Sáng hôm sau, khi Miêu Tiêu Bắc tỉnh lại, hắn cảm thấy bên cổ ấm ấm, xoay đầu nhìn, chỉ thấy Cổ Lỗ Y ôm cổ hắn vừa ngủ vừa cọ, miệng phát ra tiếng ô a, giống như con nít nói mớ.
Miêu Tiêu Bắc vươn tay lật nó lên, chọt chọt bụng nó.
“Cục cục ~” Cổ Lỗ Y lăn hai vòng trong chăn, bàn tay nhỏ bé nắm tóc Miêu Tiêu Bắc, ngủ tiếp.
Tâm trạng của Miêu Tiêu Bắc vào lúc này rất tốt, vươn tay ấn ấn mông Cổ Lỗ Y, lại ấn ấn cái má tròn tròn của nó. Cổ Lỗ Y liền cuộn tròn lại trông như quả trứng.
Miêu Tiêu Bắc nằm trong chăn rúc rích cười.
Cổ Lỗ Y cuối cùng bị phá quá phải tỉnh, mở mắt ra, ngáp một cái thật to.
“Cổ Lỗ Y.” Miêu Tiêu Bắc gọi nó, “Chào buổi sáng.”
“… Bắc Bắc.” Cổ Lỗ Y bay tới ôm Miêu Tiêu Bắc, bụng cũng kêu lên rột rột.
“Đói bụng hả?” Miêu Tiêu Bắc ngồi dậy, nhìn đồng hồ báo thức, chỉ mới bảy giờ sáng, mặt trời cũng đang chiếu rọi những ánh nắng ấm áp đầu ngày, thời tiết hôm nay rất đẹp.
“Ha ~” Miêu Tiêu Bắc đứng dậy xoay xoay thắt lưng, rồi lại ngồi xuống giường, hỏi nó muốn ăn cái gì?
Cổ Lỗ Y bay lên ngồi trên đầu vai Miêu Tiêu Bắc, “Cục cục.”
“Ăn cục cục?” Miêu Tiêu Bắc bước vào phòng tắm đánh răng rửa mặt, nhìn thấy ngoại trừ bộ đồ dùng của mình ra, bên cạnh còn một bộ rửa mặt in hình hoạt hình siêu nhỏ, cực kì đáng yêu.
“Là đồ chơi cao cấp đi.” Miêu Tiêu Bắc giúp Cổ Lỗ Y bóp kem đánh răng lên bàn chải, sau đó đưa cho nó.
Cổ Lỗ Y cầm lấy, học theo Miêu Tiêu Bắc, chọt bàn chải vô họng, đánh răng.
Rửa mặt xong, Miêu Tiêu Bắc mang Cổ Lỗ Y xuống lầu.
Bây giờ còn sớm, mọi người có vẻ vẫn chưa dậy, Miêu Tiêu Bắc xuống lầu, mở cửa ra vườn hít thở không khí, vừa mở ra liền nhìn thấy năm sáu con sói con đang ngồi chồm hổm trước cửa.
…
Miêu Tiêu Bắc nhìn chằm chằm mấy con sói con mập mạp, có chút do dự có nên ra ngoài không, lỡ bị cắn rồi sao?
Lui vào trong, mấy con sói con cũng kêu mấy tiếng nhào tới, vây lấy Miêu Tiêu Bắc.
“Đừng phá.”
Trên lầu vang lên giọng nói của Khiết Liêu, hắn đang ngồi trên lan can, nói với Miêu Tiêu Bắc, “Ở đây nhiều linh khí nên mang tụi nó tới đây nuôi, đừng để ý.”
“Ồ.” Miêu Tiêu Bắc nhìn mấy con sói con ngoan ngoãn ngồi yên, hắn cảm thấy thật ra cũng rất đáng yêu.
Vào trong bếp Miêu Tiêu Bắc pha một ly sữa cho Cổ Lỗ Y, thấy mấy con sói con đứng ngoài cửa nhìn chằm chằm, hắn liền lấy cái thau lớn, cũng pha sữa cho tụi nó, đem ra ngoài vườn để, mấy con sói con liền vui vẻ chạy tới uống.
Mọi người cũng mau chóng thức dậy, sáng hôm nay còn phải tới núi Lạc Cán.
Phong mama sáng sớm đã tới, tối hôm qua Phong Danh Vũ gọi cho bà, nhờ bà tới làm bữa sáng cho mọi người.
Vương Khải Suất cũng đã tỉnh lại, sau khi Long Tước lấy được tiền, cũng bảo với hắn không cần sợ nữa, sau đó hắn liền kinh hồn bạt vía chạy mất.
Sáng sớm Bạch Lâu đã bay tới bay lui vận động gân cốt, vừa bay vừa đọc báo, “Tờ này có đưa tin về núi Lạc Cán nè.”
Long Tước cầm tách trà ngồi bên bàn, “Đưa tin gì?”
“Không có người bị thương.” Bạch Lâu nói, “Nhưng có một chuyện rất kì lạ, chỗ bị sạt lở rất bằng phẳng trông như bị đao cắt, một đám chuyên gia cũng chẳng biết nguyên nhân gây ra là gì.”
“Là do vũ khí sắc bén cắt.” Lam Minh nói.
“Dùng vũ khí sắc bén cắt núi?” Cái này cũng được hả?” Miêu Tiêu Bắc giật mình hỏi.
“Nếu là thần khí thì chẳng có vấn đề gì.” Lam Minh gật đầu.
Ai nấy đều nhíu mày — Thần khí.
“Chuyện này chỉ có thể do thần chết làm.” Khiết Liêu cười nói, “Lưỡi liềm của hắn có thể dễ dàng bổ những tòa nhà cao tầng ra làm hai.”
“Lợi hại vậy sao?” Phong Tiểu Vũ hỏi.
“Nhưng thần chết kia không có vòng tử thần.” Bạch Lâu nói, “Một thần chết không có vòng tử thần thì sao có thể có được sức mạnh đó?”
“Nói như vậy…” Long Tước đột nhiên vuốt cằm, “Có thể hắn đã bị cướp mất vòng tử thần, một là bị trộm hai là bị mất.”
“Phốc…” Khiết Liêu bật cười, “Tên kia đúng là một thần chết không cẩn thận, thứ quan trọng như vậy sao có thể làm mất, không mang cánh cũng biết đã mất.”
“Hôm đó hình như hắn không xòe cánh ra nhỉ?” Bạch Lâu đột nhiên hỏi.
“Đúng vậy.” Miêu Tiêu Bắc gật đầu, “Hôm đó hắn mặc áo choàng, không nhìn thấy được bộ dạng.”
“Nhưng mũi cao lắm!” Phong Tiểu Vũ cười tủm tỉm nói, “Chắc là cũng rất manh.”
“Vậy hả?” Phong Danh Vũ liền cảm thấy hứng thú.
“Diện mạo của thần chết chắc là cũng không xấu.” Long Tước cười nói, “Dù sao cũng là thần linh của bóng tối, không chỉ có thần linh yêu thích, kể cả ma vương cũng thích sứ giả của sinh giới, tử vong giới và thần giới.”
“Có lẽ hắn còn là một quý tộc.” Lam Minh thản nhiên nói, “Nếu không sẽ không có được lưỡi liềm lớn như vậy, nhưng trên lưỡi liềm có bôi bạc, không đoán ra được màu mắc thật, nếu nhìn được thì sẽ biết hắn thuộc cấp bậc nào.”
“Màu tóc nữa đi.” Bạch Lâu bay tới bay lui trên không, “Chỉ sợ lát nữa lại thấy màu đỏ.”
“Màu đỏ thì sao?” Miêu Tiêu Bắc hỏi.
