“Rừng nhiệt đới…” Mọi người ăn cơm xong, đều có chút cảm khái.
“Nếu không…” Lam Minh nhìn mọi người, cười hỏi, “Chúng ta tới rừng nhiệt đới du lịch đi? Tới làm rõ chân tướng.”
Mọi người đều sửng sốt, tuy rằng ý định này có hơi điên… nhưng vẫn xem là một đề nghị tốt.
“Ý anh là đi tìm thần rừng?” Miêu Tiêu Bắc bước tới sô pha ngồi xuống, xem lịch trình của mình, “Tôi chỉ có ba ngày nghỉ, không biết có đủ không. Ngồi máy bay qa Đông Nam Á cũng lâu, rồi còn vào rừng nhiệt đới. Không đúng, nghe nói Thái với Nepal đẹp lắm, Campuchia cũng được nè, có thể đi xem đền Angkor Wat… đồ ăn của Việt Nam nghe nói ngon lắm, đồ Thái cũng vậy luôn. Không biết tốn bao nhiêu tiền ha… Đúng rồi, an ninh ở Đông Nam Á gần đây không tốt, có nên mang Cổ Lỗ Y theo không? Nhập cảnh có khó không, lỡ bị kiểm tra thì sao?”
Miêu Tiêu Bắc lầm bầm nói thầm, nhưng trong đầu thì lại la hét — Muốn đi muốn đi muốn đi! Muốn đi du lịch!
“Vậy đi thôi.” Khiết Liêu nhún vai, “Dù sao cũng không xa lắm.”
“Oh yeah!” Phong Tiểu Vũ nhảy lên, “Đi du lịch!!”
Mà Miêu Tiêu Bắc vẫn còn chưa rõ ràng lắm đã bị Lam Minh kéo lên lầu, “Đi thu dọn quần áo, chúng ta đi rừng nhiệt đới! Lập tức xuất phát!”
“Bây giờ? Còn chưa xin visa mà… Ai!” Miêu Tiêu Bắc bị Lam Minh đẩy vào phòng, lấy vali bỏ quần áo vào. Cổ Lỗ Y đi theo sau, thu dọn đồ của mình, đương nhiên cũng phải mang Fanny theo.
Chỉ lát sau, mọi người đã xếp xong quần áo, mọi người cũng không chuẩn bị ô tô hay máy bay. Bởi vì phải tranh thủ thời gian, cho nên thần ma chọn cách càng mau lẹ càng tốt, Sphinx, Long Tước, Sishir đều có cánh, Lam có thể chở mấy người… Tóm lại chỉ cần cõng ba người Miêu Tiêu Bắc, Tiêu Hoa và Phong Tiểu Vũ là được.
Balo trên lưng Miêu Tiêu Bắc có Cổ Lỗ Y và Fanny, được Lam Minh bế lên lưng Sphinx, reo hò một tiếng, cất cánh, bay về phía rừng nhiệt đới.
Bởi vì không phải lần đầu tiên bay thế này, cho nên Miêu Tiêu Bắc cũng không giật mình nữa, bọc chăn trên lưng Sphinx, dựa vào ngực Lam Minh còn lót thêm cái gối, ngủ mất.
Lam Minh tất nhiên chỉ có thể làm cái giường cho hắn, không hề oán giận…
Đợi tới khi Miêu Tiêu Bắc tỉnh lại, phát hiện đã tới bên ngoài rừng cây.
“Nhanh vậy?” Miêu Tiêu Bắc ngáp một cái, cảm giác mặt hơi ướt, hắn nghĩ cũng giống như bình thường Cổ Lỗ Y hôn chào buổi sáng, liền theo bản năng cọ cọ.
Không ngờ lại nghe giọng nói của Lam Minh vang bên tai, “Bảo bối, lúc ngủ em gợi cảm ghê! Lúc mới tỉnh thiệt nhiệt tình!”
Miêu Tiêu Bắc sửng sốt, cúi thấy đầu Cổ Lỗ Y đang ngồi ăn pizza trên đầu Sphinx, thấy mình dậy liền nhét hết pizza vào miệng, bay qua cọ cọ, còn mình thì đang dựa vào lòng Lam Minh.
