Miêu Tiêu Bắc ngủ rất sâu, hình như còn mơ thấy một giấc mơ kì lạ, về phần mơ thấy cái gì thì khi hắn tỉnh lại đã không còn nhớ nữa, nhưng lại cảm thấy cả người thoải mái đi rất nhiều, giống như đi một quãng đường xa, cuối cùng cũng về tới nhà, rất an tâm.
Miêu Tiêu Bắc xoay xoay thắt lưng, xếp lại mền, mở to mắt, chỉ thấy Cổ Lỗ Y đã dậy, đang ngồi trên gối nhìn hắn cười, trên người mặc bộ thể dục màu đen dễ thương, dưới chân mang dép.
“Chào buổi sáng, Cổ Lỗ Y.” Miêu Tiêu Bắc xuống giường, nhéo nhéo Cổ Lỗ Y chào hỏi, sau đó vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt, xuống lầu thì thấy mọi người đều có mặt, đang ngồi ăn sáng.
“Dậy sớm vậy?” Long Tước hỏi Miêu Tiêu Bắc, “Còn tưởng cậu sẽ ngủ tới trưa.”
“Không, hôm nay phải tập múa.” Miêu Tiêu Bắc ngồi xuống bên cạnh Lam Minh đang ngồi uống sữa, “Chào buổi sáng.”
“Khụ khụ…” Lam Minh kinh hãi nhìn Miêu Tiêu Bắc.
“Bắc Bắc hôm nay dạy tôi kéo cơ phải không?” Sishir hỏi.
“Ngày mai được không? Hôm nay tôi phải đi tập.” Miêu Tiêu Bắc trả lời, “Mấy hôm nữa bắt đầu show diễn rồi.”
“Diễn?” Long Tước khó hiểu, “Chẳng phải buổi diễn của các cậu đã bị hủy rồi sao? Nhà đầu tư chết rồi.”
Miêu Tiêu Bắc nhún vai, “Nhạc Dương thấy kịch bản rất tốt, với lại mọi người đều rất cố gắng, hình như đã tìm được nhà tài trợ mới, rất nhiệt tình, lão Dương cũng rất vui.”
“Ồ…” Mọi người gật đầu, “Cái này cũng tốt.”
Tiêu Hoa uống cà phê, hỏi Miêu Tiêu Bắc, “Vậy sáng nay cậu có rảnh không?”
“Rảnh.” Miêu Tiêu Bắc gật đầu, “Có chuyện gì sao?”
“Thật ra cũng không quan trọng lắm, chỉ muốn bàn với mọi người hướng phát triển của EX thôi.” Long Tước nói.
Miêu Tiêu Bắc nhịn không được mỉm cười, thấy mọi người nhìn hắn còn có chút ngại, cơ mà hắn đang tưởng tượng ở đây nào là quỷ, nào là người sói, còn có rồng với sư tử nữa… ngồi bàn chuyện phát triển sau này…
“Tháng này chúng ta thiếu hụt.” Long Tước lấy sổ sách ra tính, “Mặc dù có thu vào, nhưng cũng không nhiều, kinh doanh của EX vẫn thiếu hụt.”
“Ừ.” Tiêu Hoa nhẹ đẩy kính mắt, “Đây là đoạn đường đông nhất của thành phố S, là tấc đất tấc vàng, quán bar, tiệm tạp hóa ở bên cạnh còn lời hơn EX gấp mười lần!”
Miêu Tiêu Bắc kinh ngạc, “Anh nói quán bar cho người bình thường ấy hả? Bán rượu thôi mà, sao lại kiếm được nhiều tiền vậy?”
Tiêu Hoa cười cười, “Cậu đoán đi?”
Miêu Tiêu Bắc cảm thấy lạnh sống lưng, lắc đầu, “Không đoán ra.”
“Nếu cứ tiếp tục lỗ như vầy thì không ổn.” Tiêu Hoa gấp sổ sách lại, “Chúng ta phải cải tiến việc kinh doanh của EX, nhận càng nhiều vụ án mới có thể duy trì, nếu không tôi phải chấp nhận ý kiến của Danh Vũ, đổi EX thành tiệm cà phê hoàng tử hoặc một nhóm thần tượng.”