“Là huyết tử thần.” Lam Minh nhợt nhạt cười, “Một trong những thần chết có cấp cao nhất, cũng rất khó đối phó.”
“Tôi lại hy vọng hắn chính là huyết tử thần.” Khiết Liêu lên tiếng.
Mọi người nhìn hắn, đều gật đầu, “Ừh.”
“Tại sao?” Miêu Tiêu Bắc khó hiểu.
“Huyết tử thần ngoại trừ có khả năng đoạt đi sinh mạng, hắn còn có khả năng hồi sinh!” Long Tước nói, “Nói cách khác, những người sói chết trong tay hắn đều có thể sống lại.”
“Tổng cộng có mười ba người!” Khiết Liêu vươn đầu lưỡi liếm liếm răng nanh, lạnh lùng nói, “Nếu hắn không hồi sinh bọn họ, tôi sẽ xé hắn ra làm mười ba mảnh!”
…
Ăn sáng xong, mọi người liền xuất phát đi núi Lạc Cán.
Dưới chân núi, phần đất đá bị sạt lở cũng đã dọn dẹp lại sơ sơ, bên ngoài được cảnh sát dùng hoàng tuyến bao lại, bởi vì để an toàn cho nên không thể để mọi người đi lại trong khu này trước khi được dọn dẹp xong.
Miêu Tiêu Bắc đeo tai nghe cho Cổ Lỗ Y, trên màn hình lúc này đang phát bài Scream của Michael Jackson. Cổ Lỗ Y nhìn chằm chằm Michael Jackson nhảy một lúc lâu, sau đó nó cũng bắt đầu học nhảy theo.
Cổ Lỗ Y mập mạp nhún nhảy làm cho cái đuôi nó phất phơ, mọi người ngồi trong xe cười tới đau bụng, Khiết Liêu và Lam Minh cười tới nỗi phải ôm lưng ghế đập tới đập lui, cũng may lái xe là Long Tước. Phong Danh Vũ thì quay Cổ Lỗ Y, nếu post đoạn video lên mạng, cô chắc chắn nó sẽ nổi như cồn.
Từ đó về sau, ngoại trừ Miêu Tiêu Bắc bọn họ, Cổ Lỗ Y còn thích cả Michael Jackson.
Miêu Tiêu Bắc thấy đã tới nơi, hắn liền bỏ Cổ Lỗ Y vào túi, để nó nghe nhạc.
Mọi người chuẩn bị lên núi thì có hai cảnh viên bước tới ngăn lại, bảo nơi này không cho vào.
Nhưng bọn họ còn chưa nói xong, Lam Minh đã nhìn vào mắt bọn họ, hai cảnh viên liền im bặt, giống như không nhìn thấy mọi người, chậm rãi đi về hai bên.
Miêu Tiêu Bắc bước qua hoàng tuyến.
Phong Danh Vũ cố tình đi cuối cùng để quay phim mọi người.
Xem một đám trai đẹp vượt chướng ngại vật là một thú vui vô cùng thú vị, bởi vì phong cách của mọi người đều khác nhau.
Miêu Tiêu Bắc có đôi chân dài, gần như là hoàn mỹ cực hạn tương ứng với sự mềm dẻo của thân thể, hắn nghiêng người vung chân bước qua.
Khiết Liêu có chút hiếu động, nhún người dễ dàng nhảy qua.
Cuối cùng là Lam Minh, hắn nhìn trái nhìn phải, với tính cách kiêu ngạo cùng trước sau như một của hắn, hắn trực tiếp bước thẳng về phía trước, hoàng tuyến đứt ra làm đôi.
Bạch Lâu cũng cứ thế đi thẳng nhưng hoàng tuyến không có đứt.
Phong Danh Vũ có chút đáng tiếc, tối qua vì uống rượu nên Tiêu Hoa vẫn còn ngủ, tới tối mới tỉnh, không thể đi cùng mọi người.