“A!” Miêu Tiêu Bắc lập tức bật dậy, xoay đầu trừng Lam Minh, “Anh…!”
“Tỉnh rồi, Bắc Bắc?” Sishir ngồi bên kia thoa kem chống muỗi, đưa một chai cho Miêu Tiêu Bắc, “Nè, cách phòng vệ cơ bản.”
“Đây là đâu?” Miêu Tiêu Bắc ngồi dậy, “Chúng ta tới Đông Nam Á rồi?”
“Là Peru, Bắc Bắc.” Lam Minh vừa trả lời, vừa khoa tay múa chân với người chỉ đường.
“Tại sao lại tới Peru?” Bắc Bắc không rõ, hỏi Sishir.
“Chúng ta đã tới rừng nhiệt đới ở Đông Nam Á, nhưng mà hỏi tinh linh ở đó thì bọn họ lại nói, tấm ảnh này không phải chụp ở rừng cây Đông Nam Á. Bởi vì mấy loại cây trong tấm ảnh không phải loại ở rừng nhiệt đới Đông Nam Á, mà là Nam Mĩ. Cho nên Cảnh Diệu Phong điều tra một chút, phát hiện những người kia đi rất nhiều nơi, ngoại trừ rừng nhiệt đới ở Đông Nam Á còn có Peru nữa.”
“Trong rừng cây ở Peru… có di chỉ cổ đế quốc của người Inca?” Miêu Tiêu Bắc mở to mắt.
“Đúng vậy Bắc Bắc.” Phong Tiểu Vũ thay một bộ trang phục phù hợp vào rừng, đưa cho Miêu Tiêu Bắc một bộ, “Người hướng dẫn viên lúc xem tấm ảnh tập thể nói nhận ra bọn họ. Lúc vào rừng nghe nói bọn họ bị lạc đường, cầu cứu viện, hắn có tham gia vào hành động cứu viện, lúc đó người của đội cứu viện cũng từng đến đây, đúng thật là đã từng gặp.” Nói xong, hắn chỉ mấy người Peru cách đó không xa.
Miêu Tiêu Bắc nghe xong, đầu óc choáng váng, không dám tin nhìn mọi người đã làm được nhiều chuyện như vậy, mà bản thân thì ngủ say không hề hay biết.
“Tôi vẫn ngủ cả buổi?” Miêu Tiêu Bắc mở to mắt nhìn Lam Minh, “Sao anh không gọi tôi dậy? Hay là anh đánh tôi bất tỉnh?”
Lam Minh mỉm cười, vươn tay nhéo thắt lưng Miêu Tiêu Bắc, “Tôi còn cảm thấy bản thân vừa mới ôm con heo ốm nhất thế giới.”
Miêu Tiêu Bắc đạp hắn một cái, thấy Cổ Lỗ Y ngông nghênh vừa bay vừa ăn, mà mấy hướng dẫn viên nhìn thấy cũng không sợ, hắn nhỏ giọng hỏi Lam Minh, “Không sao chứ?”
“À, hướng dẫn viên cũng không phải con người.” Long Tước đi tới, đưa đồ dùng rửa mặt và bữa sáng cho hắn, “Là tiểu tinh linh của rừng cây, cái loại nói chuyện rất dễ chịu.”
Miêu Tiêu Bắc nhìn thoáng qua người hướng dẫn viên cỡ tuổi trung niên, bụng to mập mạp, hắn đang thảo luận về đường đi vào rừng với Bạch Lâu, liền cảm thấy đầu mình muốn hôn mê — Tiểu tinh linh…
Chờ Miêu Tiêu Bắc ăn uống xong cũng tỉnh táo lại, mọi người chuẩn bị tiến vào rừng.
Trong rừng sẽ có rắn rết sâu bọ, nhưng Sishir là người mở đường, tất cả vật sống căn bản đều phải lui binh.
Cổ Lỗ Y ngồi trên vai Miêu Tiêu Bắc cọ cọ, Miêu Tiêu Bắc trên lưng mang Fanny cùng với Tiêu Hoa và Phong Tiểu Vũ đi ở giữa, mấy người khác rải xung quanh, mọi người sánh vai đi vào rừng.
Đường đi trong rừng cũng không hẹp lắm, đủ để đi.
Người dẫn đường kêu là Tony, rất tốt.
Tony là một tiểu tinh linh, sống trong rừng vài thế kỷ rồi, lúc trước đã từng gặp Lam Minh… Đương nhiên, những thần ma tương đối lớn tuổi đều sẽ biết Lam Minh. Kẻ yếu hoặc thần ma thích con người phần lớn đều vô cùng quý Lam Minh. Còn những ma vật mạnh, xem con người là thức ăn, hầu hết đều sợ hắn.
Tony cũng rất sùng bái Lam Minh, nghe bọn họ miêu tả về thần rừng xong, lập tức gật đầu… Đúng vậy, trong khu rừng thần bí này, có một pho tượng thần đất.
Mà lúc Bạch Lâu lấy tấm ảnh ra cho hắn xem, Tony lại nhíu mày, “Trời đất… Bọn họ sao có thể chụp ảnh với thần rừng chứ, đúng là đáng sợ! Rất không tôn trọng thần thánh, nhóm người này đúng là không có giáo dục, không có văn minh!”
“Vậy vị thần kia có nổi giận không?” Miêu Tiêu Bắc nghĩ nghĩ, hỏi Lam Minh, “Có thể vì thần rừng nổi giận nên mới hại chết những người đó?”
“Chắc chắn không thể!” Tony lập tức xua tay lắc đầu, “Thần rừng tuyệt đối không hại người, bọn họ không có quyền này mà lòng dạ cũng không hẹp hòi tới vậy.”
“Pho tượng thần được chụp trong tấm ảnh là ở trong rừng này?” Lam Minh cất tấm ảnh vào, hỏi Tony.
“Đúng vậy.” Tony chỉ tay về phía trước, “Ở đằng trước, tôi nhớ rõ mấy người này, cả tổ bọn họ đi xem di chỉ đế quốc người Inca, sau đó không biết sao lại lạc đường, vì thế báo nguy… Tôi dẫn theo cảnh sát, quản lý lâm nghiệp còn có cảnh khuyển chạy vào tìm, lúc tìm ra thì bọn họ đang ở gần Sarah Burro.”
“Sarah Burro?”
“Là một thác nước, bên trong thác nước có hang động, là nơi ở của vu sư Sam và mèo đen của hắn.” Tony nói xong, chỉ vào pho tượng, “Đây là tượng thần đất, đặt bên dưới thác nước… Trong phạm vi một trăm mét, đều được gọi là Sarah Burro.”
“Chỗ đó cũng cho công khai để khách du lịch tới xem?” Long Tước nhíu mày, “Nơi ở của thần ma sao lại được mở cửa đối ngoại?”
“Không, hãy tin tôi, nơi đó bị cấm vào! Những người này lừa chúng tôi. Di chỉ bọn họ muốn tới cách chỗ này rất xa, cho dù lạc đường cũng không thể đi xa như thế! Tôi cảm thấy bọn họ từ sớm đã hướng về pho tượng này rồi.” Tony vô cùng bất mãn, “Chẳng qua lúc bọn họ quay lại, GPS bị hư, không nhận rõ phương hướng, vì thế đành phải cầu cứu.”
“Người ngoài tuyệt đối bị cấm tiến vào khu vực đó!” Đội viên cứu viện đi theo cũng lắc đầu, “Mấy cái người đó đúng là không biết sống chết!”
“Tại sao?” Miêu Tiêu Bắc không rõ, “Chẳng phải các anh nói thần rừng rất ôn hòa sao?”
“Cậu đương nhiên có thể đến thăm thần rừng để cầu phúc, nhưng năng lực của thần rừng không phải chuyện bí mật, cho nên thường xuyên có người không hiểu rõ, đến giao dịch với hắn! Làm cho kết cục vô cùng bi thảm, nhưng chúng tôi lại không thể quản việc thần minh giao dịch với con người, cho nên đành phải bảo vệ khu vực, tuyệt không cho người ngoài vào!”
“Giao dịch?” Mọi người khó hiểu, “Giao dịch gì?”
“Trao đổi bằng giá.” Tony nói xong, cười hỏi, “Các cậu có từng xem phim vườn địa đàng chưa?”