“A…” Miêu Tiêu Bắc hít một hơi, Sishir hỏi, “Tiệm cà phê hoàng tử là gì?”
“Con nít không được hỏi!” Long Tước trừng mắt.
Sishir mếu máo.
“Phải làm gì để thu hút khách hàng?” Khiết Liêu gác hai chân lên bàn, “Có rất ít người tới nhờ chúng ta, huống chi người bình thường khi gặp chuyện, bọn họ cũng không nghĩ là mình gặp quỷ.”
“Hay là chúng ta xem báo hoặc xem tin tức để tìm mối?” Phong Tiểu Vũ hỏi, “Hôm qua em đọc một cuốn truyện kinh dị, thấy khu ma nhân ở trỏng làm vậy á.”
“Mà người thời nay có bao nhiêu người tin vào khu ma nhân chứ.” Sphinx ngồi liếm lông, “Cho dù có gặp ma, cũng thà tin là mình gặp ảo giác hoặc dùng khoa học nào đó để chứng minh chứ tuyệt đối không tin vào ma quỷ.”
“Cách này có thể xem xét.” Tiêu Hoa nhíu mày nghĩ, “Lợi dụng quan hệ xã hội là được, bắt đầu từ hôm nay, mỗi ngày đặt mua 10 cuốn báo, mỗi người chia ra đọc.”
Sắc mặt mọi người đau khổ, Khiết Liêu và Lam Minh liếc nhìn nhau — Chết cũng không đọc!
Tiêu Hoa vươn tay xoa xoa mi tâm, mấy cái tên khu ma nhân tứ chi phát triển đầu óc đơn giản này thật làm cho người ta đau đầu, mấu chốt còn không để tâm vào sự nghiệp nữa chứ!
Mọi người đang kiếm đường xoay sở, cửa lớn đột nhiên bị đẩy vào, Phong Danh Vũ cầm vài thứ đến, ngồi xuống ghế, đặt mấy thứ kia lên bàn, hỏi, “Nghĩ ra cách chưa?”
Mọi người lắc đầu.
“Haha.” Phong Danh Vũ ho khan, nhìn mọi người, “Mọi người có biết lợi thế lớn nhất của mọi người là gì không?”
Mọi người nhìn nhau, Phong Tiểu Vũ hỏi, “Năng lực?”
Phong Danh Vũ lạnh lùng cười, “Là sắc đẹp!”
Mọi người nổi đầy hắc tuyến.
“Bây giờ mọi người đang hợp tác với Cảnh Diệu Phong, là cố vấn trinh thám đặc biệt của cảnh cục, chúng ta có thể dựa vào đó sử dụng luôn.” Phong Danh Vũ nói xong, rầm một tiếng, giơ tờ áp phích lên cho mọi người xem, “Nhìn đi!”
Tất cả sửng sốt, trên tờ áp phích là hình của bọn họ, câu quảng cáo là — Nhóm trinh thám đẹp trai nhất, EX sẽ giúp mọi người giải quyết tất cả vấn đề.
TV đang đưa tin tức ở khu phố buôn bán, mà bên trong màn hình, có một tấm biển quảng cáo rất to để ở đầu phố, cũng chính là tấm áp phích Phong Danh Vũ vừa cho xem.
Miêu Tiêu Bắc bọn họ đều mở to mắt.
Phong Danh Vũ ngồi xuống, bắt chéo chân cười ha hả, “Thấy chưa? Cái này gọi là PR mạnh!”
“Có hiệu quả không?” Miêu Tiêu Bắc rất nghi ngờ, “Đừng giống như lần trước, nhiều người tới xem nhưng có rất ít người muốn nhờ thật.”
“Xì, tôi làm việc thì các anh cứ yên tâm.” Phong Danh Vũ lấy ra một tấm quảng cáo, “Đây là hoạt động đặc biệt sắp tới của chúng ta!”
“Thu thập những câu chuyện ma quái xung quanh bạn.” Phong Tiểu Vũ xem tấm quảng cáo, “Nếu câu chuyện của bạn là thật, có thể cùng các thành viên EX ăn bữa tối.”
