Sơ Vũ vẫn không nhúc nhích nhìn anh, hàng mi dài khẽ chớp.
Nụ hôn của anh từ từ rơi xuống, bàn tay ấm áp luồn vào váy lụa mềm mại thăm dò. Người cô khẽ run lên, trong nháy mắt đã bị anh đè lên. Hơi thở dồn dập giao hòa , tay anh vuốt ve người cô, đi vào nơi bí ẩn kia. Sơ Vũ nhắm chặt mắt, hai tay nắm chặt ga trải giường, thân mình hơi ưỡn lên , những giọt mồ hôi ngọt ngào chảy xuống theo đường cong.
“Đau…” bị đâm sâu vào, cô cắn răng kêu lên. Vật nóng bỏng kia làm cô hít một hơi thật sâu, môi Tịch Hạo Trạch hôn lên mắt cô, hôn những giọt nước mắt đang lăn xuống, thương xót vỗ về cô: “Ngoan, cố nhịn một chút.”
Gió mùa hè thổi thoáng qua, rèm cửa sổ nhẹ nhàng bay phất phới, che khuất cảnh xuân kia.
Tiếng thở gấp yêu kiều, căn phòng hừng hực một màn nóng bỏng .
Tia nắng ban mai rọi vào phòng, ngoài cửa sổ chim chóc đua nhau hót líu lo . Cả người Sơ Vũ đau nhức, mắt mơ màng mở ra, người bên cạnh vẫn còn đang ngủ say , cánh tay anh khoác lên hông cô. Cô dịu dàng tựa vào lòng anh, theo ánh sáng mờ ảo, ngẩng đầu nhìn anh, khóe miệng vô thức cong lên nở một nụ cười hạnh phúc. Sau một đêm, hai người đã dần trở nên thân thiết.
Cô vươn tay nhẹ nhàng vuốt trán anh, từ nay về sau người đàn ông này sẽ cùng cô sống cả đời. Hàng mi Tịch Hạo Trạch nhấp nháy, mắt từ từ mở ra: “Chào buổi sáng.” Giọng anh trầm ấm.
Lúc xuống lầu, Tịch Chính Hồng và Trần Lộ Hà đã ở dưới, trong tay Tịch Chính Hồng đang cầm một tờ báo, Trần Lộ Hà đang chuẩn bị bữa sáng, nghe thấy giọng hai người, ngẩng đầu lên, cười nói: “Nào hai con đến đây ăn bữa sang đi.”
Hai má Sơ Vũ ửng hồng, đi theo sau Tịch Hạo Trạch.
“Ba , mẹ buổi sáng tốt lành.” Cô nhẹ nhàng chào.
“Chào buổi sáng, chào buổi sáng.” Tâm trạng của Tịch Chính Hồng và Trần Lộ Hà rất tốt.
Ăn xong điểm tâm, Sơ Vũ trở lại phòng.
Tịch Hạo Trạch được nghỉ một tuần, trước đó hai người cũng đã lên kế hoạch đi Bắc Kinh. Họ hàng thân thích của Tịch gia đều ở Bắc Kinh, lúc hai người kết hôn, sức khỏe tịch lão gia không tốt phải nằm viện nên không thể tham dự hôn lễ. Lúc này đến Bắc Kinh cũng để ra mắt Tịch lão gia cũng vừa là đi hưởng tuần trăng mật.
Khoảnh khắc ngồi trên máy bay, lòng cô rất hân hoan . Cô đã muốn đi tham quan Bắc Kinh từ lâu, chủ yếu là vì trước đây cô đọc rất nhiều tiểu thuyết xuyên không. Cô nói với Tịch Hạo Trạch rằng cô muốn đến thăm khu lăng mộ nhà Minh, cung điện mùa hè (Yuanmingyuan).
Tịch Hạo Trạch cười nhẹ.
Sự hưng phấn Sơ Vũ càng tăng lên, kéo tay Tịch Hạo Trạch: “Tiếc là anh vẫn chưa xem qua phim về đề tài xuyên không.” Cô khoa tay múa chân miêu tả , nhìn thấy bộ dạng thản nhiên của Tịch Hạo Trạch, cô bĩu môi: “Quả nhiên sự khác nhau giữa những thế hệ không thể nào che giấu được .”
Tay Tịch Hạo Trạch đang dở tạp chí hơi dừng một chút: “Bây giờ không phải đang rất thịnh hành đó sao?”