“A, tôi biết!” Phong Tiểu Vũ có nghiên cứu về phim ảnh, “Chính là một cô gái giàu có bị chồng mình hại, đẩy vào hồ cá sấu, sau đó chồng cô và người tình chiếm hết tài sản. Ai ngờ cô gái đó không chết, sau khi bị hủy dung nhan thì lạc vào rừng, một ông già cứu sống cô. Sau đó cô phẫu thuật thẩm mỹ trở thành một người xinh đẹp, quay lại báo thù… Đúng không? Bá tước Monte Cristo phiên bản nữ!”
Mọi người đều có chút ấn tượng, một cuộn phim cũ.
“Đúng thế.” Tony cười đáp, “Tôi nói đơn giản một chút, ví dụ như cô gái giàu có kia sau khi bị hại, được người cứu lên… Sau đó, cô thật ra có thể đi tìm thần rừng!”
“Tìm hắn nhờ trừng phạt người đàn ông kia?” Miêu Tiêu Bắc hỏi.
“Có thể nói vậy nhưng cũng không đơn giản như thế!” Tony giơ hai ngón tay, giải thích với mọi người, “Một người bị tai bay vạ gió, có một số việc là do ý trời, nhưng hầu hết tai họa đều do người làm, nói cách khác, cậu sẽ có một kẻ thù. Trên đời này, bất cứ việc gì có nhân thì cũng có quả, tôn giáo nào cũng chú trọng tới nhân quả báo ứng, bởi vậy con người không thể làm chuyện xấu! Nói một cách trực quan thì trên vai mỗi người đều mang mấy sức nặng. Một khi cậu làm chuyện xấu, đầu vai sẽ nhẹ thêm một chút, đây là sự đau khổ cậu tạo ra cho người khác. Người bị cho là đau khổ có thể đi tìm thần rừng, lấy sức nặng kia khỏi vai, trả lại cho người hại họ, làm cho hắn cũng bị đau đớn như họ, hai bên một lần nữa về trạng thái cân bằng, đây chính là oan oan tương báo.”
“À… Tôi hiểu rồi.” Miêu Tiêu Bắc suy nghĩ một chút, “Tôi cũng có thể hiểu thế này, muốn tới làm giao dịch với thần rừng, phải có nhiều sức nặng, nói cách khác là từng bị hại. Nếu không có nhiều sức nặng lại đi hại người khác, thần rừng sẽ từ chỗ cân bằng ban đầu lấy đi một người bị hại, nhưng sức nặng đó sớm muộn gì cũng quay lại! Giống như sớm hay muộn gì cũng sẽ gặp tai nạn vậy!”
“Ừ! Cách giải thích vô cùng chính xác! Dân bản xứ đều biết đây là trò chơi đồng giá của thần minh và con người, cho nên chỉ có khi gặp chuyện oan ức hoặc bị xâm phạm mới đến tìm vu sư. Nhóm vu sư đó sẽ nói cho họ biết điều kiện của mình.” Tony tiếp tục giải thích, “Nếu có một kẻ trộm lấy hết tài sản của cậu, làm cho cậu táng gia bại sản, vậy cậu cũng có thể rủa hắn táng gia bại sản, đây là giao dịch hợp lý nhất. Có vài người rất dễ oán hận, đến vu sư nguyền rủa bọn họ cả nhà phải chết hết này nọ. Như vậy họ sẽ mang trên vai nhiều sức nặng hơn, sớm hay muộn gì cũng bị báo lại một phần!”
“Cần khẩn kiểu này đúng là có yêu cầu khó khăn, hay là nói, nhóm vu sư đó thật ra rất xấu còn thú vị, nhỉ?” Lam Minh nở nụ cười, “Xem ra, cái chết của mấy nhà thám hiểm này cũng không phải vô duyên vô cớ, trước khi bọn họ chết còn có sự xuất hiện của quỷ mèo, tôi cảm thấy có lẽ bọn họ đã cầu khẩn gì đó với thần rừng, nhưng khi nguyện vọng được hoàn thành, bọn họ lại chuồn mất, vì thế mèo đen tới đòi nợ.”
“Đến hỏi vu sư là biết.” Hướng dẫn viên gật đầu.
Lúc nói chuyện, mọi người đã nghe thấy tiếng thác đổ ào ào bên tai.
