Tiêu Bắc cùng Lam Minh bàn bạc xong, quyết định ra tay từ quốc vương Rhoda, rồi cùng bọn Hi Tắc Nhĩ chia nhau hành động.
Hi Tắc Nhĩ và Sphinx ở lại thôn chờ sửa xe, ngoài ra cũng bảo vệ thôn trang.
Lam Minh cùng Tiêu Bắc thì mang theo Yorkshire tới Rhoda quốc, tìm vị quốc vương kia đến chữa tâm bệnh cho thôn dân.
Bất quá muốn lẻn vào cung điện của quốc vương Rhoda cũng không phải việc dễ. Yorkshire nói với hai người có thể ngụy trang thành Vu y (bác sĩ), bởi vì ở bất luận quốc gia nào Vu y cũng đều được hoàng thất hoan nghênh. Nếu có thể cứu vài người trong thành, thanh danh vang lên, đến lúc đó tự nhiên quốc vương sẽ phái người tới tìm.
Bắc Bắc nghe xong, cảm thấy kiến nghị này không tồi, ít nhất chữa bệnh cũng xem như sở trường của mình.
Tới Rhoda quốc, ấn tượng đầu tiên chính là _ thủ vệ nghiêm thật!
“Gần đây quốc gia này gặp nguy hiểm gì sao?” Lam Minh hỏi Yorkshire: “Làm gì mà cứ như ma trận vậy.”
“Ưhm, em chỉ nghe nói quốc vương Rhoda rất nhát gan!” Yorkshire bất mãn hừ một tiếng: “Nhưng ba ba nói, trước kia quốc vương Rhoda chính là đệ nhất đệ nhị dũng sĩ, không nghĩ tới… thôi, không nhắc nữa. Thực đáng buồn bọn em có một quốc vương như vậy.”
Tiêu Bắc nghe xong, cũng thấy không thể tưởng tượng nổi: “Trước kia là dũng sĩ, già rồi nên nhát gan như vậy sao?”
Mọi người vào thành mới phát hiện trong thành rất náo nhiệt, cũng không phải do nhiều người, mà là nhiều quan binh. Nhà cửa có chút rách nát, dân chúng phần lớn cũng đều người già, thoạt nhìn tựa hồ rất thất vọng.
Lam Minh nói giỡn, hỏi Tiêu Bắc: “Cậu đoán tên quốc vương có phải từng làm chuyện trái với lương tâm không, bằng không thì sao lại một bộ lâm đại địch như vậy? Thần dân nơi này so với những nơi chúng ta từng đi qua còn thê thảm hơn “
“Hắn đã như vậy rất nhiều năm, nghe nói là hình như vì Josephine bị bắt cóc nên thần kinh quốc vương trở nên bất ổn, dân chúng cũng khốn cùng vì thuế má quá cao.” Yorkshire nhún vai: “Cũng có người nói, quốc vương già rồi nên trở nên nhát gan và ngu ngốc.”
Tiêu Bắc cùng Lam Minh liếc nhau một cái, cũng không định tìm hiểu sâu, tiếp tục đi dạo, muốn tìm vài người bệnh nặng nhưng không thể chữa. Vô luận là quốc gia nào, người như vậy cũng rất dễ tìm, bọn Tiêu Bắc rất nhanh đã tới trước một nơi như bệnh viện.
“Thế giới khác cũng có bệnh viện à?” Tiêu Bắc thấy nằm trên giường ngoại trừ nhân loại còn Thần Ma hình dáng kỳ quái, cảm thấy có chút quỷ dị.
Cổ Lỗ Y lúc này nằm đang trong ba lô ngủ gật. Tiểu tử kia lúc ngủ rất kiêu ngạo, ngửa mặt lên trời ưỡn bụng ngáy khò khò, vì vậy Tiêu Bắc đi đến đâu đều có một âm thanh cổ cổ quái quái đi theo. Cổ Lỗ Y bình thường nói cô kỉ cô kỉ, nên khi ngáy ngủ thì cô lỗ cô lỗ, người ngoài nghe thấy còn tưởng Tiêu Bắc bị bỏ đói, bụng kêu liên tục.
Trên đường cái náo nhiệt nên nghe không rõ, nhưng trong phòng thì lại rất rõ ràng .
Lam Minh sờ mũi, cùng Yorkshire ăn ý né qua một bên, Tiêu Bắc thì ngượng ngùng, xấu hổ gãi đầu
Lam Minh vươn tay chọt ba lô, muốn gọi Cổ Lỗ Y dậy, Tiêu Bắc lại không cho, không nỡ đánh thức nó. Đối với trẻ em giấc ngủ của rất quan trọng, vì vậy đành tự chịu xấu hổ.
(Cc:mất 1 khúc, ta tìm hoài ko ra, cả bản raw cũng ko có mà ta thì ko biết tiếng trung để lên trang trung tìm nên… chịu khó nha)