Diệp Vô Tâm choàng tỉnh, cô bật người ngồi dậy, chiếc chăn cũng theo đó mà rơi xuống. cô cúi xuống nhìn thân thể của mình, vẻ mặt luyến tiếc hơn bao giờ hết. Diệp Vô Tâm vén chăn, bỏ chân xuống tấm thảm lớn.
Do tác dụng của thuốc kích dục và ly rượu kia đã khiến đầu của Diệp Vô Tâm hơi đau nhức một chút. Cô đưa tay lên xoa bóp vị trí đang đau inh ỏi, một lần đảo mắt bất ngờ thu gọn hình ảnh một người đàn ông đã hoang lạc cùng mình tối hôm qua.
Vương Minh Hàn ngủ rất mê, đây là lần đầu tiên anh được ngủ ngon và sâu giấc đến như vậy. Diệp Vô Tâm mang theo niềm ái ố thẩn thờ nhìn anh, cô khẽ lắc đầu rồi dứt khoát đứng lên rời khỏi giường
Trận chiến kịch liệt tối qua đã khiến cô mất sức khá nhiều, thêm vào đó là hạ thân lại đau âm ỉ nên khi cô vừa đặt chân xuống đất mà đứng dậy thì hai chân lại vì đau mà run rẩy nhẹ, cô cắn răng cố gắng chịu, mãi một lúc đứng bất động Diệp Vô Tâm mới có thể thích ứng được. Cô bước đến nhặt bộ đồ cô tối qua bị Vương Minh Hàn vứt xuống đất rồi đi thẳng vào phòng tắm.
Tiếng nước chảy từ ầm ầm đến khi đều đều là một khoảng thời gian dài. Diệp Vô Tâm nhấn chìm toàn thân mình xuống bể tắm, đây cũng là cách để cô tự trừng phạt bản thân.
Sau khi tẩy trần, Diệp Vô Tâm với lấy một chiếc khăn được xếp gọn trên kệ. Ngay cả bàn chải đánh răng cũng được mua mới nguyên tem, theo như cô suy đoán có thể những món đồ dùng cá nhân ở đây đều là đồ mới.
Diệp Vô Tâm cũng thầm đoán được từ đầu vốn là Vương Minh Hàn đã lên sẵn kế hoạch. Ly rượu kia thì không phải bàn tới, không cần hỏi cũng biết có thứ gì bên trong. Đồ dùng đều được mua mới, ắt hẳn đều là chuẩn bị cho cô.
Diệp Vô Tâm rời khỏi bể tắm lớn, cô quấn chiếc khăn tắm quanh người rồi thất thần đi đến đứng ngắm nhìn mình trong chiếc gương lớn.
Cô đưa tay sờ lên những đóa hoa mai ưng ửng đỏ trên cơ thể mình. Mỗi dấu vết đều có hình thù khác nhau, kích thước cũng khác nhau
Không còn tâm trạng để suy ngẫm nữa, Diệp Vô Tâm thở ra một hơi dài, cô tiện tay mặc bộ đồ hôm qua vào rồi bước ra bên ngoài
Vương Minh Hàn vẫn ngủ rất ngon, như chẳng hề có chuyện gì xảy ra, dù trời có sập cũng không biết
Diệp Vô Tâm "..."
Ngủ như chết.
Diệp Vô Tâm cẩn thận mang đôi giày cao gót vào chân rồi với tay lấy chiếc hộp đựng con chip kia. Sau khi đã quan sát cẩn thận mọi thứ, cô liền nhanh chóng tẩu thoát.
Vương gia đại trạch lớn như vậy nên khi cô đi ngoài đã rất cẩn thận quan sát kỹ lưỡng. Nhưng thật không may cho cô. Vừa lúc cô đi xuống cầu thang thì phía cửa xuất hiện hai bóng người đang tiến đến và họ cũng nhìn thấy cô, Diệp Vô Tâm đứng chôn chân tại bậc cuối cùng của cầu thang
Một trong hai người đang tiến đến thì có một người lên tiếng trước
"Diệp tỷ, sao cô lại ở đây vào sáng sớm như vậy?" Tống đại tiểu thư trong truyền thuyết Tống Tiểu Tình mang biểu cảm trêu ghẹo khi nói ra câu này. Còn người đàn ông đi bên cạnh cô không ai xa lạ chính là Phó Quân Hạo tiên sinh của chúng ta
Diệp Vô Tâm đảo mắt nhìn lại cánh cửa phòng cô vừa chạy ra còn chưa kịp đóng, sắc mặt đột nhiên hơi ửng đỏ
"Tôi...tôi đến lấy đồ"
Tống Tiểu Tình làm bộ dạng bắt bẻ mánh khóe "Đồ gì mà quan trọng đến mức sáng sớm lại xuất hiện ở nơi này vậy? Cô nhìn xem, ngay cả "tứ đại thần thú" của Vương lão đại còn chưa xuất hiện nữa là?"
