Vũ Động Càn Khôn

Chương 181: Chuyện hôm nay, trả gấp trăm lần

Trước Sau

break
Thanh âm của Vương Viêm vang lên ở trong thạch điện, Lâm Động đang đi cũng dừng lại, hắn xoay người, nhìn đám người phía trước, sau đó liếc mắt nhìn về phía đám người Vương Bàn đang cười âm hiểm, cau mày nói:

"Có gì chỉ giáo?"

"Ngươi đoạt Linh Bảo của dòng họ Vương chúng ta, chẳng lẽ còn muốn đi như vậy sao?"

Vương Viêm thản nhiên nói.

Nghe thấy Vương Viêm nói như thế, ánh mắt Lâm Động trầm xuống, nhịn không được cười lạnh nói:

"Các hạ đúng là quá mức buồn cười, vật trong mộ phủ, vốn là vật vô chủ, từ khi nào biến thành vật của dòng họ Vương các ngươi rồi? Nếu nói như vậy, chẳng nhẽ toàn bộ bảo bối do những người khác lấy được trong này, toàn bộ phải giao cho các ngươi, đúng không?"

"Hừ, tiểu tử, đừng mơ ngụy biện, Linh Bảo vốn ta đoạt được trước, nhưng bị ngươi xuất thủ lén cướp đi!"

Vương Bàn hừ lạnh nói.

Nhìn thấy người này không biết xấu hổ tới mức độ này, Lâm Động giận dữ bật cười, bản lĩnh đổi trắng thay đen của người này đúng là không nhỏ.

Trong phòng lúc này đã có biến hóa, cũng có người hiểu, cái dòng họ Vương này và Lâm Động chênh lệch quá lớn, họ cũng không quan tâm tới nguyên nhân của chuyện này là gì. Bởi vì ai cũng biết tới sự ngang ngạnh và liều lĩnh của dòng họ Vương.

Hôm nay Lâm Động chỉ có một thân một mình, với tâm tính của Vương Bàn thì chắc chắn hắn sẽ không dừng tay.

"Thanh Trúc cô nương, đây là ân oán riêng của dòng họ Vương và người này."

Vương Viêm nhìn về phía Lâm Động, sau đó quay sang nhìn Lăng Thanh Trúc nói.

Hắn không nói tới phần sau, nhưng Lăng Thanh Trúc đương nhiên hiểu ý của hắn, nàng không nói thêm gì, chậm rãi rời ra chỗ khác, ý bảo nàng sẽ không nhúng tay.

Đối với hành động của nàng, Lâm Động cũng chẳng cảm thấy ngoài ý muốn, Lăng Thanh Trúc này không đứng sau lưng đâm hắn một đao là tốt lắm rồi, giờ vào nàng xuất thủ giúp đỡ ư, đúng là nằm mơ đi.

Lâm Lang Thiên và Tần Thế chỉ lạnh nhạt nhìn hai người, thái độ thờ ơ lạnh nhạt.

"Vương Bàn, ngươi nói bậy, Linh Bảo là do Lâm Động đoạt được đầu tiên, ai nói hắn lén cướp của ngươi? Chúng ta đều có thể làm chứng, lời nói của ngươi chẳng thật chút nào cả!"

Đúng lúc mọi người đã chuẩn bị tâm lý xem kịch vui, thì có một tiếng quát vang lên, người đang nói chính là Lâm Khả.

Nhìn thấy Lâm Khả mở miệng, sắc mặt Vương Bàn khẽ biến, Vương Viêm cũng khẽ nhíu chân mày, hắn không ngờ người của dòng họ Lâm lại bước ra ngăn cản.

"Khả nhi, chớ có nói bậy, không nên nhúng tay vào việc của người khác!"

Lâm Lang Thiên nhìn thấy Lâm Khả đứng ra, hai hàng lông mày nhíu lại, thản nhiên nói.

"Lâm Lang Thiên đại ca, Lâm Động dù sao cũng là người của dòng họ Lâm chúng ta, sao lại nói chuyện của người khác được."

Lâm Khả mà vội vàng nói, Vương Viêm hành sự xưa nay ương ngạnh, hiện giờ ở đây chỉ có Lâm Lang Thiên mới có thể đứng ra ngăn cản được.

"Ta ở trong dòng họ sao không thấy người này bao giờ, hắn là người của chi nào?"

Lâm Lang Thiên cũng ngẩn ra, liếc mắt nhìn Lâm Động, cau mày nói.

"Hắn, hắn hắn là người của chi lẻ."

Lâm Khả cắn răng nói, nàng biết những người trong dòng họ xem người của chi lẻ chẳng ra gì, thậm chí có rất nhiều người không thừa nhận chi lẻ.

"Chi lẻ."

Lâm Lang Thiên lắc đầu, ánh mắt hờ hững, nếu như là người trong dòng họ thì hắn còn giúp một chút, nhưng mà nếu như chi lẻ có thân phận thấp như vậy, việc này đâu đáng giá làm hỏng mối quan hệ giữa hai dòng họ Lâm – Vương, đúng là không đáng.