Con đường lên núi cực kì lầy lội còn khó đi.
Lam Minh bế Miêu Tiêu Bắc lên, trực tiếp nhảy thẳng lên đỉnh núi.
Lúc Phong Tiểu Vũ vẫn còn đứng ngẩng đầu nhìn, Khiết Liêu đã nắm lấy cổ áo hắn… Phóng thẳng lên đỉnh núi.
Đa Mị rất linh hoạt, tung hoành ngang dọc… Đi được nửa đường thì Bạch Lâu ôm lấy nó, nhẹ nhàng bay lên đỉnh núi… Qua một thời gian ngắn ở chung, Bạch Lâu cũng đã không còn sợ Đa Mị nữa.
Phong Danh Vũ đứng chụp hình, Long Tước tao nhã làm động tác ‘xin mời’.
Phong Danh Vũ cười cười xấu hổ, Long Tước nhẹ nhàng bế cô lên… Tung cánh bay lên đỉnh.
“Oa!” Phong Danh Vũ kinh ngạc nhìn đôi cánh của Long Tước, “Chưa từng thấy bao giờ luôn!”
Long Tước mỉm cười, “Ngoại trừ rồng, thần chết và thiên sứ cũng có cánh.”
“Ngầu quá!” Phong Danh Vũ cầm camera chụp chụp.
Sau khi lên đỉnh núi, thoát khỏi đoạn sạt lở, con đường cũng dễ đi hơn, có con đường dùng cho những người đi du lịch.
Lam Minh nhìn xung quanh, “Thần chết kia rất thường xuyên tới đây.”
Lúc này chợt có một con Raccoon chạy ngang qua, ló đầu nhìn mọi người.
Raccoon ở núi Lạc Cán không sợ người, bởi vì thường xuyên có người đi đường tới cho chúng ăn.
Khiết Liêu bước tới, ngồi xổm xuống, vẫy vẫy tay gọi nó, Raccoon liền chạy tới, Khiết Liêu thốt lên vài từ kì lạ, cũng chẳng biết hắn nói cái gì.
Raccoon cũng phát ra vài tiếng kêu, một người một thú nói chuyện với nhau rất bình thường.
Sau đó, Khiết Liêu sờ sờ đầu Raccoon, giơ tay ra trước mặt Miêu Tiêu Bắc, “Phí hỏi đường.”
Miêu Tiêu Bắc lấy ra hai cái bánh quy trong túi đưa cho hắn. Khiết Liêu đưa cho Raccoon, nó ngậm lấy sau đó chạy đi.
Khiết Liêu xoay đầu lại nói, “Nó nói hôm qua có một thần chết tới đây, đánh một trận với vài tên quái vật, thần chết kia giết được đám quái vật, cướp đi trục cuốn tranh, nhưng mà thần chết bị thương, đang trốn trong một hang động.”
Lam Minh khẽ nhíu mày, “Thần chết bị thương? Sao có thể?”
“Có thể thấy, thứ hắn đối phó không phải loại tầm thường.” Long Tước nói xong, hắn cúi đầu nhặt lên một cọng lông chim, đưa cho Lam Minh.
“Kết giới của thần là để cản ma vật, không thể cản thần.” Long Tước vỗ vỗ hắn.
Mọi người bước vào trong, mọi người nhìn thấy bên trong hang động có một thân ảnh màu đen.
Trên mặt đất có vết máu.
“Nga… Là máu của thần chết? Lần đầu nhìn thấy nha.” Khiết Liêu nói, “Mùi vị tương đối tốt, xem ra là quý tộc bậc cao.”
Long Tước bước tới cúi đầu nhìn, thần chết kia quỳ rạp trên mặt đất, cả người được áo choàng che phủ, cánh đen mở ra, trên đó bị thương rất nặng, máu chảy không ngừng.
Long Tước vẫy tay gọi Phong Danh Vũ.
