Tịch Hạo Trạch gần như không tin được cầm lấy tấm hình, ánh mắt lộ ra niềm vui sướng không kể xiết, tựa như đang cầm vật báu trong tay. Thật ra anh vẫn có một chút gì đó mơ hồ, bước gần đến ánh đèn, nương theo ánh sáng nhìn kỹ, trong anh giờ đây vui sướng và đau khổ mâu thuẫn đan xen.
“Dịch Phong, cậu nhìn xem là con tớ đấy.” Người nào đó đang đắm chìm trong hạnh phúc tự mình vẽ ra.
Từ Dịch Phong lạnh lùng liếc anh, trong lòng oán thầm, vợ cậu còn không cần cậu chứ đừng nói là con: “Tớ về đây.”
Tịch Hạo Trạch căn bản không thèm đếm xỉa gì đến bạn mình.
Ngày hôm sau khi ánh nắng đầu tiên lộ ra, dựa theo địa chỉ mà Từ Dịch Phong để lại anh đến thành phố X. Sương mù mờ mịt, cả đoạn đường đi anh chạy như bay, cuối cùng cũng đến thôn trang vào giữa trưa. Đó là một ngôi làng nằm cạnh vách núi, bao quanh là dãy núi hùng vĩ, không khí thoáng đãng. Anh dừng xe ở đầu cổng thôn, lâu lắm mới có người từ xa đến, tiếng chó sủa ầm ĩ cả lên.
Ngay sau đó liền có một cụ già đi đến. Tịch Hạo Trạch xuống xe, bước đến: “Xin lỗi , làm ơn cho hỏi ở trong thôn này có bà cụ Nam không ạ?”
Cụ già nheo mắt nhìn người đàn ông nho nhã lễ độ trước mặt, đánh giá từ trên xuống dưới một lượt rồi nhiệt tình nói: “Có, có, ngôi nhà trệt nhỏ cuối thôn kia chính là nhà của bả.” Ông cụ còn tận tình chỉ đường.
Tịch Hạo Trạch gật đầu nói lời cảm ơn. Anh từng bước đi đến trước cổng nhà bà Nam, từng luồng khói bếp lan tỏa ra sân khiến cho khóe mắt anh có chút cay cay nghẹn ngào, anh nâng tay gõ cửa.
“Ai đấy?” Bà cụ đi ra mở cửa ra, trước mắt bà là một người đàn ông hiên ngang đầy khí chất, bà có hơi kinh ngạc, nheo mắt hỏi: “Cậu tìm ai đấy?”
Tiếng “ngoại” này thật sự làm cho cảm xúc bà cụ trăm mối ngổn ngang, bà đứng ngây người.
“Ngoại, cháu đến tìm Sơ Vũ, cháu là chồng của cô ấy, Tịch Hạo Trạch.” Tối qua anh đã nói chuyện qua với Tịch Hạo Nguyệt, cô biết anh trai muốn tìm Sơ Vũ thì liền giơ hai tay tán thành hơn nữa còn bày anh phải thật mặt dày mày dạn vào, người phụ nữ có mạnh mẽ cỡ nào cũng sẽ phải thua, Sơ Vũ sẽ mềm lòng, tóm lại nhất định sẽ tha thứ cho anh. Tịch Hạo Trạch buồn cười.
Hai người cứ vậy đứng ở cửa, lát sau có người trong thôn đi ngang qua từ xa hỏi: “Bà, trong nhà bà lại có khách à?”
Bà cụ thở dài, không mặn không nhạt nói: “Cháu vào trước đi.”
Tịch Hạo Trạch lập tức theo sau.
Bà cụ không nói gì, vào phòng bếp tiếp tục nhóm lửa. Phòng bếp rất nhỏ, trong nhà vẫn dùng bếp củi để nấu nướng, thật đã nhiều năm lắm rồi anh chưa nhìn thấy bếp cúi . Lát sau nước trong ấm sôi lên sùng sục, bà cụ đứng lên mang bình thủy đến, mở nắp ra chuẩn bị đổ nước vào.
Bà cụ vẫn lặng im như trước . Đổ nước vào lại quay ra ngoài sân, đi đến một góc đặt bó củi xuống. Tối nay trời sẽ mưa, nhân tiện thời tiết còn khô ráo bà chặt củi trước.
Tịch Hạo Trạch nhìn thấy thế liền cởi áo khoác ra treo lên dây, xắn tay áo lên cao, không nói một lời cầm lấy chiếc rìu trong tay bà Sơ Vũ rồi bắt đầu chẻ từng thanh một.
Bà cụ chà chà tay, bưng ghế đến ngồi một bên, cầm lấy một rổ chuẩn bị khâu vá.
Mảnh sân nhỏ vào giữa trưa thật yên ắng. Hòa nhịp với tiếng “bốp bốp” chẻ củi là tiếng gà gáy và chó sủa từ bên ngoài truyền đến. Bà cụ đang thêu hình con hổ trên đôi giày nhỏ, thỉnh thoảng lại nhìn qua Tịch Hạo Trạch, động tác trong tay chầm chậm. Nhìn thấy trên trán Tịch Hạo Trạch đã lấm tấm mồ hôi, bà cụ chợt nãy ra một ý nghĩ.