“Còn có hoạt động mỗi tuần.” Phong Danh Vũ lấy ra biểu tuyên truyền, “Cuối tuần sẽ tổ chức party, ai muốn mua vé thì đặt qua điện thoại… Còn có những ngôi sao đang nổi tham dự.”
“Oa… làm lớn nha.” Phong Tiểu Vũ tán thưởng, “Nếu vậy thì sẽ thu hút rất nhiều người.”
“Mặt khác, tôi còn tạo một hòm thư và trang web.” Phong Danh Vũ mở máy tính, xoay ra cho mọi người xem, “Trên trang chính đã có rất nhiều tin nhắn để lại, chúng ta có thể trả lời từng cái. Nếu phát hiện có gì khả nghi, có thể hồi âm cho đối phương, gọi họ tới văn phòng để cố vấn, cứ như thế mọi chuyện sẽ từ từ ổn định hơn.”
“Cái này tốt!” Bạch Lâu nhìn trang chủ được trang trí cực ngầu, gật đầu.
“Còn có một mối làm ăn tìm đến cửa.” Phong Danh Vũ nói, “Tôi vừa nhận được một cuộc gọi, có người muốn chúng ta điều tra một vụ mất tích.”
“Vụ mất tích?” Cuối cùng Lam Minh cũng có chút hứng thú, “Cụ thể thế nào?”
Mọi người đều sửng sốt, Phong Tiểu Vũ run rẩy, “Nhà ma nào chị?”
“Căn nhà ma ở khu biệt thự!” Phong Danh Vũ nhướn mày, “Tôi có một người bạn, lúc trước có mua vài căn biệt thự ở một con đường khá tốt, nhưng giá đầu vào thì rẻ. Ông ấy là Hoa Kiều cho nên không rõ tình hình lắm, còn nghĩ là mình kiếm được mấy căn nhà tốt, với lại mua là để sau này bán, bản thân không ở được nên cứ để đó. Nhưng mà gần đây, cháu gái của ông ấy tới đây học, kéo một đám bạn tới mở party…”
Tất cả mọi người nhíu mày, Miêu Tiêu Bắc hỏi, “Có phải khu biệt thự ngay khúc sườn núi quanh co không?”
Phong Danh Vũ gật đầu.
“Ai thiếu đạo đức quá vậy, mấy căn biệt thự ở đó mà cũng đem bán được?” Phong Tiểu Vũ và Tiêu Hoa đều lắc đầu.
Khiết Liêu không hiểu, “Mấy căn nhà đó làm sao?”
“Ở vùng đó được xưng là mảnh đất ăn thịt người.” Phong Tiểu Vũ nói, “Cũng không biết là do phong thủy hay có những vấn đề khác, tóm lại là thường xuyên có tai nạn chết người.”
“Khu đó mang tiếng là nhà ma.” Phong Danh Vũ gật đầu, “Ngay cả lái xe qua đó cũng gặp chuyện không may.”
“Tại sao?” Khiết Liêu không hiểu lắm, “Có oan hồn tác quái?”
“Ở đó là đất mồ mả.” Bạch Lâu nói, “Cả thành phố S có lẽ cũng chỉ có ở đó là đất huyệt, thật đúng là không biết ai ngốc thế, ai lại đi xây nhà ở đó chứ.”
“Đất huyệt là cái gì?” Miêu Tiêu Bắc không biết cụm từ này.
“Đất huyệt là từ dân gian dùng để nói những mảnh đất đại hung.” Bạch Lâu nói, “Ở đó trước kia là bãi tha ma hoặc pháp trường, cũng có thể là nơi mua bán thi thể… Tóm lại là nơi có rất nhiều linh hồn không siêu thoát, mà ở dưới còn rất nhiều mộ ngầm, cho nên oán khí khó có thể tan… Cho nên mới gọi là nhà ma, tên xứng như thực.”
“Cháu gái của ông kia và đám bạn thế nào?” Miêu Tiêu Bắc hỏi.
