Đầu tiên, Sphinx đã không còn ý định đi chọc phá Miêu Tiêu Bắc, dù sao nó cũng sợ Miêu Tiêu Bắc dùng suy nghĩ biến nó từ hùng sư uy vũ thành sư tử mẹ nhu nhược, rất chi là bi kịch.
Vì thế, Sphinx lập tức chuyển mục tiêu sang Bạch Lâu.
Mặc dù là quỷ hồn, nhưng nét đẹp phương Đông cấm dục loại này… quả là mê người mà!
Nhưng không kịp đợi nó tới gần, mỗi ngày Cảnh Diệu Phong đều tới EX rút kiếm định tước hết móng vuốt của nó, nếu Sphinx không thu móng về kịp thì phỏng chừng sẽ thành con sư tử cụt móng.
Vì thế nó đành buông tha Bạch Lâu, xoay đầu nhìn chằm chằm Sishir.
Sishir thật sự là một tiểu mỹ nhân duyên dáng, đáng yêu nha, quan trọng nhất là nhìn rất đơn giản, vừa nhìn là biết non rồi, chậc chậc!
Sphinx thấy Sishir rất thích chơi với đám sói con, nó liền tới gần chơi với hắn.
Ban đầu Sishir còn chơi cùng Sphinx, Sishir không tự lo cho mình được, không biết mặc quần áo, chỉ khoác mỗi cái áo choàng, cho nên Sphinx có thể thường xuyên lén nhìn thấy cảnh xuân, hạnh phúc đến nỗi máu mũi chảy tứ tung.
Nhưng một ngày kia lại bị Long Tước, người giám hộ của Sishir bắt gặp.
Long Tước tao nhã cầm ly trà, nói với Sishir, “Sishir, con sư tử này là thứ háo sắc, nó đang dê cậu…”
Vừa dứt lời, Sphinx liền nhìn thấy Sishir vung lưỡi liềm, cho nên nó lập tức chạy trối chết, hy sinh vô số lông mao, cuối cùng cũng thoát được một kiếp.
Sau một thời gian, nó lại để ý tới Tiêu Hoa.
Đây là băng sơn mỹ nhân nha! Kiểu người lãnh đạm này rất loạn ý tình mê cũng rất đáng yêu! Nhưng mà Tiêu Hoa có vẻ rất bận rộn, đến một tí rồi lại đi mất.
Có một hôm, Sphinx kiếm được một cơ hội, chặn Tiêu Hoa lại, tâm trạng rất tốt định tới dê xồm, ai ngờ lại nghe Tiêu Hoa lạnh lùng nói, “Sphinx… Mày có biết nuôi một con sư tử tốn bao nhiều tiền không?”
Sphinx sửng sốt.
Tiêu Hoa vươn ngón tay thon dài đẩy kính mắt, phản quang ánh lên, khiến cho Sphinx có chút choáng váng.
Tiêu Hoa cười lạnh nói, “Một năm mày phải tốn hơn năm trăm ngàn của tao, nhưng nếu tao bán mày đi, bán cho đoàn xiếc, có thể kiếm lại được ít nhất là hai triệu!”
Sphinx lạnh người.
“Mày có tin tao đi thương lượng với Lam Minh cho mày tự lực cánh sinh không, ban ngày đi làm ở đoàn xiếc, buổi tối đi làm cu li, rồi đi đuổi ma kiếm thêm? Cắt xén đồ ăn luôn ha, cho mày ăn đồ ăn của chó!”
Sphinx lập tức lắc đầu, nó không muốn, sẽ chết đó!
Khóe miệng Tiêu Hoa cong lên một góc 45 độ, “Hay là mày cho rằng tao không biết kỹ thuật thiến động vật nhà mèo?”
…
Mười phút sau, liền thấy Sphinx vừa chạy vừa khóc, miệng la to, “Đáng ghét, đáng ghét, đáng ghét, thì ra là một tiểu ác ma!”
Cuối cùng, ánh mắt của Sphinx dừng lại ở Phong Tiểu Vũ.
Phong Tiểu Vũ đúng là rất dễ thương nhưng không phải gu của nó, loại này đúng là rất nhỏ bé và manh, có điều quá thiện lương, không có khí chất tà ác hoa lệ, chọc cho khóc cũng không có cảm giác thành tựu!
Nhưng mà có còn hơn không? Bị dập cho mấy lần còn chưa sợ, Sphinx lại đến gần Phong Tiểu Vũ, cho nên, nó lập tức bị Đa Mị dí cắn. Sphinx không dám cắn lại, với lại, thần bảo hộ này còn rất mạnh, tuy rằng đang ở trạng thái mê man, lỡ làm cho tỉnh cũng không phải chuyện tốt gì.