“Cái gì cơ?” Sơ Vũ mờ mịt hỏi.
“Chồng già vợ trẻ.”
…
Máy bay hạ cánh, Tịch gia đã cho người đến đón họ.
“Chú Ngô, sức khỏe của nội thế nào rồi?”
“Mấy ngày nay tinh thần Thủ trưởng tốt lắm, ngày hôm qua cứ nhắc đến hai người mãi.”
Sau nhiều giờ đi đường, họ đã đến Tứ hợp viện (1). Cô theo sau Tịch Hạo Trạch đi vào, nhìn về phía bên trái có một giàn nho dài, chùm nho lủng lằng trên cây . Sơ Vũ nhìn thân cây thô ráp đoán rằng cây nho này cũng đã nhiều tuổi rồi.
(1) Tứ hợp viện là một kiểu nhà truyền thống của Bắc Kinh.
Một cụ già đang nằm dựa trên ghế dài dưới giàn nho, trên bàn đá cẩm thạch bên cạnh đặt một bộ tách trà tinh xảo.
“Nội. ” Tịch Hạo Trạch đi đến, gọi to một tiếng.
Tịch lão gia mở mắt ra: “Hạo Trạch đến rồi à.” Trên mắt Tịch lão gia lốm đốm ít đồi mồi, tinh thần vẫn còn rất tỉnh táo, ánh mắt sáng rực chậm rãi chuyển qua người Sơ Vũ: “Đây là cháu dâu của ta đúng không. Chào cháu! Chào cháu!”
“Cháu chào nội ạ.” Sơ Vũ ngọt ngào gọi, giống như năm đó gặp ông vậy. Thấy tóc ông đã bạc trắng, mắt cô cũng thấm ướt, bỗng dưng lại nhớ đến nội của mình.
Sơ Vũ ngồi cùng nội nói chuyện , đánh cờ vua cả một buổi chiều. Ông cụ cũng không ngờ rằng cô gái trẻ tuổi này có thể chơi cờ tốt như vậy, cũng đã ăn gần hết quân cờ của ông.
Tịch Hạo Trạch ngồi ở một bên, thấy nội đang trầm tư suy nghĩ, cười nói: “Sơ Vũ, em đừng làm khó nội quá.”
Ông cụ hít một hơi: “Tiểu Vũ đúng là một cô gái tốt, không giống với mấy người quỷ sứ các người, cứ dọa dẫm ta .” Dừng một chút lại nói: “Tiểu Vũ à, sau này nếu Hạo Trạch có bắt nạt con, con hãy nói cho nội, nội sẽ thay con trừng trị nó.”
Sơ Vũ nhìn Tịch Hạo Trạch, nhịn không được nở nụ cười, vội vàng gật đầu.
*****
Hai người tham quan Tử Cấm thành, Di Hoà Viên, Bắc Hải. Sau đó Sơ Vũ nằng nặc đòi đến Uông Hòa Cung, bây giờ nơi đây là một ngôi chùa Phật giáo.Cô dường như đã bị bộ phim ám ảnh. Trong chùa khói hương nghi ngút, Sơ Vũ nhìn cảnh vật nơi đây, lẳng lặng đi vào cùng Tịch Hạo Trạch, du khách các nước đến tham quan đông nghịt, hai người đều đắm chìm trong suy nghĩ riêng của mình.
Tịch Hạo Trạch dường như rất quen thuộc nơi này, Sơ Vũ nghĩ anh đã học đại học ở đây , bình thường có lẽ cũng đã thăm thú hết các cảnh quang ở đây.
“Làm phiền cô, có thể giúp chúng tôi chụp một tấm được không?” Sơ Vũ nhìn qua, là một gia đình ba người, ba mẹ cùng một cô con gái khoảng năm sáu tuổi.
Cô cười cầm lấy máy chụp ảnh.
Một nhà ba người cùng nhìn vào máy ảnh gọi “Cà tím” (2), cả nhà vui vẻ hòa thuận. Chụp xong, cô bé chạy đến lấy máy ảnh, mắt chớp chớp nhìn Sơ Vũ và Tịch Hạo Trạch, ngọt ngào nói: “Cảm ơn chị ạ.”
(2) Cà tím: trong tiếng trung phát âm là “qiezi”, cũng giống như trong tiếng anh mọi người chụp ảnh sẽ cùng đồng thanh gọi “cheese”, hay trong tiếng việt là “kim chi”.