"Việc này muội không cần xen vào nữa."

Nghe thấy thái độ thản nhiên của Lâm Lang Thiên, trong lòng Lâm Khả mát lạnh.

Lâm Động đứng tại chỗ, song quyền nắm chặt, hắn có thể nghe thấy ý tứ coi thường trong lời nói của Lâm Lang Thiên, tuy rằng đều là họ Lâm, nhưng hiển nhiên, người của chi lẻ không phải người trong họ.

Thái độ hờ hững khinh thị ấy như đao lướt qua trái tim Lâm Động, làm cho ánh mắt của hắn trở nên lạnh lùng.

"Không nghĩ tới người này lại là người thuộc chi lẻ của dòng họ Lâm, đã như vậy, ta đây cũng không làm khó nữa, Lang Thiên huynh, việc này huynh đứng ra giải quyết đi."

Vương Viêm cười nói.

Nghe vậy, Lâm Lang Thiên mỉm cười, ánh mắt nhìn về phía Lâm Động, hơi trầm ngâm, nói:

"Nể tình ngươi cũng có quan hệ với dòng họ Lâm, ta làm chủ cho ngươi một lần, như vậy đi, ngươi đem Linh Bảo giao ra đây, sau đó xin lỗi đám người Vương Bàn, việc này coi như xong."

Nghe thấy Lâm Lang Thiên nói như thế, sắc mặt Lâm Khả biến đổi, bảo giao vật xin lỗi, làm chủ kiểu gì vậy?

"Cách cách!"

Lâm Động nắm chặt nắm tay tới mức xương cốt kêu lên răng rắc, sắc mặt hắn vô tình, lửa giận tron lòng hắn chưa bao giờ bốc cao như bây giờ.

Hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt anh tuấn của Lâm Lang Thiên, cúi đầu cười lạnh nói:

"Đúng là làm chủ thực hay."

"Ngươi có nghe ta nói gì không?"

Nghe thấy Lâm Động cười nhạt, ánh mắt Lâm Lang Thiên trở nên lạnh lùng, hắn có địa vị cực cao trong dòng họ Lâm, trong đám người trẻ tuổi không ai dám phản bác hắn, thậm chí, các thế hệ trước trong dòng họ còn phải khách khí với hắn.

Vậy mà hôm nay, có một người của chi lẻ, địa vị thấp bé mà dám nghi vấn cãi lời của hắn?

Tôn nghiêm của hắn dường như đã bị khiêu khích!

"Ta chưởng quản chấp pháp đội của Lâm gia, chỉ cần nói một câu cũng có thể bắt ngươi tới Từ Đường của dòng họ, nhận hình phạt của tộc!"

"Nói lại lần nữa xem, ngươi có làm theo lời nói của ta không?"

Sắc mặt Lâm Lang Thiên lạnh lùng, bỗng nhiên bước lên một bước, khí tức khủng bố của cường giả Tạo Khí Cảnh trực tiếp tuôn ra, sau đó giống như một ngọn núi cao ép xuống người Lâm Động.

"Cách cách!"

Dưới khí tức khủng bố đó, đầu gối Lâm Động đột nhiên cong lại, ánh mắt hắn đỏ ngầu, cố gắng chống lại lực ép này, xương cốt toàn thân hắn kêu lên canh cách, dường như phải chịu một áp lực quá lớn.

"Đúng là có chút ương bướng!"

Nhìn thấy Lâm Động không quỳ dưới khí tức của mình, trong mắt Lâm Lang Thiên hiển lên sự âm độc, khí tức của hắn càng lúc càng mạnh, thậm chí, ngay cả những viên gạch nát nền chỗ Lâm Động cũng bị ép cho nổ tung.

Nguyên Lực trong cơ thể Lâm Động điên cuồng vận chuyển, cố hết sức chống lại khí tức chèn ép mình.

Hiện giờ hắn mời hoàn toàn hiểu rõ, chênh lệch giữa Nguyên Đan cảnh và Tạo Hóa Tam Cảnh khổng lồ tới mức nào.

Khí tức mạnh mẽ tới mức ép hai chân Lâm Động cong dần xuống, nhưng ánh mắt hắn vẫn điên cuồng, hắn đang đắn đo có nên vận dụng toàn bộ con bài tẩy của mình không.

Nhưng mà, khi hắn còn đang tính toán thì trong lòng cũng phát lạnh, Lâm Lang Thiên quá độc ác, quá cường đại.

"Lâm Lang Thiên đại ca!"

Nhìn thấy sắc mặt Lâm Động đỏ bừng, ngay cả làn da cũng sắp rách, Lâm Khả lại một lần nữa lên tiếng.
break
[H++] Đụng Chạm Da Thịt
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Bà Chủ Trọ Muốn Được Yêu
Ngôn tình Sắc, Đô Thị
Chỉ Mê Đội Trưởng Đội Bóng Rổ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc