Vòng xoáy đen treo lơ lửng trên không trung, ở trung tâm vòng xoáy, vô vàn tia hắc quang không ngừng xuyên qua một thân ảnh.
Trong quá trình phục hồi đó, năng lượng mạnh mẽ cũng dần dần lan tỏa ra xung quanh.
Lâm Động yên tĩnh ngồi cách đó không xa, mắt hơi cụp xuống, thình thoảng lại nhìn lên với ánh mắt nóng ruột, Thôn Phệ Thiên Thi đã ở đó tám ngày rồi.
Trong tám ngày này, Cửu Vĩ Linh Hồ mượn sức mạnh của Thôn Phệ Tổ Phù dần giúp Thôn Phệ Thiên Thi thoát khỏi tình trạng tàn tạ trước đó. Tuy không thể hoàn hảo nhưng cũng mạnh hơn trước rất nhiều.
- Tiền bối không sao chứ?
Lâm Động rời mắt khỏi vòng xoáy nhìn quang ảnh phía trước. Thân thể vốn hư ảo của Cửu Vĩ Linh Hồ nay càng thêm mỏng manh.
Cửu Vĩ Linh Hồ chỉ cười, nhìn vòng xoáy nói:
- Ta vốn chỉ là một đạo linh thể, rồi sẽ biến mất thôi. Trước khi đó giúp được ngươi cũng coi như báo đáp ân tình của ngươi với Cửu Vĩ tộc.
Lâm Động cảm nhận được từ trong hắc động bắn ra năng lượng mạnh mẽ, rồi hắc quang xoay chuyển biến thành một đạo phù văn cổ xưa.
Phía dưới phù văn là một thân ảnh đen tuyền với vô số hoa văn cổ xưa. Tuy nhìn nó vẫn khá mỏng manh nhưng Lâm Động có thể cảm ứng được thứ năng lượng kinh người ẩn chứa trong nó.
- Thôn Phệ Thiên Thi lúc này có lẽ sẽ chống lại được cường giả Tử Huyền Cảnh viên mãn. Nhờ đặc tính thôn phệ mà nó có thể đỡ được công kích của cả cường giả Chuyển Luân Cảnh. Đương nhiên muốn dùng nó kích bại cường giả Chuyển Luân Cảnh là rất khó.
Cửu Vĩ Linh Hồ nhìn Thôn Phệ Thiên Thi dường như chưa hài lòng lắm. Nhưng chẳng còn cách nào khác, nếu là thời kì đỉnh phong thì có lẽ Cửu Vĩ Linh Hồ sẽ phụ hồi chiến lực cho Thôn Phệ Thiên Thi đến mức Chuyển Luân Cảnh, nhưng đáng tiếc lúc này…
- Vậy là đủ rồi…
Lâm Động nói, Thôn Phệ Thiên Thi mạnh ở khả năng phòng ngự, có thứ này hộ thân, hắn sẽ được đảm bảo hơn khi hành tẩu ở Yêu Vực.
Lâm Động đứng dậy, vung tay lên, Thôn Phệ Thiên Thi biến thành một đạo hắc quang chui vào đỉnh đầu hắn. Lâm Động ngẩng lên nhìn cái hồ khổng lồ đầy năng lượng màu đỏ đặc quánh. Từ sau khi Tâm Thanh vào đó hắn đã hoàn toàn mất cảm ứng. Nếu không phải vẫn cảm nhận được trong đó vẫn đang hoài thai cái gì đó thì có lẽ hắn đã sợ nha đầu đó xảy ra chuyện rồi.
- Tiền bối, Tâm Thanh cần bao nhiêu thời gian?
- Một vài năm.
Với con số mơ hồ thế này Lâm Động cũng chỉ biết lắc đầu, xem ra không biết bao giờ mới gặp lại, mà có lẽ đến lúc đó mọi việc đã hoàn toàn khác rồi…
- Tiền bối, mọi việc đã xong, vậy ta cũng không ở lại nữa, khi ra ngoài ta sẽ chuyển lời của người với Cửu Vĩ tộc. Bạn đang đọc truyện được copy tại