Bà đứng lên vào nhà, lát sau bà cầm cốc nước đi đến bên cạnh Tịch Hạo Trạch: “Cháu để xuống đi.” Rồi đưa nước cho anh, Tịch Hạo Trạch nhận lấy, quả thật anh cũng rất khát một hơi uông hết.
Chợt nghe bà cụ bình thản nói: “Tiểu Vũ đến nhà ta đã mấy tháng nay rồi nhưng con bé chưa từng nói cho ta về chuyện của hai đứa. Ta cũng biết giữa hai đứa đã xảy ra chuyện cho nên con bé mới mang con đến đây. Con bé không nói nhưng ta nhìn vẫn có thể hiểu ra, đứa nhỏ này cho dù có chịu đắng cay khổ cực cũng chỉ giấu trong lòng.”
Bà cụ liên tục khua tay: “Những lời này cháu không cần nói với ta.” Dừng một chút bà lại nói tiếp: “Con bé hôm nay đã lên bệnh viện trên thị trấn kiểm tra, cháu đi đón nó đi. Đây là số điện thoại con bé.”
Tịch Hạo Trạch kinh ngạc nhìn ngoại Sơ Vũ.
“Đi đi, cháu đi đón nó về đi.”
Tịch Hạo Trạch lái một mạch hơn bốn mươi phút cuối cùng cũng đến thị trấn. Anh vội vàng gọi điện thoại cho cô, thế nhưng đầu bên kia chỉ vang lên âm thanh “tút tút”, anh sốt ruột, hơi thở dồn dập.
Sau một hồi, điện thoại cuối cùng cũng được kết nối.
“A lô, Sơ Vũ” anh gấp gáp gọi tên cô, bên kia chỉ vọng lại âm thanh ồn ào nhốn nháo: “Sơ Vũ, em đang ở đâu đấy?”
“Em ở đâu?” anh không hiểu, thanh âm tăng cao, trong lòng lờ mờ cảm thấy có chuyện không tốt đã xảy ra.
Đầu dây bên kia vẫn không lên tiếng.
Đôi mắt Tịch Hạo Trạch đỏ bừng, anh hoảng hốt lo lắng đập mạnh vào tay lái.
Bên ngoài , một dãy dài xe cảnh sát hú còi inh ỏi, dân tình đua nhau đổ xô ra xem, tất cả làm anh hiểu được có lẽ tình huống rất nghiêm trọng.
Tịch Hạo Trạch lập tức xuống xe chạy lên trung tâm mua sắm lớn của thị trấn, nơi hàng ngàn người dân bu quanh. Lực lượng cảnh sát vũ trang phải vây quanh thành vòng tròn để sơ tán người dân.
Tịch Hạo Trạch chạy đến đám đông kéo lấy một người đàn ông trung niên hỏi: “Xin hỏi đã xảy ra chuyện gì vậy ?”
“Trời ạ, là vụ cướp của, tên kia bắt cóc một người phụ nữ có thai lại làm con tin.” Vẻ mặt người đàn ông khiếp sợ.
Tịch Hạo trạch như chết lặng sau khi nghe xong những lời này, sắc mặt tối tăm làm cho người ta sợ hãi. Anh chạy lên phía trước thì bị một nhân viên cảnh sát giữ chặt tay lại: “Đồng chí, mời anh đi ra.”
Tịch Hạo Trạch hất mạnh anh ta ra, rút thẻ công tác từ trong túi ra: “Tôi là phó đoàn trưởng trung đoàn lục quân , đưa tôi đi gặp đội trưởng của các anh” Nhân viên cảnh sát kia có chút kinh ngạc nhưng liền lập tức dẫn anh đi.
“Đội trưởng, anh ấy muốn gặp anh.”
Tịch Hạo Trạch trình thẻ công tác, rồi nói một câu: “Tôi muốn vào trong đấy.”
Đội trưởng Cao Minh không thèm liếc nhìn chiếc thẻ kia, lớn tiếng nói: “Không được.” Sau đó cũng không để ý đến anh tiếp tục chỉ huy.
Tịch Hạo Trạch chạy đến kéo áo anh ta, ánh mắt tràn đầy tức giận: “Người trong đó là vợ tôi.”
Cao Minh giật tay anh ta ra: “Đội trưởng Tịch, anh là một quân nhân, chúng tôi có nguyên tắc của mình, mời anh phối hợp cho.” Anh trịnh trọng gằn từng tiếng, rồi lại bình tĩnh ra lệnh: “Súng bắn tỉa chuẩn bị.”
Lại quay sang nói thêm: “Đội trưởng Tịch, bây giờ anh hãy suy nghĩ lát nữa làm sao để trấn an vợ mình đi. Mọi chuyện còn lại, xin hãy tin tưởng chúng tôi.”
Tịch Hạo Trạch tựa như một con sư tử nổi giận điên cuồng, giữ chặt cổ tay anh ta: “Cô ấy là vợ của tôi, tôi nhất định phải đi vào cứu cô ấy.” Ánh mắt của anh kiên trì quyết không bỏ qua.