Phó Quân Hạo khẽ cong miệng cười vì thái độ thích bóc mẽ người khác đến cứng họng của Tiểu Tình
Diệp Vô Tâm đúng là không biết phải trả lời thế nào, vì thế cô liền vội vàng tìm cách rời khỏi đây "Tống tiểu thư cũng lâu rồi không gặp, hôm khác chúng ta có thể nói chuyện sau, tôi còn có việc phải về trước. Tạm biệt"
Nói dứt câu, Diệp Vô Tâm nhanh chóng đi lướt qua mặt của Tống Tiểu Tình, nhưng sự nhạy cảm của Tiểu Tình cũng không phải dạng vừa, chỉ một làn gió khẽ thổi bay làn tóc mỏng manh của Diệp Vô Tâm thì cô ấy đã tinh mắt nhìn thấy một thứ mà Phó Quân Hạo vẫn thường nói "Dấu vết đánh dấu chủ quyền", dù cho Diệp Vô Tâm đã cố tình dùng làn tóc dài như nước kia che phủ lại nhưng đôi lúc có những thứ càng cố che dấu thì càng dễ dàng lộ ra hơn.
"Tiểu Diệp"
Vừa lúc này, từ phía cầu thang đột ngột phát ra tiếng gọi lớn khiến Diệp Vô Tâm đang cố bước đi phải giật bắn người mà đứng khựng lại. Không chỉ riêng gì Diệp Vô Tâm, mà ngay cả Tống Tiểu Tình và Phó Quân Hạo cũng đều xoay người nhìn lên hướng cầu thang
Người đàn ông cao to, mình trần, phía dưới cơ thể chỉ tùy tiện quấn quanh một chiếc khăn tắm lớn, cơ bắp trên người cũng đua nhau mà thi triển ra bên ngoài
Diệp Vô Tâm "..."
Phó Quân Hạo "..."
Tống Tiểu Tình "o" "Ôi trời"
Phó Quân Hạo đảo mắt nhìn thấy Tống Tiểu Tình cứ trố mắt ra nhìn chằm chằm vào cơ thể trần trụi của Vương Minh Hàn, anh nhíu mày liền nhanh nhẹn đưa bàn tay to lớn của mình lên che mắt của cô lại.
Thái độ mê mẫn kia của cô liền bị Phó Quân Hạo chỉnh ngay "Anh vẫn chưa đủ để thỏa mãn em hay sao?"
Tống Tiểu Tình biết ngay là có người lại đang ăn phải giấm chua, cô bèn đứng nép sang một bên, à không đúng...là đứng nép sau lưng Phó Quân Hạo.
Đối phó với người đàn ông nhỏ mọn hẹp hòi này thì....
Tốt nhất là lánh mặt đi vậy
Vương Minh Hàn cũng vì sự xuất hiện của hai người khách này mà giật mình đứng im như bức tượng.
Ngay cả anh cũng quên bén đi mất cuộc họp mặt với Phó Quân Hạo và Tống Tiểu Tình để bàn bạc một vài vấn đề liên quan đến việc đối phó với tổ chức của Ngụy gia. Chính vì thế, anh đã căn dặn đám người Thanh Long, Bạch Hổ không cần xuất hiện trình diện ở Vương gia đại trạch như mọi ngày, anh còn bảo bọn họ cứ làm việc của mình, không cần phải chạy theo kè kè bên anh. Ấy vậy mà lại để người bạn thân kia phát hiện ra chuyện này.
Thấy không gian dường như trở nên bất động, Tống Tiểu Tình lấy tiến làm lùi, cô nhích nhích người lại đứng bên cạnh Diệp Vô Tâm rồi nói nhỏ với cô ấy
"Diệp Vô Tâm, tối qua hai người có phải đã "động tình" với nhau không?"