…
Trải qua kiếp nạn nhưng không ôm được người đẹp, Sphinx liền chuyển hướng phát triển ra bên ngoài, hôm đó nó tia được một anh đẹp trai, ai ngờ bị Lam Minh phát hiện, tha về nhà đập cho tơi bời hoa lá, cuối cùng, nó đành phải nằm úp sấp ngoài sân, ai oán thở dài.
Ngay lúc Sphinx không thể gượng dậy nổi, bên cạnh lại có người để xuống cái thau, bên trong là miếng thịt bò nó thích nhất và gan bò.
Sphinx ngẩng mặt lên, nhìn thấy Miêu Tiêu Bắc ôm Cổ Lỗ Y ngồi xổm bên cạnh nó, nhẹ nhàng vỗ đầu, “Ăn đi.”
Trong mắt Sphinx lập tức ngập nước, nhào tới ôm Miêu Tiêu Bắc cọ cọ, “Ngươi quả nhiên là tiểu mỹ nhân của ta, cả đời này ta sống chết gì cũng phải theo ngươi!”
Lam Minh ngồi bên kia uống cola thở dài, thằng quỷ này hình như phải thề sống chết đi theo mình mới đúng chứ?!
Trải qua một tuần, Miêu Tiêu Bắc và Phong Tiểu Vũ đã hết kì nghỉ, nhận tiếp vở kế tiếp. Vở lần này rất quy mô, bởi vì không đủ diễn viên nên lão Dương phải qua những vũ đoàn khác mượn vài người về.
Trong đó có một người tên là Dương Nguyên, tuy rằng tên rất giống con gái nhưng lại là con trai, hắn là cháu trai của lão Dương, rất được yêu thương, bằng tuổi Phong Tiểu Vũ, rất sùng bái Miêu Tiêu Bắc, vừa nghe có thể diễn cùng Miêu Tiêu Bắc, hắn liền quyết tới giúp.
Miêu Tiêu Bắc xem Dương Nguyên biểu diễn, cảm thấy cậu nhóc này có điều kiện tốt, có tiềm năng, lão Dương cũng muốn hắn dẫn dắt một chút.
Giữa trưa nay, sau khi kết thúc buổi tập, Miêu Tiêu Bắc cả người đổ mồ hôi, chuẩn bị về tắm rửa, vừa vào phòng thay đồ, chợt nghe tiếng thét chói tai vang lên.
Miêu Tiêu Bắc giật mình, vào trong thì nhìn thấy Dương Nguyên sợ hãi ôm đầu chạy ra ngoài, vừa nhìn thấy Miêu Tiêu Bắc liền nhào tới ôm, “Cứu em với!”
Miêu Tiêu Bắc thấy hắn sợ tới nỗi không nói nên lời, căng thẳng nhìn vào phòng thay đồ, trong này có sát nhân hay có quỷ?!
“Có phải thấy nhện không?”
Lão Dương cũng chạy tới, Dương Nguyên lập tức gật đầu, vẻ mặt hoảng sợ.
Mọi người nhìn nhau, chẳng lẽ hắn nhìn thấy con nhện to bằng con người?
“Nó có chứng sợ nhện.” Lão Dương áy náy nói, “Từ nhỏ nó đã bị như vậy, đừng nói là nhìn, chỉ cần nghe thấy từ con nhện là đã sợ dựng tóc gáy.”
“Có bệnh này sao?” Phong Tiểu Vũ giật mình.
…
“Cảm giác sợ hãi của con người thật ra là do di truyền tạo thành.” Bạch Lâu ngồi trên cái thang, sửa lại đống sách trên giá.
Miêu Tiêu Bắc ngồi trên ghế sô pha, kể lại chứng sợ nhện của Dương Nguyên.
“Di truyền?” Miêu Tiêu Bắc nói, “Vậy là ba hay mẹ hắn cũng sợ? Nhưng mà hình như lão Dương không bị.”
“Chậc chậc.” Bạch Lâu lắc đầu, “Không phải loại di truyền từ ba hay mẹ, hoặc ông nội bà ngoại, mà là một di truyền nào đó của con người từ thời nguyên thủy.” Bạch Lâu leo xuống, “Nhện thuộc loại nhiều chân, cùng loại với nó còn có rết, hàng ngàn con khác, và có cả cua. Ngoài ra còn có nhiều chứng sợ động vật khác, nói ví dụ như trùng, rắn, giun… Con người sợ hãi nhưng thứ này từ khi sinh ra. Ví dụ, một đứa trẻ chưa từng thấy con rắn bao giờ, nhưng khi nó lần đầu tiên nhìn thấy, nó lại sợ, chỉ có thể giải thích điều này bằng di truyền, cũng giống như chuột trời sinh đã sợ mèo!”
