Ăn cơm xong, Miêu Tiêu Bắc và Lam Minh còn có Bạch Lâu đi cùng Cảnh Diệu Phong tới hiện trường.
Sishir vốn có lớp ngoại ngữ, nhưng cảm thấy chuyện này thật ly kỳ nên nghỉ học đi cùng.
Vụ án này lần xảy ra ở quảng trường, cũng là một cặp tình nhân trẻ tuổi, người nam mua cho người nữ bong bóng bay màu hồng, người nữ không thích, người nam dùng sợi dây cột bong bóng siết cổ người nữ.
Cảnh viên ở đây đều thấy sự việc thật khó tin, nam sinh này có bao nhiêu hung tàn mới làm được chuyện này.
Lúc Miêu Tiêu Bắc bọn họ nhìn thấy nam sinh, ai cũng không tưởng tượng nổi. Nam sinh này khá gầy, chừng mười mấy tuổi, đeo kính trông khá nhã nhặn.
Cha mẹ của nam sinh lẫn thầy cô cũng đều tới, theo bọn họ nó, bình thường cậu bé rất ôn hòa, thật sự không nghĩ ra sẽ làm được chuyện này.
Lam Minh nhìn ra xa, nhướn mày, “Với thể trạng của nó, có bóp chết được một con thỏ hay không cũng đã là một vấn đề.”
“Ừ…” Sishir ngồi xổm xuống nhìn thi thể của nữ sinh, Miêu Tiêu Bắc cũng nhìn, hắn chỉ nhìn thoáng qua liền chuyển tầm mắt, hắn không thích nhìn vào đôi mắt vô thần của người chết.
“Có gì lạ?” Dù sao Miêu Tiêu Bắc cũng chỉ là một diễn viên múa, không có nghiên cứu với thi thể.
“Anh nhìn đi, cô gái này không giãy dụa.” Sishir nói xong, chỉ vào phần cổ thi thể, “Phía trên vết hằn không có vết thương, anh nghĩ đi, lúc bị siết cổ, đừng nói là mưu sát, cho dù là tự sát, cũng sẽ có mấy vết giãy dụa cào cấu, cái này là bản năng.”
“Đúng ha…” Miêu Tiêu Bắc khẽ nhíu mày cân nhắc, “Đúng là rất khả nghi!”
“Đúng vậy.” Lúc này, Cảnh Diệu Phong và Lam Minh cùng bước tới.
Cảnh Diệu Phong ngồi xổm xuống, nâng tay thi thể lên xem, “Móng tay rất sạch, căn bản không có dấu vết giãy dụa.”
“Sao móng tay dài rồi vẽ hoa tùm lum vậy?” Sishir khó hiểu nhìn móng tay nữ sinh.
“Cái này là nghệ thuật đắp móng.” Miêu Tiêu Bắc nói, “Có nhiều chỗ đắp móng, con gái bình thường sẽ sơn lên trang trí, phần lớn nữ diễn viên múa sẽ dùng khi biểu diễn, lúc múa chim khổng tước này nọ đều dùng cái này.”
“Nhìn cũng đẹp.” Sishir sờ cằm, “Dùng keo dán vào?”
“Chắc là vậy.” Miêu Tiêu Bắc nói, “Về nhà hỏi Danh Vũ với Tiểu Ái đi, chắc chắn sẽ biết.”
“Nhưng mà không thấy hai người xài.”
“Bởi vì trong nhà có con nít, Tiểu Ái còn mang thai.” Bạch Lâu cười bước tới, “Nước sơn và tẩy không tốt cho con nít, Cổ Lỗ Y và đám sói con đều trong thời kỳ phát triển, Tiểu Ái còn đang mang thai, tất nhiên không thể xài.”
Cảnh Diệu Phong khẽ nhíu mày, “Đúng rồi… Mấy cô gái chết ở vài vụ án trước, cũng có sơn móng tay.”
“Vậy sao?” Miêu Tiêu Bắc giật mình, những cô gái có làm móng đều gặp chuyện không may?
Cảnh Diệu Phong bảo cảnh viên mang ảnh chụp tới, đối chiếu từng tấm, phát hiện ra, những nữ sinh bị giết trước đây đều có sơn móng tay.
“Có khi nào là trùng hợp không?” Miêu Tiêu Bắc hỏi, “Con gái bây giờ sơn móng tay là chuyện bình thường.”