Diệp Vô Tâm nghe Tống Tiểu Tình hỏi thẳng như vậy, cô lập tức lấy lại bộ dạng kiêu ngạo, cô mạnh dạn đưa tay nâng cằm Tống Tiểu Tình lên, hai chóp mũi cao cao tròn tròn gần như chạm sát vào nhau
"Vậy Tình muội có muốn nếm thử cảm giác đó không?"
Tống Tiểu Tình lại vô cùng thích thái độ kiêu ngạo quyến rũ này của Diệp Vô Tâm, cô liền kịp thời bắt trúng nhịp, cứ thế đưa tay lên vén mái tóc đang rũ xuống của Diệp Vô Tâm ra sau mang tai rồi mỉm cười đáp lại
"Diệp tỷ có lòng thì làm sao muội có thể từ chối"
Diệp Vô Tâm khẽ nhoẻn miệng cười hài lòng, tay còn lại của cô vòng ra sau lưng kéo Tống Tiểu Tình áp sát vào người mình
"Được thôi, chỉ cần Tình muội thích thì ta chiều"
Nhìn hai người phụ nữ cứ ân ân ái ái lại càng khiến hai kẻ gọi là thằng đàn ông kia cũng đứng hình. Họ vẫn không hiểu chuyện quái gì đang xảy ra
Phó Quân Hạo "..." Mặt đen như lọ nồi
Vương Minh Hàn "..." Lọ nồi bám đen trên mặt
Phó Quân Hạo bước đến kéo Tống Tiểu Tình rời khỏi phạm vi của Diệp Vô Tâm. Vương Minh Hàn cũng từ cầu thang xông thẳng xuống nói như đang quát nạt
"Tiểu Diệp, em đã ngủ với tôi thì là người của tôi, trên người em vẫn còn dấu tích của tôi. Trước mặt tôi mà em dám ân ái với người phụ nữ khác, em chán sống rồi phải không?"
Thôi rồi, thôi rồi, thôi xong rồi. Hết chấn động này đến chấn động khác. Diệp Vô Tâm đúng là số khổ mà.
Khỏi phải nói cũng biết vẻ mặt hai vị khách kia kinh ngạc đến mức độ nào.
Diệp Vô Tâm khẽ ho vài cái sau đó lại trừng mắt lên quát lại người đàn ông đang làm loạn với cô "Vương lão đại, anh đừng nghĩ chúng ta "lên giường" với nhau rồi thì anh trở thành người đàn ông của tôi. Chuyện tối qua tôi đã quên mất rồi, tôi cảnh cáo anh nếu để chuyện này lọt vào lỗ tai người nào khác, tôi nhất định sẽ cắt tai người đó đem đi ủ rượu"
Nói đến đây Diệp Vô Tâm còn cố tình nhìn sang phía Phó Quân Hạo và Tống Tiểu Tình đang đứng để nhấn mạnh "Có nghe rõ chưa"
Cái gì mà anh trở thành người đàn ông của tôi. Nghe như sau đêm qua thì người bị mất đi danh tiết là Vương Minh Hàn chứ không phải là Diệp Vô Tâm vậy kìa...
Nói dứt lời cô liền quay lưng bỏ đi.
Vương Minh Hàn bị Diệp Vô Tâm làm cho ê mặt, anh khẽ đảo mắt qua nhìn thái độ của hai người còn lại.
Tống Tiểu Tình tay trái chỉ vào Vương Minh Hàn, tay phải chỉ vào Diệp Vô Tâm, vẻ mặt có phần cả kinh mà hỏi "Vương lão đại, đừng nói là anh bị cô ta ăn sạch rồi nha"
Phó Quân Hạo đứng cạnh liền khịt mũi cười, cũng hùa theo cô ấy mà hỏi anh thêm một câu nữa "Ý của Tiểu Tình là tối qua ai là người nằm trên, ai là kẻ nằm dưới?"
Vương Minh Hàn "..." "Các người đúng là đám khốn"
Phó Quân Hạo và Tống Tiểu Tình bật cười, đã vậy Phó Quân Hạo vẫn chưa chịu tha cho anh
"Tiểu Vương, rốt cuộc thì cậu đã làm gì mà chỉ vừa sáng thì Diệp Vô Tâm đã ôm đồ bỏ trốn vậy?"
"Là cậu không có năng lực? Hay là nhu cầu của cô ta quá cao?"
Vương Minh Hàn tức muốn hộc máu, anh đã nhiệt tình như vậy nhưng Tiểu Diệp cô ấy cứ muốn bỏ đi thì anh biết làm sao?