“Ồ…” Phong Tiểu Vũ gật đầu, “Vậy nghĩa là không có thuốc cứu chữa?”
“Ừ.” Bạch Lâu gật đầu, “Đúng vậy, nhưng mà có thể tới gặp bác sĩ tâm lý sử dụng vài biện pháp tâm lý, sẽ khá lên một chút, có điều cơ bản không có tác dụng nhiều.”
“Thằng nhóc đó là ai?” Lam Minh ngồi xuống bên cạnh Miêu Tiêu Bắc, khoác tay lên vai hắn.
“Cháu ngoại của lão Dương.” Miêu Tiêu Bắc trả lời, “Sao thế?”
“Ừm…” Lam Minh cười cười, “Tăng mạnh đề phòng thôi, ai bảo cậu luôn chiếm được lòng ái mộ của mấy con thú nhỏ làm gì.”
Nói xong liền liếc mắt nhìn Cổ Lỗ Y chui từ trong balo ra ôm Miêu Tiêu Bắc cọ cọ.
“Nhắc mới nhớ, sáng nay Cổ Lỗ Y nói đói.” Phong Tiểu Vũ lên tiếng, “Gần đây nó lại học được mấy từ mới.”
“Cậu khẳng định là nó nói chứ không phải nghiến răng?” Khiết Liêu cầm bình sữa, dựa vào sô pha, đút sữa cho sói con vừa mới sinh không bao lâu. Sishir đang bưng mặt ngồi trên ghế nhìn sói con, Long Tước buồn bực giúp hắn sấy lông. Sáng nay Sishir trèo lên ban công, chả biết làm sao mà bị khăn trải giường đang phơi quấn lấy, được mọi người cứu ra, cánh bị ướt, cho nên liền có cảnh ngồi yên cho Long Tước sấy lông như bây giờ.
Phong Danh Vũ lúc này từ bên ngoài bước vào.
“Chị, họp xong rồi hả?” Phong Tiểu Vũ hỏi, đồng thời cũng nhận thấy tâm trạng của chị mình rất bực bội, chẳng biết là có chuyện gì.
“Gì vậy chị?” Phong Tiểu Vũ hỏi.
“Lúc nãy có mụ điên kia tới phá Tiêu Tiêu!” Phong Danh Vũ bất mãn rút đôi giày cao gót ra, “Tiêu Tiêu bị mụ điên đó sờ mấy cái, chẳng khác gì con mèo động dục!”
Khiết Liêu ngồi trên ghế sô pha, nghe thấy, khẽ nhíu mày, giương mắt hỏi, “Bị phá thế nào?”
“Bị sờ soạng tùm lum đó!” Phong Danh Vũ nói, “Là diễn viên mới, chẳng biết trời cao đất dày, đảm bảo đã nghe đâu đó nói quy tắc ngầm với chả không quy tắc, muốn lôi kéo làm quen tổng giám đốc, chẳng biết suy nghĩ, bộ muốn chơi quy tắc ngầm thì được hả, Tiêu Tiêu đâu phải loại người đó! Muốn ảnh đi đường trong để có vai cho bà nội đó hả, ở đâu ra thơm vậy?!”
Tất cả nghe xong một tràng dài quy tắc ngầm với không quy tắc, cảm thấy rất khó đọc, Sphinx ngồi dưới đất liếm lông, nói, “Bị sờ có mấy cái, có gì đâu.”
“Không phải!” Phong Danh Vũ giận dữ nói, “Tôi cảm thấy con mụ đó là lạ, vừa nhìn là thấy không được tự nhiên, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống Tiêu Tiêu!”
“Cũng khó trách, ai bảo Tiêu Tiêu trông có vẻ rất ngon làm gì.” Sphinx vừa dứt lời, cả đám liền liếc xéo nó.
“Tiêu Hoa đâu rồi?” Miêu Tiêu Bắc hỏi.
“Ớ?” Phong Danh Vũ xoay đầu nhìn ra sau, “Ảnh ngồi phía sau xe, trên đường về nói đầu choáng váng, tôi nghĩ là do hai ngày nay lo hợp đồng với người mới nên mệt mỏi, chắc là ngủ quên rồi.”
“Để ta ra ôm vào cho…” Sphinx hưng phấn đứng lên, nhưng lập tức bị Khiết Liêu đá văng.
Khiếu Liêu đưa sói con cho Sishir, chỉ hắn cách đút sữa cho nó, sau đó đứng lên, đột nhiên giật giật mũi, “Tại sao tôi lại ngửi thấy mùi khó chịu?”
Tất cả mọi người sửng sốt, Miêu Tiêu Bắc cũng ngửi ngửi, mũi của hắn từ trước tới nay luôn tốt, gật đầu, “Đúng vậy! Có mùi ngọt của sữa.”
“Chết…!” Khiết Liêu lập tức phóng ra ngoài, mọi người cũng đứng lên.
Không lâu sau, Khiết Liêu bế Tiêu Hoa chạy vào, Lam Minh đứng lên nhường ghế sô pha, Khiết Liêu đặt Tiêu Hoa xuống, “Hắn bị Hắc Quả Phụ theo dõi!”
“Hắc Quả Phụ?” Miêu Tiêu Bắc không biết.
“Đúng vậy, độc của Hắc Quả Phụ đúng là có mùi này!” Bạch Lâu gật đầu, mở hòm thuốc của mình ra, Khiết Liêu vươn móng, cào cào lên người Tiêu Hoa… Sau đó, mọi người liền nhìn thấy trên người Tiêu Hoa rơi xuống mấy sợi tơ màu trắng…
“Đây là…” Miêu Tiêu Bắc cảm thấy rất giống tơ nhện.
“Á!” Phong Danh Vũ lập tức nói, “Trên người mụ kia cũng có loại mùi nước hoa này, rất nhiều nam sinh bị mụ đó mê hoặc!”
“Có bao nhiêu nam sinh kí hợp đồng với các cô?” Lam Minh thuận miệng hỏi.
“Cỡ hai ba người, trông rất có tiềm năng.” Phong Danh Vũ đáp.
“Rồi, đi lo hậu sự cho bọn họ đi là vừa.” Lam Minh nói, “Bởi vì Tiêu Hoa dạo này giao tiếp với chúng ta nên có tí linh lực, không bị Hắc Quả Phụ hấp dẫn, còn những người khác, bây giờ chắc đã bị ăn tươi nuốt sống trên giường rồi, biến thành người khô… Đương nhiên là theo nghĩa đen!”
Tất cả mọi người nhíu mày.
“Ưm…”
Tiêu Hoa đột nhiên hừ hừ mấy tiếng, hắn dường như rất khó chịu, có điều sau khi mấy sợi tơ màu trắng được cạy khỏi thân thể, sắc mặt cũng đã chuyển biến tốt hơn.
“Bắc Bắc, cho hắn một giọt máu của cậu đi.” Lam Minh nói.
“Được!” Bây giờ Miêu Tiêu Bắc đã có kinh nghiệm, lấy cây kim đốt lên cho nóng, bước tới chỗ Tiêu Hoa, đưa ngón tay tới bên miệng hắn, đâm kim vào, một giọt máu nhỏ vào miệng Tiêu Hoa.
Sắc mặt Tiêu Hoa dần chuyển biến tốt đẹp, trán cũng bớt nóng, Bạch Lâu lại châm giải nhiệt cho hắn.
Miêu Tiêu Bắc bỏ ngón tay vào miệng cầm máu, xoay đầu lại, thấy có một đống người nhìn mình thèm thuồng, hắn cả kinh, lập tức bỏ chạy ra xa.
“Anh sao rồi?” Khiết Liêu vỗ vỗ hai má Tiêu Hoa.
“Ừm…” Tiêu Hoa chậm rãi mở mắt, một lúc sau mới nói, “Mệt quá…”
“Nằm nghỉ một lát đi.” Khiết Liêu thấp giọng nói.
Tiêu Hoa liền nhắm mắt lại.
Bạch Lâu bắt mạch cho Tiêu Hoa, “Không sao, máu của Bắc Bắc có thể giải toàn bộ các loại độc của ma vật!”
Miêu Tiêu Bắc nhìn ngón tay của mình, đột nhiên nói, “Có nên chiết ra chai bỏ vào tủ lạnh không?”
Mọi người bất đắc dĩ nhìn hắn.
Lam Minh cười, “Bắc Bắc, gần đây cậu càng ngày càng đáng yêu.”
Sphinx thở dài, “Hừ, làm trò trước mặt FA như ta, còn một chọi một nữa, đáng ghét!”
“Hắc Quả Phụ kia ở đâu ra vậy?” Khiết Liêu hỏi Phong Danh Vũ.
“Để tôi lấy tư liệu.” Phong Danh Vũ gọi điện bảo người mang tài liệu tới.
Cửa của EX đột nhiên mở ra, Cảnh Diệu Phong bước vào, “Là Hắc Quả Phụ thật à?”
“Cô ta tập kích những người khác?” Long Tước hỏi.
“Tính tới hiện tại thì đã xảy ra rất nhiều vụ án.” Cảnh Diệu Phong nói, “Chết ít nhất mười mấy thanh niên đẹp trai.”
“Đúng là không thể tha thứ mà!” Sphinx rống lên.
“Ừ…”
Khiết Liêu ngồi bên cạnh Tiêu Hoa, cười nói, “Đúng vậy… cái thứ này phải dùng mấy cây đinh đóng lên chân ả.”