Lâm Động hơi khựng người, rồi mới chợt hiểu ra. Tuy khu vực này là giáp ranh của Bách Thú Lĩnh và Lôi Uyên Sơn, nhưng Cửu Vĩ tộc muốn yên ổn ở đây đương nhiên phải có cống nạp cho cả hai thế lực đó.
- Thế mọi người trốn gì vậy?
- Nữ nhân Cửu Vĩ tộc bọn ta vốn xinh đẹp, rất dễ dẫn đến phiền phức. Nếu bị những kẻ đến lấy đồ cống nạp nhìn thấy thì rắc rối to.
Tâm Di ánh mắt hơi tối lại, ở chỗ khác xinh dẹp chắc hẳn sẽ có không ít cái lợi, nhưng ở đây thì đó lại là điều nguy hiểm, thậm chí nếu không cẩn thận có thể ảnh hưởng đến cả chủng tộc.
Lâm Động trầm mặc, Cửu Vĩ tộc có sắc đẹp, nhưng hiện tại họ không có khả năng bảo vệ nó.
- Trước dầy Bách Thú Lĩnh có kẻ tên là Tần Cương đến lấy dồ cống nạp, rồi hắn nhìn trúng Tâm Thanh tỷ, nhất quyết đòi nạp tỷ ấy làm thiếp. Tộc trưởng vì bảo vệ tỷ ấy mà đành phải tạm thời để tỷ ấy ròi khỏi Thú Chiến Vực. Sau cũng vì việc này mà Cửu Vĩ tộc phải trả giá không nhỏ thì Tần Cương mới miễn cưỡng cho qua...
Một thiếu nữ hậm hực nói.
- Tần Cương?
Lâm Động nhìn Tâm Thanh.
- Hắn là một trong Cửu đại tướng của Bách Thú Lĩnh, thực lực rất mạnh, không hề thua kém thành chủ Huyết Mãng Thành, Tào Doanh.
Tâm Thanh khẽ nói. Đối với sự chèn ép như vậy, họ chỉ có thể chạy trốn chứ không thể có bất cứ sự phản kháng nào.
Lâm Động gật đầu, rồi nhìn ra bên ngoài sơn trại. Ở chỗ này khá kín đáo, vừa hay thu dược vào tầm mắt khung cành phía xa. Lúc này ở hướng đó dường như có tiếng vó ngựa dồn dập.
- Ha ha, người của Cửu Vĩ tộc, mau giao nộp đồ cống nạp năm nay đi!
Bụi tung mù mịt, rồi có tiếng cười như sấm rền vang vọng không trong không gian.
Sau khi bụi mù tan đi, chỉ thấy một đám người đông nghịt xuất hiện bên ngoài sơn trại, sát khí khiến không gian cũng bị bao phủ bời mầy đen.
- Giọng nói này...
Khi nghe thấy tiếng cười này, sắc mặt của Tâm Thanh bọn họ đều kịch biến.
- Đó là Tần Cương?
Lâm Động thấy vậy thì hiểu ra.
- ừm. Đáng chết, sao lại là hắn...
Tâm Thanh nghiến răng, đôi mắt hiện vẻ bất an.
Lâm Động nheo mắt, vọng nhìn thì thấy phía trước đoàn người là một nam tử cao to, để trần thân trên đen nhẫy, tỏa ra một thứ sát khí nồng nặc.
Hắn ta cưỡi một con dơi đỏ rực, tươi cười nhìn về Cửu Vĩ Trại.
Sau tiếng cười của hắn, trận pháp bao phủ quanh Cửu Vĩ Trại rung chuyển, rồi Tâm Di dẫn cường giả Cửu Vĩ tộc bước ra ngoài.
- Ha ha, Tâm trại chủ, đến lúc cống nạp rồi. số lượng bao nhiêu chắc không cần ta nhắc?
Tần Cương cười híp mắt nhìn Tâm Di, uể oải nói.
- Thì ra là Tần Cương đại nhân...
Tâm Di gật đầu rồi vẫy tay, lập tức có một túi Càn Khôn bay về phía Tần Cương: <
- Ở đây ta có một nghìn vạn Huyền Nguyên Đan.
Tần Cương bắt lấy túi, liếc nhìn một cái rồi ném chủ thuộc hạ, cười: l
- Tâm trại chủ thật dễ nói chuyện. *
- Cửu Vĩ tộc ở đây còn cần sự bảo vệ của Bách Thú Lĩnh, điều này là nên làm thôi. Tâm Di hơi cúi đầu nói. Bạn đang đọc truyện được copy tại