Phía sau cánh cửa cẩm thạch, là một không gian âm u, nhưng thật ra lại không âm trầm, nó rất xa hoa và lộng lẫy, có cảm giác như một hoàng cung.
Màu sắc chủ đạo là màu đỏ, đỏ như máu, tấm thảm và bức màn mang màu đỏ sẫm, trên đỉnh đầu không phải đèn chùm mà là nến.
Miêu Tiêu Bắc thấy xung quanh có để mấy cái giá cắm nến, có đủ loại phong cách Trung Âu lẫn lộn. Sở thích của người này thật kì lạ, Miêu Tiêu Bắc nghiên cứu cả buổi, nơi này đúng là rất xa hoa, giống như nhà kho của viện bảo tàng không được tu sửa lại, tuy rằng đồ đạc rất sạch sẽ.
Nhưng Miêu Tiêu Bắc đã chuẩn bị sẵn tâm lý, bởi vậy không thấy đáng sợ, thật ra hắn lại có chút an tâm, nhưng sao chẳng thấy ai cả.
Miêu Tiêu Bắc bước vào phòng khách, chân đạp lên tấm thảm mềm mại, chợt nghe phía sau “rầm” một tiếng, cô người hầu chất phác kia đã đóng cửa lại, động tác lần này vô cùng mạnh bạo.
Bắt đầu từ lúc đó, Miêu Tiêu Bắc bị nhốt một mình trong phòng khách.
Hắn cũng không tùy tiện đi qua đi lại, dù sao ở đây cũng đã cũ, có thể ngắm thử.
Nhưng mà, Miêu Tiêu Bắc có chút nghi hoặc, sao không thấy ai hết? Không biết lão Dương bọn họ có tới không, hay là gặp chuyện gì rồi… Nghĩ tới đây, hắn không khỏi cảm thấy lo lắng.
Cảnh Diệu Phong có gắn camera thu nhỏ trong nút áo của Miêu Tiêu Bắc, nó phóng được tín hiệu, ngồi trong xe giám sát có thể nhận được. Mọi người đậu xe ở dưới, cùng nhau thông qua camera xem tình huống bên trong, phạm vi nhìn thấy cũng không khác Miêu Tiêu Bắc mấy.
“Căn nhà này quả là quỷ dị.” Khiết Liêu nhíu mày, “Giống như nấm mồ, sở thích của yêu quái kia đúng là độc đáo.”
“Chẳng phải nói còn người khác nữa sao?” Phong Tiểu Vũ ôm Cổ Lỗ Y, cùng xem màn hình.
“Cục cục ~” Cổ Lỗ Y không nhìn thấy Miêu Tiêu Bắc nên rất nôn nóng.
Phong Tiểu Vũ vuốt nhẹ đầu nó, bảo nó đừng sốt ruột.
Lam Minh vẫn đứng ở ngoài xe, dựa vào cửa kính, một tai đeo tai nghe, nghiêng đầu nhìn màn hình giám sát bên trong, chuẩn bị có gì trục trặc lập tức xông vào cứu Miêu Tiêu Bắc.
Nhưng đợi một lúc, trước mắt vẫn là căn phòng cũ kỹ, không thấy ai tới.
Miêu Tiêu Bắc ngồi chờ cũng sốt ruột, giơ tay xem đồng hồ, đã bảy giờ, sao vẫn chưa có ai tới?
Ngay lúc kim giây vừa chỉ vào số 12, đột nhiên có vài tiếng “thùng thùng” vang lên, cánh cửa gỗ ngay bên vách tường mở ra.
Tiếng động dọa Miêu Tiêu Bắc giật mình, đồng thời, liền nhìn thấy chim máy thò ra báo giờ… Thì ra đồng hồ, làm hết cả hồn.
Miêu Tiêu Bắc vừa mới thở ra, thì nghe phía sau vang lên giọng nói, “Xin lỗi đã làm cậu chờ lâu.”
Miêu Tiêu Bắc nghe thấy giọng nói âm trầm vang lên phía sau mình, giật mình nhảy dựng, xoay đầu lại, chỉ thấy một cái bóng rọi xuống ở phía sau, vị trí của hắn vừa lúc che ánh nến, bởi vậy cả người đều có vẻ âm u dị thường.
Miêu Tiêu Bắc theo bản năng lùi ra sau, đụng phải chiếc bàn, “Rầm” một tiếng, những món đồ cổ quý giá rớt xuống, cũng may bên dưới là thảm dày, đồ cổ hầu hết đều bằng vàng hoặc bạc, bởi vậy khi rơi xuống cũng không bể.
Miêu Tiêu Bắc hít một hơi, bây giờ mới thấy rõ người trước mặt là Baraga, hắn nói xin lỗi rồi cúi xuống nhặt đồ lên, Baraga nói, “Không, là tôi xin lỗi mới đúng, làm cậu sợ, không cần nhặt đâu, để người hầu làm là được rồi.”