“Cháu gái của ông ấy và đám bạn học đều mất tích.” Phong Danh Vũ nói, “Cảnh sát đã phái người ra tìm kiếm, nhưng vẫn không thu hoạch được gì. Ông ấy cũng có nghe đồn trong nhà có ma, vô cùng lo lắng, cho nên muốn nhờ chúng ta điều tra.”
“Chuyện này xảy ra từ khi nào?” Long Tước nói.
“Buổi tối ba hôm trước.”
“Nói cách khác, đám nhỏ đã mất tích ba ngày?” Miêu Tiêu Bắc nhíu mày, “Có bao nhiêu đứa? Là học sinh trung học hay sinh viên?”
“Là học sinh năm nhất của trường lớn nhất thành phố S.” Phong Danh Vũ nói, “Tổng cộng nam nữ có 11 người.”
“Tới mở party?” Khiết Liêu không hiểu lắm, “Làm ở nơi hẻo lánh vậy sao?”
“Nghe nói bọn họ rất thích văn hóa thần bí và ma thuật hắc ám.” Phong Danh Vũ nhún vai, “Cảnh sát có thấy bố trí trong phòng như nghi thức nào đó.”
“Vì hiện trường không có dấu vết bắt cóc hay phạm tội bạo lực gì, mà đám học sinh lại như không khí biến mất không tung tích, cho nên cảnh sát vẫn còn đi tìm xung quanh.” Phong Danh Vũ chớp mắt, “Bạn tôi chuyển vụ này cho EX, giá cả không tệ.”
“Đất huyệt…” Long Tước nghe xong, gật đầu, “Vụ này chắc chắc không phải do người bày trò, nhưng nếu là do ma quỷ… mất liên lạc lâu như vậy thì chỉ sợ lành ít dữ nhiều.”
“Cứ cứu trước đi, hy vọng là còn sống.” Tiêu Hoa mỉm cười, nhìn mọi người, “Công việc nha công việc!”
Tất cả mọi người có chút bất đắc dĩ nhìn hắn, có tư thế của quản lý nha!
“Đi!” Câu trả lời của Miêu Tiêu Bắc làm mọi người kinh ngạc.
“Anh không đi tập hả?” Phong Tiểu Vũ hỏi.
“Ừm… Chiều tôi qua, các cậu cứ tập trước đi.” Miêu Tiêu Bắc trả lời làm cho Lam Minh kinh hãi, Miêu Tiêu Bắc lại bỏ buổi tập theo mình lo vụ án.
“Tôi cũng đi.” Khiết Liêu ngáp một cái, đứng dậy, cuối cùng, thêm cả Bạch Lâu, bốn người cùng tới đó thăm dò địa hình.
Bốn người chia thành hai xe, Miêu Tiêu Bắc và Lam Minh đi lần này còn dẫn theo Sphinx.
Lam Minh nhìn nhìn Miêu Tiêu Bắc ngồi ở ghế phó lái, “Sao không đi tập múa?”
“Chẳng phải có người mất tích sao? Cái này quan trọng hơn.” Miêu Tiêu Bắc cười cười, “Buổi tập hôm nay chủ yếu là chia vai, khoảng chiều mới tập.”
“Tôi vẫn luôn nghĩ, đối với cậu múa luôn là quan trọng nhất.” Lam Minh thấp giọng cười.
“Không có.” Miêu Tiêu Bắc lắc đầu, “Còn rất nhiều chuyện khác quan trọng hơn.”
“Ví dụ?” Lam Minh hỏi.
“Ví dụ như… việc làm bây giờ rất có ý nghĩa, với cả nhóm EX nữa, mọi người đều là bạn bè, còn có quá khứ và tương lai nữa. Về múa thì vui vẻ là quan trọng nhất, một người cũng có thể múa, đi với bạn bè thì thú vị hơn, huống chi còn có thể cứu người, đó là chuyện rất cao thượng.”
Khóe miệng Lam Minh hơi nhíu lại, giương mắt nhìn vào kính chiếu hậu, Sphinx đang nằm ngáp, trên lưng là Cổ Lỗ Y đang chớp mắt nhìn hắn.
Lam Minh sờ cằm, hỏi Miêu Tiêu Bắc, “Bắc Bắc, hôm nay cậu có vẻ rất tốt với tôi.”