Cao Minh nhìn thẳng anh, yên lặng vài giây, rồi buông ra một chữ: “Được!” Khóe miệng anh nhếch lên, dĩ nhiên anh hiểu Tịch Hạo Trạch có năng lực đó, một tay thiện xạ bách phát bách trúng.
“Kẻ bắt cóc là một nhân viên bảo vệ bị sa thải, vợ anh ta mấy hôm trước bị đụng phải xe, toàn thân bị liệt, tên lái xe kia đã chạy trốn đang bị truy nã. Cảm xúc anh ta hiện tại đang không ổn định, bắt giữ hai con tin trên đó cả ngày trời rồi, chuyên gia đàm phán hiện tại đang thương lượng.”
Trên sân thượng rộng, người đàn ông cầm súng, bộ mặt điên cuồng: “Các ngươi đừng tới đây, lại đây tôi sẽ liền nhảy xuống cùng cô ta.”
Người phụ nữa mang thai đáng thương đang hoảng sợ gào khóc, tay trái của tên kia bóp cổ cô, tay phải cầm súng dí lên người cô.
Sau khi Tịch Hạo Trạch lên sân thượng, ánh mặt trời chói chang làm anh nheo mắt, phút giây nhìn thấy mục tiêu kia anh vui mừng nhưng ngay lập tức bình tĩnh lại. Sau khi kiểm tra hoàn cảnh xung quanh xong anh nhìn Cao Minh gật đầu.
Dưới chân người phụ nữ kia ướt đẫm máu, tình huống đã rất nguy kịch. Anh nâng súng lên tầm ngắm.
Kẻ bắt cóc đang cố kéo người phụ nữ ra cạnh mái nhà, Tịch Hạo Trạch nheo mắt, ngón tay chậm rãi bóp cò, trong chớp mắt, viên đạn phóng tới mục tiêu.
Tên kia bị trúng đạn vào vai hét lớn. Đại đội trưởng rất nhanh liền gạt tên kia ngã xuống đất.
“Gọi xe cấp cứu.”
Hòn đá nặng trịch trong lòng Tịch Hạo Trạch cuối cùng cũng được buông xuống.
Sau khi xử lý hiện trường xong, đội trưởng đi đến cạnh Tịch Hạo Trạch, hai người hiểu ý bắt tay chúc mừng.
Tịch Hạo Trạch sờ mũi: “Không phải vợ tôi.”
Sau lại, trong quân khu N mọi người cứ truyền tai nhau câu chuyện, có đội trưởng nọ nhận lầm vợ, anh dũng chiến đấu với kẻ bắt cóc. Trà dư tửu hậu, mọi người trêu đùa.
Đi xuống, Tịch Hạo Trạch lấy điện thoại ra, cuối cùng ánh mặt trời cũng rọi sáng làm lu mờ đi đám mây đen lơ lửng kia, anh ngẩng đầu lên bỗng dưng nhìn thấy thân ảnh quen thuộc kia. Anh nhanh bước tiến lên, hơi thở nặng nề gọi: “Sơ Vũ. “
Sơ Vũ ngẩng đầu tóc tai rối bù, cả người bị dọa đến khiếp sợ, sắc mặt nhợt nhạt đứng trước xe cứu thương lặng thinh rơi lệ, tay nắm chặt người phụ nữ có thai vừa bị bắt. Thực không khéo Sơ Vũ và vợ Đại Bảo đang chuẩn bị đến mua một ít đồ dùng cá nhân thì gặp phải cảnh tượng này.
Tịch Hạo Trạch nắm lấy tay cô, cảm xúc trăm mối ngổn ngang. Khoảng khắc đấy, anh hiểu được rằng cả đời này anh sẽ không bao giờ buông tay cô nữa.
Sơ Vũ khóc vì bị khiếp sợ. Nhìn vợ của Đại Bảo cả người dính đầy máu, cô không biết nên làm gì bây giờ? Tựa như cô khi đó… ngửi thấy mùi máu, dạ dày cô lại cảm thấy khó chịu, đột nhiên cô cúi người nôn khan.
Tịch Hạo Trạch nhìn thấy cái bụng to kia, đột nhiên cảm thấy đau lòng, như bị ai đây đấm mạnh vào, giờ phút này anh không hề vui mừng chỉ lo lắng cho sức khỏe cô.
“Sơ Vũ, cô ấy sẽ không sao.” anh kéo cô qua, dịu dàng dùng cổ tay áo lau đi vết nôn trên miệng cô.
Ánh mắt hai người đối diện, trao cho nhau những ý nghĩ thầm kín không nói nên lời. Sơ Vũ mặc chiếc áo khoác đen rộng, khuôn mặt đã gầy đi rất nhiều. Người gầy yếu nay lại mang thêm cái bụng lớn. Tịch Hạo Trạch ôm cô, mặt cô vùi vào ngực anh, mùi hương quen thuộc thoang thoảng làm tim anh lắng đọng, anh liếm đôi môi khô nứt của mình, thì thầm: “Sơ Vũ, anh đã đến trễ.”