“Không sao.” Miêu Tiêu Bắc nhặt một món lên, lại nhìn thấy trên ấm trà bạc có dính màu đen lấm tấm. Hắn khẽ nhíu mày, cái này tựa như bị dính chất lỏng. Trong lòng Miêu Tiêu Bắc chợt lạnh, đây là vết máu thì phải…
Nhưng Miêu Tiêu Bắc vẫn khá bình tĩnh, đặt nó lên bàn, không nói gì, đồng thời hắn cũng chú ý tấm thảm đỏ đặt bên dưới, có một góc mang màu sắc khác biệt, giống như màu đỏ thẫm hơn rất nhiều… Vết máu…
Sắc mặt Miêu Tiêu Bắc lập tức chuyển xanh, xoay đầu nhìn liền thấy đôi mắt màu nâu của Baraga như đang đánh giá mình, một lúc sau mới nở nụ cười, “Đừng sợ, cái đó không phải máu người đâu.”
Miêu Tiêu Bắc sửng sốt.
Baraga mở một chiếc bình lớn màu vàng, bên trong toát ra mùi rượu.
“Là mùi rượu máu.”Baraga lấy ra hai chiếc ly màu vàng, rót rượu vào, mình cầm một ly, đưa cho Miêu Tiêu Bắc một ly, nói, “Đây là rượu nho được làm bằng tay từ xưa, nhìn từ bên ngoài thì trông rất giống máu, vị cũng ngon mà còn có giá trị dinh dưỡng.” Nói xong, nâng ly cụng nhẹ với Miêu Tiêu Bắc, cười nói, “Vì sức khỏe.”
Miêu Tiêu Bắc xấu hổ giơ ly rượu, trong lòng nghĩ hắn không muốn uống, ai biết trong này có cái gì.
Baraga uống cạn ly rượu, thấy Miêu Tiêu Bắc đứng đó, cười cười, cầm ly rượu trong tay hắn, uống hết, đặt hai chiếc ly xuống bàn, mời Miêu Tiêu Bắc ngồi xuống sô pha.
Đây là chiếc ghế sô pha dài nhất mà Miêu Tiêu Bắc từng thấy.
Ở đầu bên kia, Phong Tiểu Vũ ngồi khen tấm tắc, “Ta nói sô pha của hắn còn dài hơn Roll-Royce.”
“Đúng rồi.” Bạch Lâu cũng lên tiếng, “Nếu không dài thì chỗ đâu người ta ngủ, Baraga là rắn mà.”
Phong Tiểu Vũ rụt cổ, “Bạch Lâu, anh đùa không vui gì hết, còn hơn em nữa.”
Nhưng nhìn lại, Sishir ngồi bên kia lại cười rầu rĩ.
Long Tước không khỏi lo lắng, “Sishir, nụ cười của cậu đừng nói là cũng bị di truyền nha?”
…
Lam Minh đứng bên ngoài, bây giờ hắn không hề có tâm trạng trêu đùa, hắn chăm chú nhìn vào màn hình, lẳng lặng chờ đợi, Khiết Liêu cũng ra ngoài, Tiêu Hoa và Cảnh Diệu Phong đứng bên kia hút thuốc.
Thấy Lam Minh sốt ruột, Khiết Liêu vỗ nhẹ lên vai hắn, “Yên tâm, chỉ là con rắn thôi mà.”
Lam Minh gật đầu.
Ở trong xe, Phong Tiểu Vũ xoay đầu ra sau, nhìn Phong Danh Vũ và Huệ Tư Mẫn từ nãy giờ vẫn nhìn chằm chằm màn hình không nói tiếng nào, khó hiểu hỏi, “Hai người hôm nay sao vậy? Đau họng hay không khỏe? Bình thường hai chị nói quá chừng.”
“Ai, bây im đi!” Phong Danh Vũ đẩy đầu Phong Tiểu Vũ đi, “Lát nữa có chuyện vui để hóng rồi!”
“Có gì vui?” Phong Tiểu Vũ không hiểu.
“Tiêu Bắc bị chọc!” Huệ Tư Mẫn nói, “Nhìn mắt của xà vương kia là biết!”
“Ánh mắt thế nào?” Phong Tiểu Vũ hỏi.
“Chính là ánh mắt muốn ăn thịt người đó.” Phong Danh Vũ kích động, tiếp tục cùng Huệ Tư Mẫn xem chăm chú.
Bạch Lâu khẽ nhíu mày, “Hai người chẳng phải theo Lam Bắc sao? Tiêu Bắc bị người khác đùa giỡn thì có gì mà vui?”
“Cái này không giống.” Huệ Tư Mẫn mỉm cười xua tay, Phong Danh Vũ cũng gật đầu, “Cái này gọi là mang lại lợi ích!”