“Ừ…”
Mọi người nhìn nhau, tuy rằng nói có thể là trùng hợp nhưng nói thẳng ra, cái này rất khả nghi.
“Để tôi sai người đi điều tra những cô gái này làm móng ở đâu.” Cảnh Diệu Phong nói xong liền đi phân phó.
…
Sau đó, hiện trường có rất nhiều người vây xem, bên truyền thông cũng đến, Miêu Tiêu Bắc muốn qua đoàn kịch xem, cho nên liền cùng Lam Minh rời khỏi.
So với vụ án ly kỳ lần này, cảnh trong mơ và tình trạng tập luyện cho vở mới càng khiến cho Miêu Tiêu Bắc lo lắng hơn.
Nhìn dáng vẻ của hắn, Lam Minh đưa hắn đi.
“Anh không bận thật sao? Tôi đi một mình được rồi.” Miêu Tiêu Bắc nói với Lam Minh cứ theo sát mình.
“Không được, cậu mới khỏi bệnh, lỡ khó chịu chỗ nào nữa thì sao.” Lam Minh vẫn cẩn thận nhìn Miêu Tiêu Bắc.
Bọn họ đến nơi, nhưng không thấy ai đứng trên sân khấu luyện tập.
Miêu Tiêu Bắc có chút nghi hoặc, vở mới sắp phải diễn sao không thấy ai luyện tập? Vở lần này còn định diễn tour, lão Dương vô cùng chờ mong.
Mang một bụng nghi ngờ ra sau hậu trường, liền nhìn thấy mọi người đang ở trong phòng thay quần áo.
Miêu Tiêu Bắc nhíu mày, bởi vì sắc mặt mọi người có vẻ rất sầu thảm, mấy người trò chuyện, có mấy người hút thuốc… trong phòng có khói lượn lờ.
Lam Minh nhướn mày — Ai da, có chuyện gì vậy?
Lam Minh đó giờ rất ghét ai hút thuốc, mặt khác, hút thuốc có hại cho sức khỏe, một diễn viên múa chuyên nghiệp mà đi hút thuốc, chẳng nghi ngờ gì đã tự giảm thọ chính mình.
“A, Bắc Bắc?!”
Có mấy người ngồi trước cửa nhìn thấy Miêu Tiêu Bắc, liền dập điếu thuốc, mấy người khác cũng không hút nữa, mở cửa sổ ra.
“Bắc Bắc, cậu không sao chứ, chúng tôi nghe nói cậu bị bệnh.” Có mấy cô gái xấu hổ hỏi Miêu Tiêu Bắc.
“Tôi không sao…” Miêu Tiêu Bắc thấy vẻ mặt mọi người đều sầu não, ý thức có thể đã xảy ra chuyện gì đó, liền hỏi, “Lão Dương đâu?”
Mọi người liếc nhìn nhau, im lặng không nói.
“Xảy ra chuyện gì?” Miêu Tiêu Bắc nghi hoặc, Phong Tiểu Vũ cũng không có ở đây.
Miêu Tiêu Bắc là trụ cột của đoàn kịch, hắn bị bệnh, tin này sẽ không tùy tiện nói với lão Dương. Phong Tiểu Vũ phải chăm sóc Miêu Tiêu Bắc, mà mồm miệng lại không giữ được, dễ dàng bị lộ ra, cho nên cũng xin phép ở nhà không đến tập. Nên Miêu Tiêu Bắc không tìm ai hỏi được, thấy mặt ai cũng như tận thế tới nơi, hắn nóng nảy hỏi, “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?!”
“Tiêu Bắc, cậu đừng kích động, chúng tôi biết cậu bị bệnh nên mới không nói.” Có một diễn viên thấp giọng nói, “Lão Dương xảy ra chuyện rồi.”
Miêu Tiêu Bắc cảm giác đầu mình đang ong ong, hắn và Phong Tiểu Vũ có tình cảm rất sâu đậm với lão Dương, “Ông ấy bị làm sao?”
“Ông ấy bị cảnh sát đưa đi rồi, nói ông ấy bị tình nghi là làm ăn gian dối.”
Nghe như vậy tuy rằng rất giật mình, nhưng Miêu Tiêu Bắc vẫn nhẹ nhàng thở ra, ít nhất không bị tai nạn xe cộ, thiên tai này nọ là được rồi.
“Sao lại như vậy?” Miêu Tiêu Bắc ngồi xuống tìm hiểu tận tình, “Chúng ta cũng đâu có buôn bán gì, hay là sai người?”