Sơ Vũ cười cười sờ đầu cô bé.
“Chị, em chụp giúp chị và chú kia một tấm nhé.”
Sơ Vũ sửng sốt, vui vẻ quay sang nhìn Tịch Hạo Trạch, đứng dậy, nhướng mày lên: “Chú à, chúng ta cùng chụp chung đi.”
Tịch Hạo Trạch vừa bực mình vừa buồn cười, đi đến bên cạnh cô, Sơ Vũ nhí nhảnh đưa hai ngón tay lên tạo thành hình chữ V, cười sáng lạng, Tịch Hạo Trạch thì không có biểu hiện gì. Đó là lần đầu tiên hai người chụp ảnh chung, vài năm sau, đôi khi Sơ Vũ ngồi một mình không nghĩ ngợi gì, chỉ lẳng lặng nhìn bức ảnh này. Tại ngôi chùa linh thiên, cô tràn đầy hạnh phúc mỉm cười, đó là tất cả.
“Sao anh lại không cười.” Sơ Vũ nhìn vào máy ảnh.
Tịch Hạo Trạch cúi đầu nhìn cô, hai hàng lông mày nhíu lại: “Bị vợ mình gọi là chú anh còn có thể cười được sao.”
Buổi tối, lúc hai người quay lại, anh trai và chị dâu Tịch Hạo Trạch dẫn theo Tịch Khê đến. Vào đám cưới của hai người Tịch Khêđã làm phụ dâu, bây giờ nhìn thấy Sơ Vũ cô bé rất thân thiết chạy đến bên người cô, nhỏ nhẹ gọi: “Thím.”
Sơ Vũ cúi người ôm bé: “Nữu Nữu.”
Tịch Hạo Dương và Tịch Hạo Trạch cùng với nội đang chơi cờ, Sơ Vũ và chị dâu Phương Du dẫn theo Nữu Nữu vào phòng khách.
Phương Du đang cầm máy ảnh xem: “Hạo Trạch thật không khác trước đây, ảnh chụp không hề có cái nào có biểu cảm.”Cô khẽ cười: “Trước đây cậu ta cũng bị uy hiếp mới miễn cưỡng gượng cười…”
“Ai uy hiếp được anh ấy vậy?” Sơ Vũ hỏi lại.
Phương Du dừng lại, ánh mắt nhìn đi nơi khác: “Ô, bạn học của cậu ấy đấy mà, cũng không có gì cả, để chị đi xem cơm tối xong chưa.”
Sơ Vũ nhìn theo bóng lưng Phương Du, cảm thấy lời nói của Phương Du có cái gì đấy mập mờ, có lẽ đó là quá khứ của Tịch Hạo Trạch. Ai mà không có quá khứ chứ, Tịch Hạo Trạch còn hơn cô tám tuổi, đã từng có bạn gái cũng là điều bình thường thôi. Cô nhún vai.
Sáng sớm hôm sau hai người đã ra khỏi nhà, hôm nay họ tham quan Vạn lý trường thành.
Thời tiết âm u, Sơ Vũ leo lên được một nửa thì đã kiệt sức, cô vịn vào bờ thành thở hồng hộc.
“Đã bảo em nên thường xuyên luyện tập thể thao rồi, còn cứng đầu.”
“Sức sực của phụ nữ làm sao mà bì được với đàn ông.”
Tịch Hạo Trạch đi đến bên cạnh cô, Sơ Vũ nhìn dãy núi cao vời vợi, cô thở dài một hơi, trong lòng đột nhiên ỉu xìu.
“Đi thôi, nếu không đến tối chúng ta cũng sẽ không thể trở về được.
Sơ Vũ chậm rãi thu lại ánh mắt, Tịch Hạo Trạch đã đi lên trước xa một đoạn. Cô bị bỏ lại đằng sau, chân thì bị trầy, vừa đau vừa rát, cô dừng lại cởi giày rồi nhanh chóng lấy một miếng băng dán cá nhân băng sơ qua.
Tịch Hạo Trạch quay người lại: “Em sao thế?”
“Bị trầy chân.”
Sau đám cưới, mẹ chồng cô mua cho cô một đống quần áo, giày dép mới. Đôi giày búp bê này cũng là một trong những số đó, giày mới không vừa chân cho nên mới bị trầy.
Sơ Vũ đi được mấy bước, quay đầu lại nhìn thì thấy Tịch Hạo Trạch vẫn còn đứng đó.
Tịch Hạo Trạch nhếch môi, đi đến người hơi cúi xuống cầm lấy chân phải cô lên xem.
Sơ Vũ bối rối, xung quanh có bao nhiều là du khách, cô hơi cúi người xuống giật tay anh ra: “Được rồi, anh nhanh đứng lên đi.”
Tịch Hạo Trạch vẫn không nhúc nhích, cởi giày cô ra, Sơ Vũ mang một đôi tất mỏng, trên ngón chân út đã sưng lên một bọng nước to, có mấy bọng nước khác cũng đã vỡ dính vào tất chân. Ánh mắt Tịch Hạo Trạch tối sầm lại: “Sao em không nói với anh?”
Sơ Vũ rút ngón chân lại, né tránh ánh mắt của anh. Cô nghe thấy một tiếng thở dài, Tịch Hạo Trạch không nói gì cả, nhẹ nhàng mang giày vào cho cô, sau đó anh khom lưng xuống cõng cô. Sơ Vũ kinh ngạc: “Anh thả em xuống đi, như vậy rất nguy hiểm.”
“Biết nguy hiểm thì đừng có làm loạn.”
Tấm lưng rộng của anh rất thoải mái, Sơ Vũ dựa vào bờ lưng kia, mũi tràn ngập hương vị của anh, miệng mỉm cười, mặt dán vào cổ anh.
“Tịch Hạo Trạch, em còn chưa leo lên được núi anh hùng mà”
“Em cũng không phải là anh hùng gì mà.”
“Đừng lộn xộn.”
“Em đâu có động đậy đâu.”
“Tịch Hạo Trạch, em…”
“Cái gì?”
Sơ Vũ ngọt ngào cười, cô hy vọng cả đời này sẽ mãi vui vẻ như vậy.
Lúc đi xuống, hai người dừng lại ở một cửa hàng, Sơ Vũ muốn mua một ít quà lưu niệm, đúng lúc Tịch Hạo Trạch đi toilet. Cô chọn được vài thứ rồi đi đến cây cổ thụ trước mặt đợi Tịch Hạo Trạch.
Cô đứng dưới táng cây bên ven đường, lúc muốn lấy di động mới phát hiện ví tiền không còn nữa. Vội vàng lui lại tìm dọc theo đoạn đường cũ, cô vào cửa hang: “Ông chủ, thật ngại quá, ông có nhìn thấy một ví tiền màu đen to chừng này không?” Cô khoa tay múa chân .
Ông chủ nhíu mày nghĩ ngợi: “Vừa nãy có một cô gái nhặt được có hỏi tôi .”
“Cô gái ấy trông như thế nào? Mặc áo màu gì? Tóc dài hay tóc ngắn.” Ví tiền cũng không có bao nhiêu tiền, chỉ có giấy chứng minh nhân dân, và một bức ảnh của Tịch Hạo Trạch lúc trước trộm được ở phòng anh.
“Để tôi nhớ.” Ông chủ đang nhớ lại, bỗng nhiên chỉ ngón tay: “Chính là cô gái đấy, cô gái mặc chiếc áo sơ mi trắng đấy.”
Sơ Vũ lập tức chạy đến.
“Thật ngại quá, xin hỏi có phải vừa nãy cô có nhặt được một cái ví tiền không?” Sơ Vũ hơi kích động nhìn cô gái trước mắt.
Cô gái ấy mở to mắt nhìn cô, gió thổi nhẹ những sợi tóc của cô ấy, cô gái này bỗng dưng đi vào thế giới của cô.
“Bên trong có chứng minh thư của tôi, cô có thể xem lại.”
“Tôi đã xem rồi .” Cô ta thản nhiên nói rồi trả ví tiền cho cô.” Tôi còn định đem ví cô đến đồn cảnh sát để báo.”
“Rất cảm ơn cô.”
Sơ Vũ mở ví tiền ra, nhìn thấy ảnh chụp, trong nháy mắt lòng cô bỗng mềm dịu lại.
“Tôi tên là Hàn Sơ Vũ.” Cô không hiểu sao lại nói tên mình cho cô ấy, cô cảm thấy giữa biển người mờ mịt này cô ấy có thể nhặt được ví cô, đây cũng là một duyên phận.
