Nàng đứng dậy, vẻ mặt nghiêm nghị chỉ vào nam nhân kia nói: “Ai câu dẫn ngươi? Ta bị ngươi nhìn thấy hết không tìm ngươi tính sổ thì thôi, tên nam nhân tự đại như ngươi lại còn dám nói ta câu dẫn ngươi, xin hỏi ngươi toàn thân trên dưới, điểm nào đáng giá để ta câu dẫn, còn nữa, cái gọi là phủ tướng quân của ngươi, bổn ŧıểυ thư không hiếm lạ, không cần ngươi đuổi, bổn ŧıểυ thư tự có chân, sẽ tự rời đi.”
Hướng ŧıểυ Vãn oanh oanh liệt liêt nói một hồi, làm cho tất cả mọi người trong phòng kinh hãi.
Hai thị vệ nhìn chằm chằm Hướng ŧıểυ Vãn như là thấy quỷ, nữ nhân này, cũng dám nói chuyện với tướng quân như vậy? Trời ạ, nàng ta là ngại mệnh quá dài sao?
Độc Cô Diễm nghe Hướng ŧıểυ Vãn rống to, sắc mặt xanh mét trước nay chưa từng có, quanh thân tản ra khí lạnh như băng, cơ hồ làm cho người ta cảm thấy đang ở trận Tu La.
Không thấy hắn ra tay như thế nào, trong chớp mắt Hướng ŧıểυ Vãn liền bị hắn nắm vào trong tay, cánh tay cường mà có lực, nổi lên gân xanh, tựa hồ hận muốn bóp nát Hướng ŧıểυ Vãn ngay lập tức.
Hướng ŧıểυ Vãn chỉ cảm thấy xương tay truyền đến từng trận đau đớn, nhưng nàng quật cường tuyệt đối sẽ không làm cho mình kêu đau ra tiếng.
Hướng ŧıểυ Vãn nàng cái gì cũng không có, chỉ có duy nhất chính là một thân cốt khí, ở hiện đại nàng chịu nhiều khổ sở như vậy, cũng chưa từng làm nàng cúi đầu, bức bách của nam nhân này coi là gì.
Hướng ŧıểυ Vãn cắn răng, cau mày, nhưng không chịu cầu xin tha thứ.
Độc Cô Diễm nguyên bản tính hung hăng khiển trách Hướng ŧıểυ Vãn, nhưng khi hắn cúi đầu nhìn đến khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ quật cường của Hướng ŧıểυ Vãn thì đáy mắt lạnh như băng của hắn hiện lên vài tia rung động không thể nhận ra.
Khuôn mặt nhỏ nhắn quật cường này, thật rất giống ái thê đã qua đời của mình, thân hình phập phồng, hơi hơi chấn động.
Độc Cô Diễm nhìn chằm chằm Hướng ŧıểυ Vãn, ánh mắt phẫn nộ ban đầu biến thành hoảng hốt, lực đạo trong tay cũng dần dần trở nên mềm nhẹ.
Hướng ŧıểυ Vãn thấy lực đạo trong tay buông lỏng, nàng lập tức giãy, cũng không thèm nhìn tới nam nhân ở trước mắt một cái, xoay người rời đi.
“Đứng lại.” Thanh âm lạnh lùng của Độc Cô Diễm vang lên, hai thị vệ liền tiến lên ngăn lại Hướng ŧıểυ Vãn.
Hắn ôm ŧıểυ nhi tử Độc Cô Hoa, trên cao nhìn xuống Hướng ŧıểυ Vãn, khuôn mặt tuấn tú bình tĩnh lãnh khốc, nhìn không ra một tia biểu tình.
Độc Cô Hoa trong lòng hắn, nháy ánh mắt đáng yêu, một tia giảo hoạt từ đáy mắt cậu nhóc hiện lên. Nhũ mẫu trước mắt này, cũng dám chống đối phụ thân, thật có bản lĩnh, xem ra, những ngày về sau này cậu sẽ không nhàm chán.
Ánh mắt linh động đáng yêu nháy mắt, Độc Cô Hoa thu lại giảo hoạt ở đáy mắt, ngẩng đầu nói với Độc Cô Diễm đang trầm mặc: “Phụ thân, sao lại muốn đuổi Nhũ mẫu ra khỏi phủ, Hoa Nhi muốn Nhũ mẫu, phụ thân...”Nói xong, mắt nổi lên lệ quang, bộ dáng muốn khóc lại nhịn xuống không khóc, người xem cực kỳ không đành lòng.
Độc Cô Diễm thấy vẻ mặt ŧıểυ nhi tử như thế, nghĩ lầm Độc Cô Hoa thật sự sinh ra loại tình cảm không muốn xa rời với Hướng ŧıểυ Vãn, hắn xoa nhẹ đầu ŧıểυ nhi tử, lại lạnh nhạt nói với Hướng ŧıểυ Vãn: “Nể tình Hoa Nhi, hôm nay bản tướng tạm tha cho ngươi, từ giờ trở đi, ngươi ở lại Nghị Hoa Cư, không thể rời đi nửa bước, trái lệnh, trừng phạt theo gia pháp.”
Lạnh lùng liếc Hướng ŧıểυ Vãn một cái, Độc Cô Diễm ôm ŧıểυ nhi tử Độc Cô Hoa rời đi.
Khi hắn xoay người thì Hướng ŧıểυ Vãn lại nhìn thấy Độc Cô Hoa ghé vào bả vai Độc Cô Diễm nháy mắt đối với mình...
Nàng sửng sốt, cậu ta...
Hướng ŧıểυ Vãn mở trừng hai mắt lại nhìn qua, Độc Cô Hoa nho nhỏ nhu thuận đáng yêu vô cùng, làm sao lại có bộ dáng tà khí như vừa rồi.
Hướng ŧıểυ Vãn thu hồi ánh mắt, thầm nghĩ nhất định là mình hoa mắt, đứa trẻ lúc này mới có ba tuổi, làm sao có thể có tà khí.