“Là tượng thần, nhìn đi!” Khiết Liêu chỉ bức tượng thần đất ở bờ sông.
“Ừ, chính là nơi này.” Miêu Tiêu Bắc cầm tấm ảnh lên so, giống nhau như đúc.
Lam Minh đứng phía sau nhìn chằm chằm pho tượng thật lâu, đột nhiên nhướn mày, “Ừm… có cảm thấy bức tượng này so với bức tượng bọn họ thờ trong nhà, không giống nhau lắm không?”
Mọi người đều sửng sốt, Bạch Lâu tới gần, cầm bức ảnh khác lên so sánh, “Đúng vậy, vật cầm trên tay không giống.”
“Cầm thần khí khác nhau, thần minh cũng khác.” Tony nói xong, cầm lấy tấm ảnh xem, “Ý mọi người là trong nhà bọn họ thờ tượng thần đất khác? Trời ạ… cái đám ngu xuẩn tự cho là thông minh này!”
“Sao vậy?” Miêu Tiêu Bắc cảm thấy bọn họ đã tìm ra mấu chốt.
“Đúng là xằng bậy.” Tony nhún vai, “Đám người ngu ngốc này đã trêu chọc thần thánh, cho nên bị báo ứng!” Nói xong, bước nhanh chân hơn, dẫn mọi người đi về phía cầu thang bên cạnh thác nước, vừa đi vừa hô to, “Vu sư đại nhân!”
Miêu Tiêu Bắc bọn họ sốt ruột theo sát Tony, nhảy xuống hang động bên dưới thác nước, chỉ thấy trước cửa động có treo rèm rất dày, đứng bên ngoài hô vài tiếng, mới có người bên trong chậm rãi đáp lời, “Vào đi.”
Tony nhẹ nhàng thở ra, vén màn bước vào, Miêu Tiêu Bắc bọn họ cũng vào theo, trong hang rất rộng, xung quanh để những chồng sách, bản đồ, thư tay, thậm chí còn có máy tính.
Mọi người không khỏi cảm khái, mỗi ngày của thần rừng cũng không nhàm chán.
“Ngài thế nào?” Tony hỏi hắn, “Không sao chứ?”
Miêu Tiêu Bắc thấy một vu sư khoác áo choàng đen, là một ông lão gầy gò. Theo Tony nói, vu sư là người duy nhất có thể thay thần rừng giao tiếp với người ngoài, mèo đen chấp hành mệnh lệnh của thần rừng, là sát thủ hoặc sứ giả.
Vu sư Sam cúi đầu, run rẩy lật trang sách.
Nghe Tony hỏi, ông mới chậm rãi ngẩng đầu, vén áo choàng, trả lời một câu, “Còn được.”
Nhưng khi mọi người thấy thân thể bên dưới lớp áo choàng, đều hít một hơi, tay phải đã không còn, Lam Minh cúi đầu xem… Đùi phải cũng không có.
“Ngài… Sam, ngài giao dịch với thần minh?” Tony đi tới bên cạnh ông, có chút đau lòng nhìn ông, “Ông già hồ đồ!”
“Đừng đau lòng, đứa nhỏ, ta phải làm như vậy, đây là sơ sẩy của ta đã tạo ra sai lầm.” Sam cười có chút thê lương.
“Ờm… vu sư?” Lam Minh đưa tấm ảnh qua, “Những người này do ông hại chết? Hay là họ giao dịch với ông?”
Vu sư cúi đầu xem, cười khẽ, “Phải… mà cũng không phải.”
Lúc này, chợt nghe “Meo~” một tiếng, một con mèo đen cực to nhảy ra, phóng lên bàn liếm lông.
Miêu Tiêu Bắc lùi ra sau, dựa vào Lam Minh, “Lam Minh, quỷ mèo!”
Fanny ở trong balo còn đang mạo hiểm tò mò nhìn mọi người, vừa thấy con mèo đen kia, liền rụt đầu. Cổ Lỗ Y chui vào balo ở với nó, bảo nó đừng sợ.
“Mấy tháng trước, những người này đi nhầm vào lãnh địa của ta.” Vẻ mặt Sam lạnh nhạt, kể lại sự việc từ đầu tới cuối.