Phong Danh Vũ đang bề bộn ghi hình, có chút khó hiểu chạy lại hỏi, “Chuyện gì?”
“Cô thổi vào cánh hắn, linh lực có thể giúp vết thương lành lại, máu của thần chết rất quý, chảy nhiều quá sẽ làm hắn rất đau đớn.”
Bên dưới áo choàng là một nam tử rất trẻ, mái tóc dài rối tung tùy tiện xõa trên lưng, trên tóc được gắn một món trang sức màu đen kì lạ, trông như một hoa văn nào đó, rất tinh tế.
Sắc mặt thần chết tái nhợt, thoạt nhìn cực kì suy yếu, đôi môi tái mét không một giọt máu, đôi mắt màu đỏ, bộ dáng làm người ta rất kinh ngạc.
“Nga…” Phong Tiểu Vũ vuốt cằm, “Bắc Bắc, tuấn tú ghê á! Có vẻ cao quỷ nhỉ?”
Long Tước chú ý tới hốc mắt phải của hắn, có vết lốm đốm màu đỏ, đang muốn chạm thử xem đó là máu hay là nốt ruồi… Nhưng thần chết đã theo bản năng vung tay chặn Long Tước lại. Bởi vì động tác có hơi mạnh nên hắn đành phải dựa vào tảng đá thở dốc.
Long Tước mỉm cười, nhìn mọi người, “Quả nhiên là tính nết của quý tộc.”
Thần chết kia lấy lại bình tĩnh, giương mắt nhìn Miêu Tiêu Bắc, đột nhiên mở trục cuốn tranh trong tay, chỉ vào một tổ hợp trong đó, nhìn Miêu Tiêu Bắc.
Miêu Tiêu Bắc ngồi xổm xuống nhìn, “Lam Minh, cái này rất giống vũ dạ tập! So với hình vẽ tôi nhìn thấy thì không khác lắm, đều là động tác.”
Phong Tiểu Vũ chạy lại xem, “Ở trên có viết chữ kìa.”
“Là chữ của thần giới.” Long Tước nhìn nhìn, nói với Miêu Tiêu Bắc, “Hắn muốn nhờ cậu tìm vòng tử thần về giúp hắn.”
“Tôi?” Miêu Tiêu Bắc mờ mịt, chẳng lẽ dựa vào múa?
Đang do dự, chợt thấy thần chết kia đột nhiên căng thẳng, nhìn chằm chằm cửa hang.
“Mấy con kia muốn vũ dạ tập của ngươi hay là muốn ngươi?” Lam Minh nhìn hắn.
Thần chết xoay mặt nhìn Lam Minh, sau một lúc lâu mới giơ bàn tay ra cho Lam Minh nhìn.
Lam Minh nhìn thấy trong lòng bàn tay hắn có một con dấu trông như hoa sen.
“Ô…” Lam Minh đột nhiên nở nụ cười, “Thì ra là cậu, xem ra đã lâu rồi không gặp, đã lớn như vầy rồi sao?”
Mọi người giật mình nhìn Lam Minh, quen biết?
“Vì nể tình ba mẹ cậu nên tôi không thể để cậu chết.” Nói xong, Lam Minh nhìn Khiết Liêu, “Để Tiêu Bắc ở đây giúp hắn tìm vòng tử thần, còn chúng ta ra ngoài vận động gân cốt chút xíu?”
Khiết Liêu bẻ bẻ cổ, “Được thôi… Hắn không thể chết được, tôi còn cần hắn hồi sinh cho mười ba người kia!”
Nói xong hai người chạy ra ngoài hang.
Cùng lúc đó, mọi người chợt nghe thấy xung quanh có tiếng “vèo vèo”… Có vài thân ảnh màu đen hiện ra trước cửa hang, sau lưng là đôi cánh to lớn, đôi mắt màu đỏ hung hãn, chứng minh cho thân phận của bọn họ.