“Không phải đâu Bắc Bắc, là chuyện hồi lão Dương còn trẻ, không phải bây giờ.” Có mấy người uể oải nói, “Nghe nói lúc đầu ông ấy hợp tác với một tên lừa đảo, sau đó hắn bỏ trốn, không tìm thấy người, bây giờ lão Dương chịu hết trách nhiệm, số tiền lớn lắm.”
“Đúng vậy, nghe nói hình phạt cao nhất là giam mười tám năm tù.”
Miêu Tiêu Bắc cả kinh, “Người khác lừa, liên quan gì tới lão Dương?”
“Vô dụng thôi Bắc Bắc.” Một nữ diễn viên múa thở dài, “Tôi đã hỏi thử người bạn luật sư của tôi, vì năm đó lão Dương tin nhầm người, tất cả hợp đồng trên giấy đều có chữ ký của lão Dương, đứng ra đại diện hầu hết cũng là ông ấy, cho nên chỉ có thể để ông ấy đảm nhận. Với lại, cho dù cái tên khốn nạn kia xuất hiện ở thành phố S, hắn vẫn có thể thoát tội, lão Dương thảm rồi.”
“Là công ty nào?” Miêu Tiêu Bắc hỏi, “Sao phải làm lớn vậy, nếu chúng ta lấy tiền bồi thường, có thể bảo họ rút đơn kiện không?”
Mấy người họ lại liếc nhìn nhau, muốn nói rồi lại thôi.
“Nói đi.” Miêu Tiêu Bắc sốt ruột, sao lại ấp a ấp úng.
“Lão Dương không cho chúng tôi nói.” Tất cả mọi người cười khan vài tiếng, đứng dậy cầm quần áo ra ngoài, “Bắc Bắc, lần sau gặp…”
“Đúng vậy, cậu có rảnh đi thăm lão Dương đi…”
Một nhóm diễn viên đều giải tán, làm như sợ Miêu Tiêu Bắc bắt được.
“Sao lại như vậy!” Miêu Tiêu Bắc bất mãn.
“Nếu cậu muốn biết, cũng không phải chuyện gì khó.” Lam Minh nhìn Miêu Tiêu Bắc một cái, sau đó lóe lên không thấy tăm hơi đâu, một lát sau, hắn dẫn quản lý rạp hát đang giãy dụa về.
“Ai da, Tiêu Bắc, cứu tôi!” Quản lý nhà hát bị Lam Minh dọa sợ, cầu cứu Miêu Tiêu Bắc.
Lam Minh đẩy quản lý vào bức tường bên cạnh Miêu Tiêu Bắc, quản lý bị đẩy mạnh làm cho đầu óc quay cuồng.
Miêu Tiêu Bắc trừng mắt nhìn Lam Minh — Sao phải thô bạo như vậy hả?!
Lam Minh nhún vai, đứng bên cạnh chờ xem.
“Quản lý, không sao chứ?” Miêu Tiêu Bắc hỏi.
“Không sao…” Quản lý nơm nớp lo sợ nhìn Lam Minh, hỏi Miêu Tiêu Bắc, “Tiêu Bắc, có chuyện gì sao?”
“Tôi muốn hỏi chút chuyện về lão Dương…”
“Lão Dương?!” Không đợi Miêu Tiêu Bắc nói xong, quản lý đã gào to, “Ông ấy hại chết tôi rồi!”
“Cái gì?” Miêu Tiêu Bắc không rõ.
“Lúc ông ấy đến đây, cũng không nói có dính tới lừa tiền gì, ông ấy mới ký hợp đồng dài hạn với tôi, nếu tội danh thành lập, không chỉ có ông ấy mà cả rạp hát này cũng sẽ chết luôn, cậu cũng biết, rạp hát này là của công ty Phong Thị, tôi chỉ là một người nhận thầu. Bây giờ tôi phải bồi thường tiền, mấy chục triệu, có bán hết nhà cửa cũng không đủ đền, tôi cũng chuẩn bị rửa mông vô tù ngồi chung với lão Dương…”
Quản lý nói huyên thuyên một hồi, Miêu Tiêu Bắc vỗ vai, “Haiz, quản lý, có đường sống nào không? Còn nữa, lão Dương thiếu tiền ai?”
“Ách…”
Miêu Tiêu Bắc vừa hỏi ra miệng, quản lý đã ngây người, xoay mặt nhìn Miêu Tiêu Bắc, “Đúng vậy, Bắc Bắc, cậu có thể cứu lão Dương!”
“Tôi?” Miêu Tiêu Bắc không hiểu lắm.
“Thật đó!” Quản lý tới gần, hỏi Miêu Tiêu Bắc, “Bắc Bắc, cậu còn nhớ cái người lần trước tìm cậu đóng phim không, ông chủ Diêu đó?”
Miêu Tiêu Bắc lắc đầu, “Tôi không biết, tôi không có đóng phim hay chụp quảng cáo.”
“Biết biết, cậu không tiếp những người không liên quan đến múa, cho nên lão Dương đã giúp cậu từ chối.” Quản lý sửa áo lại, vẻ mặt nghiêm túc nói, “Bắc Bắc, làm người, thả lỏng một chút cũng tốt. Thật ra đóng phim đâu có gì xấu với cậu? Cậu nổi tiếng hơn, vũ kịch cũng dễ bán vé hơn, lúc đó đầu thu của rạp hát cũng nhiều, chính cậu cũng kiếm được nhiều tiền, chẳng phải vẹn cả đôi đường sao.”
Miêu Tiêu Bắc khẽ nhíu mày, “Ông chủ Diêu đó có dính tới chuyện năm đó của lão Dương?”
“Theo tôi biết, chuyện năm đó có chút liên quan đến công ty của hắn, nói thật nha Bắc Bắc, lần này nhìn cỡ nào cũng thấy người ta phá lão Dương, mấy hôm nay lão Dương vừa mới giúp cậu từ chối thêm mấy bộ phim hắn mời, nói không chừng người ta có ý khác!”
Miêu Tiêu Bắc nghe xong, nhẹ nhàng gật đầu, hay là vì từ chối cho nên lão Dương mới đắc tội với người ta?
“Bắc Bắc.” Quản lý lại đến gần nói, “Tôi là người từng trải, cậu cũng biết kẻ thức thời mới là người tài giỏi! Tốt cho cậu cũng tốt cho mọi người, chi bằng thử suy nghĩ…”
Lam Minh đứng bên cạnh nghe thấy, sắc mặt hơi thay đổi, nheo mắt nhìn quản lý, nghĩ xem có nên đá người này ra biển không.
“Cái gì mà tốt cho tôi, tốt cho mọi người?!” Miêu Tiêu Bắc đảo mắt nhìn quản lý, “Tôi chỉ là một diễn viên múa, không phải ngôi sao điện ảnh, trên đời này ở mỗi thứ đều có luật lệ và vốn tích lũy riêng. Tôi chỉ thích múa, chỉ thích múa dân tộc, đóng phim ảnh hưởng đến việc luyện múa của tôi, tôi múa không phải chỉ vì kiếm tiền. Tôi sẽ nghĩ cách cứu lão Dương, nhưng cách này chẳng có gì là tốt cả.”
“Haha…” Quản lý nghĩ trong lòng, khó trách lão Dương lại cảnh cáo mình đừng đi khuyên Tiêu Bắc đi đóng phim… Xem ra nhắc tới đã nóng nảy.
“Thôi thôi.” Quản lý xua tay, “Tôi nói vậy thôi, cậu nghe thì nghe, không thích cũng không sao, tôi đi đây… Cậu có thể cứu lão Dương là được rồi.” Nói xong liền cười ha hả chạy trốn.
Quản lý đi rồi, trên hành lang thênh thang chỉ còn lại Lam Minh và Miêu Tiêu Bắc.
Balo đeo trên lưng giật giật, Cổ Lỗ Y chui ra, “Cục cục.”
Miêu Tiêu Bắc cúi đầu nhìn Cổ Lỗ Y hươ nắm tay nói với mình, vươn tay sờ cằm nó, “Không sao Cổ Lỗ Y, anh không giận.”
Cổ Lỗ Y gật đầu, cọ cọ tay Miêu Tiêu Bắc.
“Ông chủ Diêu là ai?” Lam Minh hỏi Miêu Tiêu Bắc.
Miêu Tiêu Bắc nhún vai, “Tôi không có chút ấn tượng nào luôn, những chuyện này bình thường lão Dương đều giúp tôi từ chối.”
“Có lẽ hắn có dụng ý khác.” Lam Minh nói xong kéo Miêu Tiêu Bắc đi, “Đi.”
“Đi đâu?”
“Về EX.”
“Tôi muốn đi thăm lão Dương.”
“Lát rồi đi, về EX trước đã.” Lam Minh cúi đầu nhìn Miêu Tiêu Bắc, “Chúng ta tìm Tiêu Hoa và Phong Danh Vũ thương lượng, bọn họ có lẽ sẽ có cách.”
…
“Cái gì?!”
Miêu Tiêu Bắc về EX, kể lại cho mọi người nghe, nói xong Phong Danh Vũ liền tạc mao, “Diêu Chính Thành chính là tên khốn kiếp!”
“Chị biết hắn?” Phong Tiểu Vũ hỏi, “Hắn khó giao tiếp lắm sao? Chúng ta trả tiền cho hắn, hắn có thể thả lão Dương không?”
“Thằng cha đó rất nhiều tiền, làm gì có chuyện vì tiền thả người.” Phong Danh Vũ bắt chéo chân, bất mãn nói, “Bắc Bắc, hắn nhất định là muốn giành cậu, cậu đừng có đi gặp hắn, hắn là tên khốn kiếp!”
“Nhưng lão Dương không thể ngồi tù được.” Miêu Tiêu Bắc giương mắt nhìn Tiêu Hoa, “Có cách gì không?”
Tiêu Hoa nhíu mày, “Nếu có chứng cứ đầy đủ, cách duy nhất là làm cho Diêu Chính Thành rút đơn kiện, nếu không cho dù có mời luật sư giỏi nhất, lão Dương cũng vẫn ở tù.”
“Diêu Chính Thành.”
Đao Tù buông văn kiện xuống, nghĩ nghĩ, “Người này không dễ đối phó đâu.”
“Anh cũng biết hắn?” Trong lòng Miêu Tiêu Bắc nghĩ, sao cũng quen vậy? Người này nổi tiếng lắm sao.
“Tôi có gặp hắn trong một bữa tiệc từ thiện.” Đao Tù nhíu mày nói, “Bản thân hắn là gì thì tôi không biết, nhưng bên cạnh hắn… có một kẻ bảo vệ không phải người!”
“Không phải người?” Khiết Liêu nhíu mày, “Giống như chúng ta?”
“Ừ, tôi nhìn thoáng qua, có thể là huyết tộc hoặc yêu tộc.”
“Còn hắn là con người?” Lam Minh hỏi, “Cậu chắc không?”
“Chắc chắn.” Đao Tù gật đầu.
“Vậy thì lạ thật.” Lam Minh sờ cằm, “Huyết tộc và yêu tộc không phải những bộ tộc dễ bị điều khiển, với lại, yêu ma không có khả năng vì tiền mà bán mạng.”
Tiêu Hoa nghĩ nghĩ, lấy điện thoại, bấm một dãy số, một lát sau bên kia bắt máy, hắn nói muốn gặp Diêu Chính Thành, còn tự báo danh tính.
Một lát sau, Diêu Chính Thành bắt máy, Tiêu Hoa nói ý đồ của mình, bồi thường số tiền cho lão Dương, yêu cầu hắn rút lại đơn kiện, hoặc hắn có thể ra giá, hai bên thương lượng.
Nhưng vẻ mặt của Tiêu Hoa lại thay đổi, mọi người dù không nghe thấy người bên kia nói gì nhưng vẫn hiểu ra, đối phương không đồng ý.
Quả nhiên, Tiêu Hoa cúp máy, nói với Miêu Tiêu Bắc, “Hắn nói muốn mời cậu ăn cơm… Thương lượng việc này.”
“Thấy chưa!” Phong Danh Vũ bất mãn, “Hắn nhất định để ý Bắc Bắc, lần đầu tiên tôi nhìn thấy hắn là biết hắn thuộc dạng tiện công rồi!”
Miêu Tiêu Bắc lo lắng, nhìn Lam Minh, “Tôi muốn đi gặp hắn.”
Lam Minh đã sớm biết Miêu Tiêu Bắc sẽ quyết định như vậy, bất đắc dĩ thở dài, gác tay lên lưng ghế Miêu Tiêu Bắc, thấp giọng nói, “Nếu cậu muốn đi… Đương nhiên tôi không thể ngăn cản, nhưng mà tôi cũng phải đi cùng, mà nếu thấy hắn không vừa mắt, tôi sẽ nghiền hắn ra thành cám!”