Miêu Tiêu Bắc giật mình, “Hả? Sao?”
Lam Minh nheo mắt lại, liếc hắn một cái, xoay đầu nhìn chằm chằm con đường trước mặt, “Xảy ra chuyện gì? Tự nhiên lại khách sáo với tôi vậy.”
“Cổ Lỗ Y, đang làm gì đó?” Miêu Tiêu Bắc nhìn ra sau hỏi Cổ Lỗ Y, giả bộ không nghe thấy câu hỏi của Lam Minh.
“Cục?” Cổ Lỗ Y đang nằm trên lớp lông mềm mại của Sphinx, tay cầm quyển truyện tranh, mở to mắt vô cùng chăm chú.
Lam Minh nhìn nhìn Miêu Tiêu Bắc, mỉm cười, không nói gì, tiếp tục lái xe.
Khi xe chạy vào khu nhà, Miêu Tiêu Bắc nhận được cuộc gọi từ Bạch Lâu, bảo bọn họ dừng xe lại chờ một lát.
Lam Minh dừng xe lại, Miêu Tiêu Bắc xuống xe, chỉ thấy Bạch Lâu vẫy tay với hai người, chạy tới.
“Sao thế?” Miêu Tiêu Bắc hỏi.
“Ở đây có điềm xấu, nhưng không phải do quỷ làm.” Bạch Lâu trả lời.
“Không phải quỷ mà có điềm xấu?” Miêu Tiêu Bắc nhíu mày, “Vậy đó là cái gì?”
“Quỷ ở đây rất nhiều, nhưng có vẻ đều bị giam cầm, tốt nhất là nên tìm hiểu lịch sử, có điều đất huyệt ở đây rất hung, phải cẩn thận!”
Hai người gật đầu, Bạch Lâu quay lại xe Khiết Liêu… Hai chiếc xe tiếp tục đi, trong lúc đó, mọi người đều nghe thấy tiếng rè rè nhiễu sóng.
Miêu Tiêu Bắc khẽ nhíu mày, “Quả nhiên có cảm giác ma quái.”
“Cục!” Lúc này, Cổ Lỗ Y đột nhiên kêu một tiếng, bay lên đậu trên đầu vai Miêu Tiêu Bắc, vươn ngón tay nhỏ bé chỉ về tòa nhà trước mặt.
Miêu Tiêu Bắc nhìn theo ngón tay của nó… Cả kinh hít một hơi, bên cạnh mấy tòa nhà có rất nhiều hình ảnh chồng lên nhau, có cái rất mới, nhưng nó trông như trong suốt, ở đằng sau có tòa nhà cũ nát, mỗi một cửa số đều có song sắt, trông như ngục giam hoặc bệnh viện tâm thần.
Mà đằng sau mỗi song sắt, đều có một người đang đứng, tay nắm song sắt, hơi cúi đầu, oán khí cuộn dày đặc, theo tầm mắt có thể nhìn thấy, bọn họ đang từ từ lái xe vào khu nhà.
“Đây là cái gì?” Miêu Tiêu Bắc hoảng sợ.
“Bạch Lâu cũng vừa mới nói, đây là quỷ bị giam cầm.” Sphinx nói.
Miêu Tiêu Bắc nhìn trái nhìn phải, nơi này tuy rằng quỷ dị, nhưng vẫn có xe ra vào, hai bên đường vẫn có xe chạy.
“Bọn họ không nhìn thấy.” Lam Minh thấy Miêu Tiêu Bắc nhìn ra sau, “Chúng ta không phải người bình thường, cho nên có thể nhìn thấy, nhưng họ thì không, cho dù là Phong Danh Vũ có được linh lực siêu mạnh cũng chỉ thấy mờ mờ.”
“A!”
Nói còn chưa dứt lời, Miêu Tiêu Bắc đã nhìn thấy một người chạy tới đâm vào đầu xe.
“Đụng người rồi!” Miêu Tiêu Bắc giữ chặt Lam Minh.
“Không.” Lam Minh lắc đầu, “Đúng là có đụng, nhưng không phải người.”