Ở ngoài, Lam Minh đứng không vững, Khiết Liêu cười nói, “Kệ đi, trước giờ mấy cổ toàn nói nhảm.”
“Chưa chắc nha.” Sphinx nói, “Bắc Bắc khả ái như vậy, đối với bất kì ai cũng hấp dẫn, với lại rắn đó giờ là loài có tâm dâm loạn, oa, lỡ cầm thú cũng không bằng thì chết.”
“Nói năng bậy bạ.” Lam Minh tức giận, nhấc chân đá Sphinx, “Ngươi mới nói nhảm!”
“A!” Lúc này lại nghe Phong Danh Vũ và Huệ Tư Mẫn kêu lên hưng phấn, Lam Minh xoay đầu nhìn màn hình, chỉ thấy Baraga dựa rất gần Miêu Tiêu Bắc, gần như là ngồi kế bên, mặt hắn liền đổi sắc, nói với Sphinx đang nằm ai oán, “Đứng dậy, đi!”
“Đi đâu?” Sphinx không rõ, mấy người khác cũng nhìn hắn.
“Tới chỗ nào gần nhất rình!”
“Đừng có bứt dây động rừng!” Bạch Lâu nhô đầu ra, “Lão Dương bọn họ còn chưa xuất hiện, đợi Tiêu Bắc dò ra manh mối hãy hành động!”
“Đúng đó!” Phong Tiểu Vũ gật đầu, “Bắc Bắc rất quan tâm lão Dương, lỡ ông ấy xảy ra chuyện gì, Bắc Bắc sẽ giận lắm đó.”
Lam Minh chau mày, leo lên lưng Sphinx, “Tôi chỉ tới chỗ gần thêm một chút để cảm, đứng ở đây chờ sốt ruột quá.”
Nói xong, hắn đeo tai nghe vào, cùng Sphinx tiến về phía biệt thự, tai nghe đối thoại giữa Baraga và Miêu Tiêu Bắc.
Sau khi ngồi xuống, Miêu Tiêu Bắc nhìn Baraga, hỏi, “Sao không thấy lão Dương và Nhạc Dương? Bọn họ không tới sao?”
Baraga cười cười, “Xin lỗi, tôi đùa hơi quá.”
Miêu Tiêu Bắc sửng sốt, nhìn Baraga.
“Tôi đúng là có mời cho lão Dương, bảo ông ấy gọi điện cho cậu, nhưng sau đó, có tình huống đặc biệt xảy ra, lão Dương vốn định gọi điện cho cậu, nhưng tôi nói để tôi tự giải thích.”
Miêu Tiêu Bắc nhíu mày, không hiểu lắm, hai tin nhắn kia của lão Dương là sao.
“Hôm đó tôi lấy cớ số lạ có thể cậu sẽ không nghe, cho nên tôi mượn điện thoại của lão Dương, với lại tôi có đùa một chút, nhắn cho cậu mấy tin kia.” Baraga nói xong, lấy từ trong túi ra chiếc sim, đưa cho Miêu Tiêu Bắc, “Giúp tôi trả lại cho lão Dương, nói là vì tôi muốn cậu tới một mình, đừng giận tôi.”
“À.” Miêu Tiêu Bắc xem như đã hiểu, bỏ sim vào túi, trong lòng có chút an tâm, xem ra lão Dương không sao, đương nhiên, nếu Baraga không nói dối.
Baraga thấy Miêu Tiêu Bắc không tin lắm, liền nói, “Nếu cậu không tin, có thể gọi tới nhà lão Dương xác nhận.”
Miêu Tiêu Bắc nghĩ nghĩ, cảm thấy để an toàn liền móc điện thoại ra gọi, không lâu sau, người bắt máy là vợ của lão Dương.
“lão Dương có ở nhà không cô?” Miêu Tiêu Bắc hỏi.
“Đang tập thể dục, cô gọi ông ấy cho con.”
Rất nhanh, hắn liền nghe thấy giọng nói hổn hển của lão Dương, “Tiêu Bắc hả?”
“Lão Dương.” Miêu Tiêu Bắc thở nhẹ, trong lòng nói lão Dương không sao.
“Con biết Baraga hủy buổi hẹn đó chưa? Hắn gọi chưa? Điện thoại ta bị hư!”
“Dạ, con biết rồi.” Miêu Tiêu Bắc gật đầu, “Không sao.”
…
Nói chuyện vài câu, Miêu Tiêu Bắc liền cúp máy, xoay đầu nhìn, thấy Baraga mỉm cười.
Trước mắt Miêu Tiêu Bắc nhoáng lên ảo ảnh con rắn, một chiếc đầu rắn rất to, trên mặt là nụ cười giảo hoạt.
Hắn theo bản năng lùi ra sau, trong lòng có chút căng thẳng.
“Haha.” Baraga lại xem như không để ý, cười nói, “Đừng lo, tôi biết cậu có thể nhìn thấy hình dạng thật của tôi.”
Baraga vừa nói xong, mọi người đều sửng sốt, ngay cả Miêu Tiêu Bắc cũng giật mình, Baraga thừa nhận mình là xà tộc?
“Tiêu Bắc, cậu có năng lực thần kỳ đúng không?” Baraga nhích lại gần, nói, “Tôi đã để ý cậu rất lâu, cậu không phải người bình thường.”
Miêu Tiêu Bắc cười gượng, “Haha… Tôi không hiểu ý anh lắm.”
“Chậc chậc.” Baraga lắc đầu, vươn ngón tay lắc lắc, “Đừng nói dối, Tiêu Bắc, tôi cũng không phải người, với lại tôi và cậu đều là người còn sót lại từ cùng một thời đại, là người thừa kế duy nhất trên thế giới, hoàn cảnh của cậu tôi rất rõ, đương nhiên, hoàn cảnh của tôi, cậu cũng biết đúng không?”
Miêu Tiêu Bắc im lặng, hắn không biết Baraga hiểu bao nhiêu về hắn, cho nên chỉ ngồi chờ đối phương nói tiếp.
Baraga thấy Miêu Tiêu Bắc có dấu hiệu thả lỏng, liền nói tiếp, “Có lẽ chính cậu cũng không rõ mình có bao nhiêu năng lực tiềm ẩn, nhưng tôi thì rất rõ.”
Miêu Tiêu Bắc nhìn nhìn Baraga, đối phương vươn tay nhẹ nhàng cầm tay Miêu Tiêu Bắc.
“Á, nắm tay nắm tay!” Phong Danh Vũ kích động.
“Tiêu Bắc, phản kháng đi!” Huệ Tư Mẫn ồn ào, “Chúng tôi muốn xem bá vương ngạnh thượng cung với anh hùng cứu mỹ nhân!”
Phong Tiểu Vũ bọn họ liếc mắt nhìn nhau, cũng may Lam Minh không có ở đây.
Nhưng lúc này, tâm trạng của Lam Minh có thể nói là bức xúc tới cực điểm, hắn ngồi trên lưng Sphinx nghe thấy giọng nói của Baraga mà lòng sôi sục, hắn nghiến răng nghiến lợi, cái tên này thật đáng đánh! Sphinx bay xung quanh biệt thự, từ trên nhìn xuống, Sphinx phát hiện có chút vấn đề… Trên đỉnh biệt thự có vẽ một hoa văn kì lạ.
“Lam Minh, ngươi nhìn bên dưới đi.” Sphinx nói.
Lam Minh cúi đầu.
Biệt thự này có dạng hình chóp, màu đen tinh khiết, phía trên dùng màu trắng vẽ một hoa văn cực kì quái lạ. Hoa văn này vô cùng phức tạp, nhưng nó lại toát ra tà khí.
Lam Minh lấy điện thoại cầm tay, chụp hoa văn kia gửi cho Bạch Lâu.
Bạch Lâu lấy điện thoại ra xem, cũng ngây người, bỏ hình ảnh vào máy tính, mở cho mọi người xem.
Long Tước vuốt cằm quan sát một lúc lâu, hỏi Sishir, “Cái này có gọi là phù chú gì không?”
Sishir lắc đầu, “Lúc trước tôi chưa từng thấy phù chú nào giống thế này, nhưng theo độ phức tạp, hẳn là bậc cao nhất, phù chú dạng này nếu không có thần lực siêu mạnh sẽ không thể nào mở được!”
“Baraga đang làm gì vậy?” Lúc này, Phong Danh Vũ đột nhiên hỏi một tiếng.
Trong màn hình, chỉ thấy Baraga cầm cả hai tay Miêu Tiêu Bắc.
“A!” Bạch Lâu cũng la lên, bật dậy, “Đó là kí hiệu của chú phong ấn! Lam Minh ở phía trên rất nguy hiểm, Baraga muốn phong ấn Lam Minh!”
Mọi người đều hoảng sợ, cảm giác như vừa lọt vào một cái bẫy, Khiết Liêu và Cảnh Diệu Phong đã chạy về phía biệt thự.
Bạch Lâu la to vào điện thoại, “Lam Minh, chạy mau!”
Mà đồng thời, Miêu Tiêu Bắc liền cảm giác chú ngữ vây lấy mình, hắn rơi vào bóng tối không thể mở mắt. Trong cơ thể hắn trào ra một sức lực cực mạnh, gần như không thể kiểm soát. Ngay lúc sức mạnh này muốn phóng ra, Miêu Tiêu Bắc đột nhiên cảm thấy cổ tay đau nhức… Hắn lập tức mở to mắt!