tồi, mà vừa lúc hắn đang thiếu bí bảo phòng ngự, để ở trong tay Lâm Nhi quả thực có chút phí của trời. Nếu lọt vào tay hắn, nhất định như hổ thêm cánh.

- Ta là ta, cha ta là cha ta, sao ngươi cứ nhắm vào bảo bối của ta như thế? Lâm Nhi tức đến lệch mũi, tên tiểu tặc này thật đáng ghét, không ngờ một mực dây dưa không thôi, nếu không phải đánh không lại hắn, nàng đã sớm hung hăng dạy dỗ hắn một trận.

- Chuyện này còn không phải do ngươi gây ra sao, ngươi nhìn vết thương của ta đi! Dương Khai ưỡn ngực một cái, miệng vết thương dữ tợn tới mức khiến Lâm Nhi sợ hãi lập tức quay đầu đi chỗ khác.

Động một chút là hắn đưa vết thương ra nói chuyện, mà vết thương này cố tình lại nhìn rất dọa người.

"Phù lão" hờ hững một hồi, rồi gật gật đầu nói: - Nói cũng có lý, Ngọc Quế Oản cũng không phải là không thể cho ngươi được!

Dương Khai nghe vậy, trong lòng nở hoa, vốn hắn chỉ muốn tranh thủ một chút, dù sao với danh tiếng của U Hồn Đại Đế, hắn cũng phải chú ý thể diện của mình ở bên ngoài, cho dù không cho Ngọc Quế Oản thì cho thứ gì khác cũng tốt, nếu không thù oán giữa hắn và Lâm Nhi không phải sẽ kết thúc trắng tay sao?

Nhưng hắn tuyệt đối không nghĩ tới, U Hồn Đại Đế không ngờ dễ nói chuyện như thế, nghe ý tứ trong lời nói, hắn quả thật muốn cho mình Ngọc Quế Oản.

Dương Khai mặt mày hớn hở, trực tiếp đưa tay ra với Lâm Nhi nói: - Đưa đây!

Lâm Nhi há hốc miệng nhìn "Phù lão", ủy khuất nói: - Cha!

"Phù lão" không đổi sắc, thản nhiên nói: - Ngọc Quế Oản có thể cho ngươi, nhưng cũng không có thể cho không, bổn tọa trao đổi với ngươi một vật ngang hàng, nếu ngươi đáp ứng, Ngọc Quế Oản sẽ là của ngươi.

Dương Khai lập tức cảnh giác: - Là vật gì?

Lại còn có điều kiện, thì còn gọi gì là bồi thường?
break
Anh Rể Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng
Thiếu Niên Có Đôi Mắt Kỳ Lạ Và Thứ Nữ Hầu Phủ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
Cố Ý Mê Hoặc (Sắc)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc