Miêu Tiêu Bắc có chút hoảng sợ nhìn Lam Minh, phản ứng đầu tiên là xem màu mắt của hắn, nếu là màu xanh thì phải mau chóng bảo Cổ Lỗ Y phun lửa, sau đó khoác áo tắm vào bỏ chạy!
Nhưng mà, màu mắt của Lam Minh không hề thay đổi.
“Anh…” Miêu Tiêu Bắc nhẹ nhàng thở ra, sau đó lập tức buồn bực, “Anh vào đây làm gì?”
Lam Minh có chút bất đắc dĩ giơ thứ trong tay cho Miêu Tiêu Bắc xem, là nắm xoay vòi nước.
“Tôi đang nghiên cứu.” Lam Minh còn nghiêm túc nói, “Mặt cắt là bằng phẳng… Đại khái là do cưa tạo thành đi, vòi nước chỉ cần mở là được nhưng mà tôi không mở được rồi làm gãy luôn.”
Miêu Tiêu Bắc nghe xong cũng dở khóc dở cười, chắc là Phong Danh Vũ cố tình quậy phá.
“Vậy anh tắm ở đây đi.” Miêu Tiêu Bắc chỉ vòi sen ở phía trước, dù sao đều là đàn ông, tắm với nhau cũng có sao đâu.
Lam Minh tỏ vẻ cảm tạ, bước vào phòng tắm của Miêu Tiêu Bắc, bước lại gần thì nhìn thấy Cổ Lỗ Y đang bơi qua bơi lại trong bồn tắm, “Bắc Bắc, sao cậu lại tắm uyên uyên dục với nó?”
“Uyên cái đầu anh.” Miêu Tiêu Bắc cầm cái khăn lau người cho Cổ Lỗ Y, “Nó mới có mấy tuổi.”
Lam Minh nhướn mày, “So tuổi thì nó sống lâu lắm rồi!”
“Cục cục ~” Cổ Lỗ Y đột nhiên kêu lên, ôm lấy Miêu Tiêu Bắc, mặt dán vào ngực hắn cọ tới cọ lui.
“A!” Lam Minh chạy tới, kéo Cổ Lỗ Y ra, “Còn dám dê xồm!”
“Cục cục!” Cổ Lỗ Y liền sợ hãi kêu lên, nước mắt lưng tròng nhìn Miêu Tiêu Bắc, hai tay giơ ra, “Bắc Bắc… dữ quá dữ quá…”
Miêu Tiêu Bắc trừng mắt nhìn Lam Minh, “Anh làm cái gì vậy hả?!”
Lam Minh ra dáng kiêu căng, “Nó thân mật với cậu, tôi ghen!”
Miêu Tiêu Bắc thấy Cổ Lỗ Y sắp rơi nước mắt, miệng kêu, “Bắc Bắc, Bắc Bắc.”
Tình thương của người cha liền trào dâng trong lòng, Miêu Tiêu Bắc đứng dậy chộp lấy Cổ Lỗ Y, “Anh đừng ăn hiếp nó, anh lớn hơn nó một ngàn tuổi lận đó!”
Lam Minh nhướn mày, nhìn Miêu Tiêu Bắc từ trên xuống, tầm mắt dừng ở phần thân dưới, miệng mang nụ cười thâm ý, “Đúng ha ~”
Miêu Tiêu Bắc nhìn theo ánh mắt hắn… Phát hiện ra mình không có mặc quần áo!
“Nhìn cái gì mà nhìn! Mau tắm đi!” Miêu Tiêu Bắc thẹn quá hóa giận, xém chút nữa ném Cổ Lỗ Y vào người Lam Minh, cũng may Cổ Lỗ Y giữ chặt cánh tay hắn nên mới thoát khỏi kiếp nạn.
“Cảnh đẹp ghê.” Lam Minh cười ha ha xoay người đi, mở vòi nước, tắm.
Miêu Tiêu Bắc cau mày, cảm thấy lỗ tai nóng như lửa đốt. Cho Cổ Lỗ Y vào bồn, nắm cằm nó tới nỗi đỏ lên. Cổ Lỗ Y có chút ủy khuất xoa xoa cằm, lắc lắc cái đuôi, bơi tới trước mặt Miêu Tiêu Bắc tiếp tục nhảy, Miêu Tiêu Bắc nhìn một lúc liền không nhịn nổi, phá lên cười.
Lam Minh gội đầu, trong chốc lát đã đầy bong bóng, mở vòi sen xả nước.
Miêu Tiêu Bắc nghe tiếng nước xối ào ào liền ngẩng đầu, nhìn thấy tấm lưng Lam Minh, khăn quấn bên hông không biết đã cởi ra từ khi nào, bây giờ trên người Lam Minh không có gì che chắn.
Miêu Tiêu Bắc theo bản năng cúi đầu, có điều nghĩ một hồi lại thấy không cam lòng, lúc nãy hắn nhìn mình, mình cũng có thể nhìn hắn chứ, vậy thì mới công bằng! Nghĩ tới đây, Miêu Tiêu Bắc liền ngẩng đầu nhìn Lam Minh.
Chỉ vừa nhìn thoáng qua, Miêu Tiêu Bắc đã giật mình.
Dáng người Lam Minh đẹp lắm, thân hình thuộc loại người thường xuyên vận động, hoặc là có thể ma vật được sở hữu dáng người thế này, cả người cân xứng, không hề có vết sẹo, rất mạnh mẽ, làm cho người ta có cảm giác hài hòa.
Mà làm cho Miêu Tiêu Bắc càng thêm bất ngờ chính là, trên lưng của Lam Minh có hình xăm gì đó. Không thấy rõ, bởi vì trong phòng tắm hơi nước bốc lên rất nhiều, Miêu Tiêu Bắc chồm người, dựa vào thành bồn, nhìn chằm chằm tấm lưng của Lam Minh.
Trên tấm lưng hoàn mỹ là hình xăm một con rồng màu xanh.
Miêu Tiêu Bắc vốn cảm thấy những hình xăm rồng hổ các thứ của xã hội đen, vừa tầm thường vừa nhìn chẳng quen mắt, nhưng cảm giác của Lam Minh lại hoàn toàn khác, chẳng lẽ là vì quá nhẵn nhụi trông như thật? Có một loại cảm giác rung động khó hiểu.
Con rồng này nhìn rất đẹp, còn là loại Bàn Long của Trung Quốc cổ đại, hình xăm cũng không phải màu xanh bình thường, mà là một màu xanh tương đối sáng, có lẽ là do tác dụng của ánh sáng, Miêu Tiêu Bắc cảm thấy màu xanh này ở trên lưng màu mật ong của Lam Minh, trông rất kì diệu.
Nhìn trong chốc lát, Miêu Tiêu Bắc đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên mình gặp Lam Minh, trên khuôn mặt hắn có hình xăm trông như rắn, bây giờ nghĩ lại, thì ra là rồng… Có điều hình xăm rõ ràng nằm trên lưng, sao lại có thể chạy lên mặt?
Đang xuất thần… Miêu Tiêu Bắc đột nhiên giật mình một cái.
Hắn dụi dụi hai mắt, có chút không dám xác định nhìn tấm lưng của Lam Minh, mở to mắt ra, không dám chớp, bởi vì hắn vừa nhìn thấy một điều đặc biệt.
Một lát sau liền nghe thấy tiếng Miêu Tiêu Bắc chấn kinh kêu lên, “Á!”
Lam Minh bị dọa, xoay đầu lại nhìn, “Sao thế?”
“Nó… nó…!” Miêu Tiêu Bắc chỉ lưng Lam Minh, “Con rồng đó vừa cử động!”
Ngay vừa rồi, Miêu Tiêu Bắc có thể khẳng định là mình đã nhìn thấy! Con rồng trên lưng Lam Minh chậm rãi cử động, hai mắt vẫn mở to, thay đổi hình dạng, cuộn người lại.
Lam Minh nghe xong, hiểu rõ cười cười, bỡn cợt hỏi, “Không biết à? Cậu gặp nó nhiều lần rồi.”
Miêu Tiêu Bắc khó hiểu, nhìn chằm chằm Lam Minh, “Đâu có… Lần đầu tiên tôi thấy mà.”
Lam Minh xoay người lại, hoàn toàn không để ý tới bộ dáng bây giờ của hắn có thể dễ dàng làm người ta đỏ mặt tim đập nhanh, thong dong bước tới trước mặt Miêu Tiêu Bắc. Con rồng màu xanh chậm rãi lướt qua bả vai, dừng trước ngực Lam Minh, đôi mắt nhìn thẳng Miêu Tiêu Bắc… Đôi mắt đó màu xanh, trong suốt như ngọc.
“Là…” Miêu Tiêu Bắc nhìn một lúc lâu mới giật mình thốt lên, “Là Lam?!”
Lam Minh mỉm cười gật đầu, “Đúng vậy, là Lam.”
“Lam không phải người ư… Còn nữa, anh còn nói có quan hệ gì đó với Lam…” Miêu Tiêu Bắc có chút hỗn loạn.
Lam Minh lắc lắc đầu, cười nói, “Chúng tôi chỉ dùng chung thân thể thôi.” Lam Minh đột nhiên hỏi, “Có muốn gặp nó không?”
“Khỏi.” Miêu Tiêu Bắc lập tức lắc đầu, trong lòng nghĩ, mỗi lần Lam ra mặt là mỗi lần dọa người.
“Chỉ có lúc cuồng bạo Lam mới như thế thôi, còn bình thường thì ngoan hiền lắm.” Nói xong, Lam Minh ôm móng vuốt của con rồng ở trên vai, túm ra ngoài… Miêu Tiêu Bắc liền nghe thấy tiếng kêu chói tai giống như tiếng chim hạc hót ở phía xa xôi.
Cuồng phong xung quanh như gào thét, có gì đó bay ra từ người Lam Minh.
Chờ tất cả dừng lại, Miêu Tiêu Bắc ngẩng đầu lên, ở trên trần nhà có một con rồng đang lượn tới lượn lui. Không phải loại rồng có cánh chỉ xuất hiện trong những câu chuyện thần thoại của phương Tây, đây là thật, thuộc loại Bàn Long tượng trưng cho vương quyền thời cổ đại Trung Quốc, màu xanh biển, giống như màu mắt của Lam, lộng lẫy lóng lánh như vàng, thoạt nhìn khoan thai mà hoa mỹ, không biết tại sao, Miêu Tiêu Bắc lại có một ảo giác, tuổi của con rồng này tương đối lớn, có lẽ là có liên quan tới độ dài của thân mình đi.
Con rồng bay tới bên cạnh Lam Minh, chậm rãi gục đầu nhìn Miêu Tiêu Bắc, thần sắc ôn hòa.
Lam Minh vươn tay sờ đầu nó, nói với Miêu Tiêu Bắc, “Cậu có thể sờ nó, nó rất thích cậu.”
Miêu Tiêu Bắc lúc này đã cảm thấy ngạc nhiên tới nỗi không thể ngạc nhiên hơn, máy móc vươn tay chạm nhẹ vào đầu Lam.
Xúc cảm nơi bàn tay khiến cho Miêu Tiêu Bắc tin tưởng đây là thật chứ không phải mình gặp ảo giác.
Hắn vuốt ve đầu Lam, cảm giác lạnh băng.
“Đây là rồng thật ư?” Miêu Tiêu Bắc lắc đầu tán thưởng, “Thì ra rồng có thật trên đời.”
Lam Minh cười cười, kéo Lam lại… Lam nhoáng lên… trực tiếp chui vào cơ thể Lam Minh, biến trở lại thành hình xăm.
Miêu Tiêu Bắc há to miệng nhìn chằm chằm Lam Minh, sau một lúc mới hỏi, “Thì ra… Lam không phải nhân cách phân liệt của anh a.”
Lam Minh phá lên cười, “Lam và Minh giống nhau, chỉ là một bộ phận trên thân thể của tôi, phụ thuộc vào sự tồn tại của tôi, chỉ tiếc Lam lại bị kích động, thường xuyên sẽ trở nên không bình thường, ngông cuồng mượn thân thể của tôi mà xuất hiện, lúc trước nó không như thế, muốn chữa khỏi hoàn toàn cũng chẳng biết phải đợi bao nhiêu lâu.”
“Nó có chuyện gì vậy?” Miêu Tiêu Bắc hỏi.
“Không biết, một ngàn năm qua có lẽ đã gặp phải vài chuyện khiến cho nó không chịu nổi, nó cũng yếu ớt lắm.” Lam Minh nhún vai, “Có điều như vậy cũng rất đáng yêu, ít nhất không phải nghe nó bóc mé gốc gác của tôi.”
“Nó biết gốc gác của anh?” Miêu Tiêu Bắc tò mò hỏi.
Lam Minh nhẹ nhàng thở dài, “Trên người Lam có rất nhiều bí mật, sau này sẽ từ từ kể cho cậu nghe, thú vị lắm đó.”
Miêu Tiêu Bắc sửng sốt một lúc, vươn tay đẩy Lam Minh đang gần trong gang tấc ra, “Tôi cũng không để ý lắm đâu, mặc quần áo vào đi!”
Lam Minh hơi sửng sốt, chỉ thấy Miêu Tiêu Bắc đỏ mặt chìm vào trong bồn tắm, Cổ Lỗ Y nằm bên vách, mở to mắt tò mò nhìn Lam Minh, khuôn mặt cũng đỏ bừng bừng.
Hai người tắm rửa cũng hết một tiếng, lúc Miêu Tiêu Bắc bước ra, ở ngoài cửa là một đống người tay cầm chén cầm ly nghe lén.
“Hai người tắm chung cả tiếng mà không xảy ra chuyện gì sao?” Phong Danh Vũ bực bội ném cái chén đi, “Hai người có phải đàn ông không vậy?!”
Lam Minh và Miêu Tiêu Bắc cũng không biết nói gì.
Tối hôm đó, mọi người về phòng ngủ, Miêu Tiêu Bắc nằm trên giường, bên cạnh là Cổ Lỗ Y đang lăn ra ngáy. Miêu Tiêu Bắc nhìn nó một lúc lâu, không ngủ được, Cảnh Diệu Phong kia rốt cuộc có quan hệ thế nào với Bạch Lâu? Hắn nhẹ nhàng sờ ngực mình… Cảm giác đó vẫn còn, rất khó chịu, rất đau lòng, người nọ dường như vẫn còn nhớ Bạch Lâu.
Dưới lầu cảnh cục thành phố S.
Người lái xe xoay đầu lại hỏi người ở phía sau, “Cục trưởng, sếp không sao chứ?”
Người nọ lắc đầu, máu bên khóe miệng đã được lau đi, hôm nay không biết tại sao lại nhớ tới một người mà bản thân đã chôn sâu trong đáy lòng từ rất rất lâu, lâu lắm rồi không có cảm giác này, thật đúng là nhớ quá.
“Cục trưởng?” Người lái xe có chút lo lắng, “Không cần đi bác sĩ thật sao?”
Cảnh Diệu Phong nhẹ nhàng vén tóc ra sau, “Không sao, chỉ là dạ dày bị xuất huyết thôi.”
Lái xe là trợ lý đắc lực của hắn, Lý Mặc, tuổi khá cao, vì lo lắng nên có chút dong dài.
Trong xe đột nhiên vang lên tiếng bộ đàm, Lý Mặc đón nghe, “Tôi nghe đây, có tìm thấy tung tích chiếc xe màu trắng không?”
Trong bộ đàm vang lên giọng nói của cảnh sát giao thông, “Không phát hiện ra chiếc xe màu trắng, biển số xe có thể đã bị che.”
Lý Mặc nhíu mày, xoay đầu nói với Cảnh Diệu Phong, “Chiếc xe màu trắng đó rõ ràng chạy vào bãi đậu xe, sau đó không hề chạy ra, thế nào lại biến mất không có tung tích?”
Lý Mặc vươn tay lấy gói thuốc trong túi, chậm rãi nói, “Chắc là nhìn nhầm rồi đi.”
“Vậy sao?” Lý Mặc không rõ sờ sờ đầu, Cảnh Diệu Phong ở đằng sau xuất thần, chờ điếu thuốc tàn hết, hắn dập điếu thuốc, bỏ vào gạt tàn bên cạnh cửa, mở cửa xe.
“Cục trưởng?” Lý Mặc xoay đầu lại có chút giật mình nhìn hắn.
“Tôi tự về được rồi, chú cũng về đi.” Cảnh Diệu Phong nói.
“Trễ vậy rồi, tôi đưa cục trưởng về!” Lý Mặc sốt ruột, người này lúc nào cũng thích ở một mình.
“Khỏi.” Cảnh Diệu Phong đã xuống xe, đóng cửa lại, tự mình bước về phía xa.
Lý Mặc ngồi trong xe bất đắc dĩ nhìn hắn, một lát sau, người nọ đã biến mất trong bóng đêm.
…
Sáng sớm hôm sau.
Miêu Tiêu Bắc mắt kèm nhèm buồn ngủ, tối hôm qua nghĩ về chuyện của Bạch Lâu cả đêm, hắn xoa xoa đôi mắt, còn đang nghĩ xem có nên nằm xuống ngủ một giấc không.
Đương nhiên, chưa nghĩ được bao nhiêu lâu đầu đã bắt đầu ngã xuống… Mà đầu còn chưa chạm gối, chợt nghe có tiếng gọi, “Bắc Bắc… cục cục.”
Miêu Tiêu Bắc mở mắt ra, hôm nay Cổ Lỗ Y mặc một bộ cowboy rất đáng yêu, trên cổ đeo khăn, trong tay cầm miếng pizza bay tới.
“Cổ Lỗ Y.” Miêu Tiêu Bắc chọt chọt bụng nó, “Chào buổi sáng, quần áo rất đẹp.”
Cổ Lỗ Y vỗ cánh bay tới, cong môi còn dính phô mai hôn Miêu Tiêu Bắc một cái.
Miêu Tiêu Bắc nghe thấy mùi pizza, bụng ọt ọt kêu lên… Xoay người ngồi dậy, “Xuống nhà ăn gì đó đã.”
Thay quần áo đi xuống lầu, nhìn thấy mọi người đều có mặt đầy đủ đang ngồi xem TV.
“Bắc Bắc.” Phong Tiểu Vũ thấy hắn, lập tức nói, “Anh mau xuống coi tin tức, có tin về hung thủ hút máu nè!”
Miêu Tiêu Bắc khẽ nhíu mày, chạy xuống hỏi, “Lần này nạn nhân là ai?”
“Không biết, cảnh sát không có công bố.” Phong Tiểu Vũ nói, “Nhưng nghe nói nạn nhân là nữ sinh trung học.”
“Nữ sinh?” Miêu Tiêu Bắc chau mày, nhỏ vậy đã bị ác ma đó hành hung?
Nghĩ tới đây, hắn xoay đầu hỏi Sishir, “Sishir, nếu bắt được hung thủ, cậu có thể làm nữ sinh đó sống lại không?”
Sishir lắc đầu, “Không thể, chết chính là chết, trừ khi do thần chết giết.”
Miêu Tiêu Bắc khẽ nhíu mày, thở dài ngồi xuống.
“Hôm nay có bận gì không?” Lam Minh hỏi hắn.
Miêu Tiêu Bắc lắc đầu, “Không có, hôm nay vẫn được nghỉ.”
“Chúng ta tới ngôi trường đó lần nữa không?” Lam Minh nói, “Đi thăm dò Trần Vũ, hy vọng hôm nay sẽ không gặp xe hơi đâm người bậy bạ.”
Lam Minh vừa dứt lời liền nghe thấy tiếng còi cảnh sát hú lên.
Mọi người liếc mắt nhìn nhau, nhìn ra ngoài, ở ngoài có ba xe cảnh sát, cửa xe mở ra, có vài cảnh sát bước xuống, đều mặc đồ thường, đi đầu là Cảnh Diệu Phong, nhóm cảnh sát này đang hướng về phía bọn họ.
“Bạch Lâu đâu?” Miêu Tiêu Bắc nhìn xung quanh, phát hiện không có Bạch Lâu, liền thở ra.
“Ra ngoài rồi.” Phong Tiểu Vũ đáp, “Hắn nói đi nhập hàng, hình như tìm được chỗ bán sách cũ.”
“May là không có ở nhà.” Long Tước đứng lên, ra ngoài mở cửa.
Cảnh Diệu Phong mang người vào trong.
Lam Minh ngồi trên ghế sô pha không nhúc nhích, ngẩng mặt nhìn hắn, một lát sau, khóe miệng lộ ra nụ cười… Thú vị.
Long Tước hỏi, “Cảnh quan, có chuyện gì vậy?”
Cảnh Diệu Phong nhìn hắn, lấy túi vật chứng giơ ra cho hắn xem, bên trong là danh thiếp và tờ quảng cáo của EX, hỏi Long Tước, “Đúng là văn phòng của các anh chứ?”
Trong lòng Long Tước hơi run lên, mơ hồ cảm giác có chuyện không tốt xảy ra, liền gật đầu.
Cảnh Diệu Phong nhận tấm ảnh từ tay cảnh viên, hỏi mọi người, “Có biết người này không?”
Mọi người nhìn tấm hình… là Hạ Nguyệt!
“Ách…” Mọi người cũng nhịn không được liên hệ với tin tức vừa chiếu trên TV, đừng nói là nạn nhân bị giết là Hạ Nguyệt nha?!
“Xem ra là biết.” Cảnh Diệu Phong thu lại ảnh chụp.
“Cô bé xảy ra chuyện gì sao?” Phong Tiểu Vũ hỏi.
Cảnh Diệu Phong nhìn hắn, “Sao lại hỏi vậy?”
“Trong tin tức lúc nãy có nói người chết là một học sinh trung học.” Phong Tiểu Vũ nói, “Đừng nói là…”
“Không phải.” Cảnh Diệu Phong lắc đầu.
Mọi người thở ra, nhưng lại nghe Cảnh Diệu Phong chậm rãi mở miệng, nói một câu càng làm người ta khiếp sợ hơn, “Chúng tôi nghi ngờ cô ta là hung thủ.”
…
“Cái gì?!” Tất cả đều mở to mắt khó tin nhìn Cảnh Diệu Phong.
“Khi vụ án xảy ra vào ngày hôm qua, camera gắn bên góc đường vừa lúc quay được cảnh này.” Cảnh Diệu Phong lấy ra tấm ảnh khác giơ cho mọi người xem.
Mọi người lại gần nhìn xem, không nhịn được nhíu mày, cảm thấy… thật sự rất khó tin.