“Tô Y.” Ánh mắt cô nhìn vào ví tiền Sơ Vũ, ánh mắt không rõ.
“Tôi đi trước, chồng tôi đang đợi tôi.”
Tô Y bỗng dưng mở to hai mắt: “Cô đã kết hôn ư ?”
“Vâng, tôi vừa kết hôn hôm mùng sáu vừa rồi.”
Miệng Tô Y giật giật: “Chúc mừng cô , trông cô vẫn còn rất trẻ.”
Sơ Vũ ngượng ngùng cười.
Lúc Sơ Vũ quay lại Tịch Hạo Trạch đang đứng đợi ở đấy, nhìn thấy trên tay anh đang cầm một đôi giày.
“Em chạy đi đâu đấy, không phải đã bảo em ở đây chờ anh sao?”
“Lúc nãy em bị rơi ví tiền, may có một người đẹp nhặt được .”
“Thay giày vào đi.”
Sơ Vũ giữ lấy tay anh, thay giày. Lát sau, hai người đã xuống núi, Sơ Vũ lại nhắc lại: “Không biết có còn cơ hội gặp lại cô ấy không, em vẫn chưa cảm ơn được cô ấy.”
Một tuần sau, hai người quay lại thành phố N.
Hôm đó Tịch Hạo Nguyệt cùng chồng Ôn Húc cũng đến biệt thự , thấy Sơ Vũ liền trêu ghẹo: “Sơ Vũ, chị quá là dễ dàng rồi . Đi Bắc Kinh một tuần cũng có thể coi là hưởng tuần trăng mật luôn ư, quá lời cho anh ấy.”
Sơ Vũ mở miệng nói: “Chị thấy cũng rất mãn nguyện, ở đấy có nhiều nơi thú vị lắm.”
“Rốt cuộc là chơi vui, hay là người bên cạnh làm chị vừa lòng đây?”
Mặt Sơ Vũ ửng đỏ lên.
“Được rồi, em đến là nói với chị, chị cũng đã hạnh phúc vui vẻ hưởng tuần trăng mật rồi, hoan nghênh chị ngày mai gia nhập vào đoàn của bọn em.”
Buổi tối, hai người trở về căn hộ của Tịch Hạo Trạch. Trước lúc kết hôn, bà Trần đã cho người đến tu sửa lại, hiện tại căn nhà đã ấm áp hơn rất nhiều. Trong phòng ngủ trên đầu giường treo ảnh cưới của hai người, Đó là tấm Sơ Vũ chọn , cô thích tấm ấy nhất, hai người lẳng lặng nhìn nhau, khuôn mặt Tịch Hạo Trạch dịu dàng.
Sơ Vũ tắm xong, cô post ảnh cưới và ảnh vừa mới đi du lịch về lên mạng. Chỉ chốc lát sau, khi cô còn chưa có available QQ đã có người nhắn lại cho cô, cái đầu hình chim cánh cụt cứ nhấp nháy.
Phi Nhiên: cảm giác thế nào? Người phụ nữ đã kết hôn.
Sơ Vũ: gởi một hình mặt cười đến, vẫn đang ở thời kỳ thích ứng.
Im lặng trong chốc lát.
Phi Nhiên: chúc mừng chúc mừng. Ảnh chụp rất đẹp.
Sơ Vũ: em có mua quà lưu niệm cho anh. Lần tới sẽ mang đến cho anh.
Trong lòng Sơ Vũ có hơi chua xót, bạn của cô dường như đã càng lúc càng xa rời cô. Cô để ý hình như đường nhân sinh của cô không tốt lắm, những người thân của cô đều dần dần rời đi , mẹ cô, Tôn Hiểu Nhiên.
Tịch Hạo Trạch tắm xong đi vào phòng thấy Sơ Vũ đang sững sờ trước máy tính, mềm mại tóc dài mềm mại buông thả trên lưng, ánh mắt hư vô nhìn màn hình.
“Sao còn chưa đi nghỉ ư, ngày mai không phải vào đoàn để đăng ký sao?”
Sơ Vũ nhấp chuột, vểnh miệng lên: “Hiểu Nhiên vẫn muốn vào đoàn nghệ thuật quân đội.” Nói vẫn chưa xong, điện thoại Tịch Hạo Trạch đã vang lên, Sơ Vũ cầm lấy điện thoại trên giường đưa qua cho anh, nhìn lướt qua thấy một dãy số lạ.