Lâm Gia, phía sau núi, liên tiếp một mảnh rừng rậm tương đối bát ngát, trong rừng rậm này, nếu vận khí tốt mà nói… thỉnh thoảng cũng có thể gặp được một hai gốc linh dược. Vì vậy bình thường nhãn rỗi, cũng có không ít tiểu bối Lâm gia chạy đến đây, mơ tưởng đạp đúng vận cứt chó, vì vậy, ở Lâm gia rừng rậm này cũng là một địa phương tương đối náo nhiệt.
Mà giờ khắc này, ở một lộ khẩu (nơi đường giao nhau) rừng rậm cũng tụ tập không ít người, những người này nhìn qua cũng số tuổi cũng chỉ chừng hơn mười tuổi một chút, hiển nhiên đều là tiểu bối Lâm gia.
Ánh mắt xuyên thấu qua bức tường người, chỉ thấy giữa lộ khẩu có mấy đạo thân ảnh hơi to con đứng sừng sững, vừa lúc đem toàn bộ lộ khẩu ngăn lại. Mà trước mấy đạo thân ảnh này, có một cô bé đang mặc bộ y sam màu sáng đạm bạc.
Cô bé mi mục như vẽ, da thịt như tuyết, số tuổi còn nhỏ, làm cho người ta có loại cảm giác tươi đẹp, mà giờ khắc này, trong đôi mắt nàng tràn ngập linh khí, tức giận nhìn mấy đạo thân ảnh ngăn trước mặt. Mà trên tay nàng còn một chút nước bùn, đang nắm chặt một gốc thực vật màu đỏ lửa, mơ hồ còn có cỗ hương thơm nhàn nhạt từ phía nó phát ra.
"Lâm Sơn, ngươi không nên quá phận!"
Thanh Đàn nhìn chằm chằm đầu lĩnh của mấy đạo thân ảnh, âm thanh nhẹ nhàng còn mang theo tức giận.
"Hắc hắc, hôm qua chúng ta đã phát hiện ra gốc Xích Dương Thảo này, chẳng qua là chờ đến hôm nay đến đào thôi, ngươi trả lại đồ của chúng ta cho ta, lại còn nói ta quá đáng?"tên đầu lĩnh kia cũng là một gã thiếu niên, nhìn qua ước chừng mười bốn, mười lăm tuổi. Lúc này, hắn vòng tay, nhìn Thanh Đàn tức giận, nói.
"Ngươi nói nhảm!"
Nghe được Lâm Sơn đổi trắng thay đen, Thanh Đàn lại càng tức giận khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, gốc Xích Dương Thảo này nàng phải phí thật nhiều công sức mới tìm kiếm được, làm sao có chuyện bị hắn phát hiện trước? Hơn nữa, nếu quả thật hắn phát hiện ra gốc Xích Dương Thảo này trước, làm sao còn có thể để lại đó? Chẳng lẽ cố ý chờ người khác đến đào cho sao?
"Ta không có nói nhảm…"
Lâm Sơn nhìn lúc Thanh Đàn tức giận cũng khả ái như vậy, liền cười cợt nhả, nói: "Thanh Đàn, giao gốc Xích Dương Thảo cho ta, ta sẽ để ngươi đi."
"Ngươi nằm mơ!"
Thanh Đàn cắn hàm răng trắng nhỏ bé. Trong khoảng thời gian này Lâm Động liều mạng tu luyện đều nằm trong mắt nàng, hơn nữa nàng cũng hiểu, còn có mấy tháng thời gian nữa chính là tộc bỉ của Lâm gia, nếu như Lâm Động biểu hiện không tốt so với đám tiểu bối Lâm Gia, thì không chỉ có chính hắn bị đả kích, mà ngay cả cha mẹ hắn cũng không chịu nổi.
Cho nên trong khoảng thời gian này, nàng vẫn thường xuyên chạy đến nơi đây hy vọng có thể tìm được một hai gốc linh dược, giúp Lâm Động tu luyện nhanh hơn một chút. Mà hôm nay thật vất vả lắm mới kiếm được gốc Xích Dương Thảo, làm sao có thể giao cho con người ghê tởm này được!
"Đã như vậy chỉ sợ hôm nay ngươi phải ngủ lại nơi này a!" Lâm Sơn cười hắc hắc, nhìn Thanh Đàn một cái, nói: "Mới vừa rồi tiểu tử Lâm Trường Thương kia giống như chạy đi hẳn là tìm Lâm Động sao? Cũng tốt, lần trước đánh hắn còn chưa đã nghiền đâu."
Nghe được lời này, khuôn mặt nhỏ nhắn của Thanh Đàn mới có chút ít thay đổi, nàng biết Lâm Động và Lâm Sơn xưa nay không vừa mắt, vừa thấy mặt đã muốn đánh nhau, mà mỗi lần đánh nhau, Lâm Động đều bị thua thiệt.
"Đưa Xích Dương Thảo cho ta, ta liền không đánh hắn, như thế nào?"Nhìn thấy Thanh Đàn biến sắc, Lâm Sơn cười ha ha một tiếng, đắc ý nói.
"Ngươi là tên khốn khiếp!"
Thanh Đàn cắn chặt môi, vành mắt cũng bắt đầu đỏ ửng, Nhìn bộ dạng của nàng làm không ít người đau lòng. Mặc dù Thanh Đàn không phải là người của Lâm gia, nhưng bởi vì tuổi đang nhỏ mà đã xinh đẹp động lòng người. Không nói ở Lâm Gia, ngay cả Thanh Dương Trấn cũng có không ít thiếu niên ái mộ nàng.
Bất quá mặc dù cảm thấy khó chịu, nhưng không ít người chần chờ một lúc, vẫn là không mở miệng nói gì. Trong đám tiểu bối, Lâm Sơn chính là một tiểu bá vương, bản thân thực lực không tồi, hơn nữa cha hắn lại là chưởng quản tài chính của Lâm gia, ai cũng không muốn đắc tội hắn. Coi như là bẩm báo bậc phụ bối chuyện này, chẳng qua nhiều lắm là phạt hắn bế quan một hai ngày gì đấy, đợi sau khi ra, lại len lén trả thù người tố cáo. Dần dần, trong đám tiểu bối, cũng có rất ít người cùng hắn xung đột.
"Có đưa hay không? Nếu không đưa, sợ rằng Lâm Động cũng nhanh tới."Lâm Sơn nói, đồng thời hắn còn cố ý làm ra bộ dáng nhìn ra xa, tựa hồ như mong Lâm Động nhanh xuất hiện. Bạn đang đọc truyện tại